Editor: Tịnh
【 Tuần thứ ba · Đêm 】
Sau khi dọn dẹp xong Lăng Thần Nam và Thẩm Dần Xuyên cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc, bên ngoài toàn màu đen, tất cả mọi người đã tắt hết đèn. Lăng Thần Nam tức thì xạm mặt, mở cửa ra làm cho ngọn đèn ngoài hành lang hắt vào, bắt đầu cài đặt còi báo động, còn Thẩm Dần Xuyên ôm áo khoác đứng ở phía sau nhìn anh.
“Tôi…” Lăng Thần Nam có chút ngượng ngùng: “Tôi mời cậu một bữa.”
Đối phương mở mắt, hiện ra vẻ kinh ngạc, ánh đèn màu vàng chiếu lên mép tóc và lông tơ trên mặt, hơi có chút ngây thơ vô tội. Lăng Thần Nam thầm nghĩ —— Bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài thật là. Với khuôn mặt lừa đảo này, cũng khó trách người phụ trách trước vướng vào cậu ta không ngừng bị lừa.
Lăng Thần Nam lập tức bổ sung: “Trời khá tối rồi, lúc này trên đường đang giờ cao điểm rất dễ kẹt xe. Ở dưới lầu có một con đường toàn là quán ăn, cũng không tệ lắm. Cậu thích ăn gì, ăn cay nhé?”
Thẩm Dần Xuyên hơi co quắp đồng ý: “Hả, ừm.”
Lăng Thần Nam cười cười: “Có một nhà hàng lẩu thái mới mở, đồng nghiệp của tôi nói ngon lắm. Một mình tôi ăn lẩu thì hơi cô đơn, cậu có muốn đi với tôi không?”
Đối phương dường như bị nụ cười thoải mái cảm hóa, nét mặt cũng hơi vui mừng: “Được đó. À, mà trong lẩu thái có sữa phải không?”
Lăng Thần Nam nói: “Hình như là sữa dừa, sao thế?”
Thẩm Dần Xuyên nói: “Tôi, tôi không dung nạp được lactose.”
*Lactose là một đường được chủ yếu tìm thấy trong sữa, chiếm khoảng 2-8% về khối lượng.
Lăng Thần Nam gật đầu: “Thảo nào cậu uống cà phê cũng không bỏ sữa. Sữa dừa là protein thực vật không ảnh hưởng gì đâu. Vậy là cậu đồng ý rồi? Vậy chúng ta đi thôi!”
Anh cầm lấy áo khoác, đẩy cửa để đối phương đi ra ngoài trước, còn mình xoay người lại cài đặt khóa cửa, chợt nghĩ tới điều gì, nói: “Còi báo động này kêu lên vài tiếng rồi khóa lại, cậu đừng căng thẳng.”
Thẩm Dần Xuyên lùi tới trên hành lang ngoan ngoãn đứng bất động. Còi báo động chợt phát ra tiếng kêu rất chói tai, Lăng Thần Nam vội vã chạy đến khoá cửa, