【 Tuần thứ chín – thứ hai 】
Lăng Thần Nam ngồi trong phòng riêng của một quán cơm ở Thành Nam —— nơi này cách nhà anh và phòng khám ít nhất nửa tiếng chạy xe, đó là dưới tình huống không kẹt xe. Anh theo bản năng mà không ngồi gần cửa sổ, tự giễu mình như chim sợ cành cong.
Một chén trà bạc hà mới vừa bưng lên, người mà Lăng Thần Nam hẹn đã đến —— học trưởng của mình thời còn là nghiên cứu sinh, tên Lục Bách Chu.
Vai và đầu Lục Bách Chu đầy nước, toàn thân ẩm ướt đi bước nhỏ tiến vào phòng riêng, cởi hết áo khoác, khăn mặt và mũ xuống, đặt trên máy sưởi xếp thành một hàng, sau đó mới chào hỏi Lăng Thần Nam.
Lục Bách Chu: “Tới trễ tới trễ, thật xin lỗi, tan làm bỗng nhiên có chuyện đột xuất, hiếm khi được cậu mời cơm.”
Lăng Thần Nam nói: “Không có gì đâu, hôm qua hẹn anh gấp quá.”
Lục Bách Chu đi tới chỗ ngồi đối diện, nắm chặt tay hắn bắt tay, sau đó đặt mông ngồi xuống, tuy rằng y nhìn có chút uể oải nhưng giọng nói vẫn vang dội như trước, rất có tinh thần: “Anh đã bảo là có thể gặp nhau trong thành phố mà, cậu cứ nhất quyết phải chạy thật xa ra vùng ngoại thành bọn anh.”
Lăng Thần Nam cười rộ lên: “Tình trạng này của anh mà chạy vào nội thành bên em sợ là sẽ đói tới xỉu luôn, hơn nữa anh… không ngại quần lót ướt hả?”
Lục Bách Chu cũng cười: “Sao vừa đến mà cậu đã đánh chủ ý lên quần lót của tôi rồi hả học đệ?”
Lăng Thần Nam vừa cười vừa lắc lắc thực đơn trong tay: “Có món gì để đề cử cho em không, học trưởng?”
Lục Bách Chu lấy điện thoại di động ra dùng khăn giấy lau khô màn hình, thờ ơ nói: “Quán này có bánh mì Roti ăn ngon lắm, mấy cái khác thì cậu cứ thoải mái thử đi.”
Lăng Thần Nam gật gật đầu, kêu nhân viên phục vụ rồi gọi vài món ăn, sau đó kêu giúp đối phương một chai bia, rồi vừa ngồi mân chén trà bạc hà vừa nhìn y dùng khăn giấy hút nước trên tóc.
Lục Bách Chu phát hiện ra tầm mắt của anh, bèn liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Bị ai tát thế kia?”
Lăng Thần Nam biết trên mặt mình có một vết xước do bị móng tay Bạch Thịnh cào ra —— không sâu, đã khó mà phát hiện nữa, thuận miệng nói: “Mèo cào.”
Lục Bách Chu xì một tiếng, lại hỏi: “Hôm qua cậu nói cái gì trong điện thoại ấy nhỉ? Người mà cậu nhờ anh điều tra giúp.”
Lúc Lăng Thần Nam còn ở trong trường rất thân quen với y, mặc dù không phải kiểu bạn bè mỗi ngày đều muốn liên lạc, nhưng rất hợp ý nhau, khá là yên tâm, cho nên cũng lười quanh co với y, thản nhiên nói: “Tên là Thẩm Dần Xuyên, hẳn đã vào trại giam hơn nửa năm trước với tội danh là cố ý gây thương tổn, xử tù hơn hai năm.”
Lục Bách Chu là bác sĩ tâm lý, rất thân với giám ngục, chủ yếu là xây dựng, chuẩn bị và đánh giá tâm lý cho kẻ trọng phạm trước khi ra tù, để giúp bọn họ lần nữa bước vào xã hội.
Y hỏi: “Điều tra hắn làm gì?”
Lăng Thần Nam: “Tra một chút xem có phải hắn thật sự ở trong ngục của các anh hay không, nếu như có, em muốn tâm sự với hắn.”
Lục Bách Chu có chút ngạc nhiên: “Ngay cả những chi tiết nhỏ khi hắn vào trại giam em cũng biết, mà lại không biết hắn bị giam ở đâu sao?”
Lăng Thần Nam suy nghĩ một chút, trả lời: “Lời truyền miệng nên không chắc lắm.”
Lục Bách Chu nhướng mày, vẻ mặt như đang bảo: Nói tiếp đi.
Lăng Thần Nam cầm chén trà lên hớp một ngụm: “Nói như thế nào đây… Có liên quan đến một khách hàng của em, bệnh tình của cậu ta đại khái có dính dáng đến cái người tên Thẩm Dần Xuyên này, bây giờ cuộc trị liệu bị tiến vào trạng thái bình cảnh, nên em muốn thử tìm manh mối từ những phương diện khác để xem mình đã biết rõ hết hay chưa.”
Lục Bách Chu nở nụ cười, nói: “Cậu là thám tử tư hay là bác sĩ tâm lý thế, chuyện như vậy cũng phải điều tra? Cậu phụ trách khám và chữa bệnh, khai thông suy nghĩ cho bệnh nhân, chứ có phải là tìm ra chân tướng sự thật gì đâu.” Y chống cằm, cười trêu: “Anh còn tưởng đãi ngộ của bác sĩ tư nhân mấy cậu rất tốt chứ, không cần phải tăng ca.”
Lăng Thần Nam cười khổ: “Học trưởng…”
Lục Bách Chu nói: “Giữ một khoảng cách nhé học đệ, năng lực quan trọng nhất của bác sĩ tâm lý là gì?”
Lăng Thần Nam tiếp tục cười khổ: “Kiềm chế, em biết rồi…”
Lục Bách Chu cắt ngang lời anh: “Chẳng phải cậu vẫn luôn siêu cấp lạnh lùng sao hả? Cớ gì bây giờ bỗng nhiên lại nhiệt tình điều tra cuộc sống riêng của bệnh nhân vậy?”
Lăng Thần Nam bật cười nói: “Em mà lạnh lùng á! Em đây rất hiền hoà! Hơn nữa… đây không phải là cuộc sống riêng, nói như thế nào nhỉ, chuyện này có liên quan rất lớn đến việc trị liệu cho cậu ấy, em… em không chắc lắm liệu cậu ta có mắc chứng vọng tưởng hay quả thực đã xảy ra chuyện mà cậu ấy kể, aizzz, nói ra thật xấu hổ, em không đoán được.”
Lục Bách Chu lại nhướng mày mà ‘ha’ nhẹ một tiếng, Lăng Thần Nam nói tiếp: “Tỷ như, cậu ấy nói Thẩm Dần Xuyên ở trong ngục gọi điện thoại cho cậu ấy, một ngày gọi rất nhiều lần, nhưng cậu ấy đã đổi số điện thoại, một kẻ đang ngồi tù có thể điều tra được số điện thoại của một người cực ít qua lại với người khác ở bên ngoài sao?”
Lục Bách Chu muốn nói cái gì đó, nhưng vừa lúc nhân viên phục vụ bưng thức ăn vào, hai người rất ăn ý mà yên lặng uống nước, chờ đồ ăn được dọn lên xong, cửa phòng đóng lại mới mở miệng lần nữa.
Lục Bách Chu: “Không đoán ra được à… Có mấy người mắc chứng vọng tưởng khá nghiêm trọng, câu chuyện đó hiện lên trong đầu mình quá nhiều lần, nhiều đến mức cuối cùng chính bản thân mình cũng tin, dưới tình huống này thì ngôn ngữ cơ thể được biểu hiện hợp thức hóa với câu chuyện, không dễ đoán xem đối phương có đang nói dối hay không. Cậu vừa mới nói cái gì nhỉ, rằng cái người kia mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cậu ta?”
Lăng Thần Nam gật đầu: “Một ngày hai, ba lần, mà cậu ấy đã đổi số điện thoại.”
Lục Bách Chu chép miệng: “Không có khả năng lắm, không phải nhà tù nào trong nước chúng ta cũng có loại phục vụ gọi điện ra bên ngoài, có điều, nhà tù của bọn anh thì đúng là có thật, mà số điện thoại phạm nhân muốn gọi cần được kiểm tra xác minh, trước tiên là phải xác minh trực tiếp, sau đó được thêm vào mục ‘gọi điện cho người thân’ thì mới có thể gọi, toàn bộ quá trình gọi đều bị giám sát, sợ phạm nhân thương lượng với người bên ngoài mà vượt ngục. Hơn nữa có giới hạn số lần, mà nhiều lắm thì mỗi tuần một lần thôi, bệnh nhân kia của cậu sợ là xem phim Mỹ nhiều quá đó, lần sau cậu hỏi thử coi có phải cậu ta xem bộ ‘nữ tội phạm’ không.”
Lăng Thần Nam bất giác mau mày: “Ý của anh là cậu ấy đang nói dối?”
Lục Bách Chu chậc một tiếng: “Đừng nghiêm túc như vậy, mặt cậu trông thúi quá rồi đó!” Y khoát tay áo một cái, tự mình cầm đũa bắt đầu ăn đĩa rau, nói: “Đừng kết luận bừa, nói chung thì ngày mốt anh sẽ đi hỏi giúp cậu một chút, lỡ đâu… cuộc điện thoại kia của bệnh nhân là do đồng nghiệp giám ngục của anh gọi đến tìm cậu ta để xác minh số điện thoại thì sao? Khó nói.”
Lăng Thần Nam thở dài một hơi, cũng cầm lấy đũa: “Cảm ơn, đã làm phiền anh rồi, ăn thôi ăn thôi, a… anh mau ăn bánh, nhân lúc còn nóng.”
Lục Bách Chu nói: “Cậu cũng ăn đi.” Vừa nói vừa rải một đống hành vào miếng bánh trước mặt mình.
Ăn một hồi, hai người liền hàn huyên những chuyện khác, hỏi thăm tình trạng nhau và đám bạn bè xung quanh gần đây thế nào, trong phòng như thấp thoáng khôi phục lại bầu không khí vui vẻ ở chợ đêm trước cửa trường học năm đó, chỉ khác ở chỗ hai người đã thành thục từ lâu, tiếp xúc với rất nhiều người trong xã hội.
“Học trưởng…” Lăng Thần Nam do dự mở miệng: “Bệnh nhân nảy sinh tình cảm với mình, là chuyện tốt đúng không?”
Lục Bách Chu đang hăng hái cầm ớt ăn với thịt gà, không ngẩng đầu lên mà nói: “Đương nhiên rồi, bệnh nhân phải có quan hệ thân mật với cậu, nguyện bày ra nội tâm mình cho cậu xem, đó là quan hệ cơ sở được thành lập khi trị liệu.”
Lăng Thần Nam nói: “Nếu như… kiểu tình cảm này hơi cực đoan thì sao?”
Lục Bách Chu giương mắt nhìn anh: “Cực đoan cỡ nào? Lúc trước anh có một người bệnh, thuộc kiểu sinh hoạt hai chiều, mỗi ngày đều sợ hãi e dè với thế giới bên ngoài, luôn che giấu nửa kia của bản thân, tự biến mình thành một mâu thuẫn lớn, sau đó hắn bắt đầu dùng đủ cách để điều tra anh, cậu biết không, đại khái là muốn khiến anh cảm nhận cái loại cảm giác bị ánh mắt người ngoài tra xét.”
Lăng Thần Nam có chút giật mình: “Anh cũng trải qua chuyện như vậy sao? Sau đó thì thế nào?”
Lục Bách Chu bắt được từ mấu chốt: “Cũng? Sau đó, đương nhiên vẫn nên nghĩ cách làm sao chữa, cậu cũng biết đó, muốn hiểu được tình cảm của bệnh nhân một cách chính xác thì bản thân cậu phải duy trì một trạng thái và lối suy nghĩ khách quan, nếu không phải thế thì hồi trước chúng ta thực hành nhiều như vậy, trải nghiệm nhiều như vậy làm cái gì? Sản sinh tình cảm là bước mấu chốt nhất trong quá trình trị liệu, cậu muốn phản chiếu lại tình cảm của bệnh nhân ở mức độ lớn nhất thì phải cực kỳ tiết chế, dù sao một khi thực hiện không chuẩn, rất dễ xảy ra chuyện kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không vượt qua nổi.”
Lăng Thần Nam gật gật đầu, nhớ tới thầy mình đã từng nói một câu: “Năng lực lớn nhất của bác sĩ trị liệu không phải là tri thức rộng thế nào, mà là tầm nhìn và khả năng giải quyết vấn đề của chính bản thân mình.”
Lục Bách Chu cũng gật gật đầu.
Hai người trầm mặc một lúc, cơm rượu đều đã thấy đáy, Lục Bách Chu hỏi: “Bệnh nhân của cậu điều tra cậu à?”
Lăng Thần Nam thở dài một hơi: “Lúc trước cậu ấy hẳn là bị theo dõi và giám sát một quãng thời gian rất dài, có điều… cậu ấy điều tra chuyện của em căn bản sớm hơn quảng thời gian tìm em tiến hành trị liệu rất nhiều, nếu nói điều này là bởi vì em thành công di dời được tình cảm của cậu ấy… quả thực có chút miễn cưỡng.”
Lục Bách Chu suy nghĩ một chút, nói: “Không hẳn, nếu như cậu ta từng có trải nghiệm như thế thì khó tránh khỏi việc khó thành lập lòng tin với một người xa lạ, nếu cậu ta muốn tìm sự giúp đỡ, mà tâm lý không chắc chắn, điều tra cậu, có khả năng cũng là vì tạo cảm giác an toàn cho mình, để tăng thêm can đảm khi tiếp xúc với cậu.”
Sẽ điều tra đến mức bản thân không có cách nào tự kiềm chế, theo sát từng hành tung, nhất cử nhất động của anh à.
Lăng Thần Nam hỏi: “Anh thật sự cảm thấy như vậy?”
Lục Bách Chu ngẫm nghĩ ba giây, cười nói: “Anh mày đoán mò đó! Anh còn chưa gặp cậu ta mà, mấy lời nãy giờ anh không chịu trách nhiệm nha.”
Lăng Thần Nam trừng y.
Y nói tiếp: “Sao vậy học đệ? Hiếm khi thấy cậu khổ não như thế, trêu cậu một chút cũng không được à.”
Lăng Thần Nam thật bất đắc dĩ, cũng xấu xa nói: “Quên nói cho anh biết, chị Chiêm sắp lập gia đình, ui… thấy anh kinh ngạc như vậy chắc là chưa được nhận thiệp mời đi? Đáng đời, ai biểu xấu miệng!”
Lục Bách Chu kêu quai quái vài tiếng, sau đó ép Lăng Thần Nam cho y xem ảnh chú rể cô dâu, cảm thán một chút thế sự thay đổi nhanh quá, yêu hận tình cừu, hai người không bàn chuyện công việc nữa mà nói lời từ biệt.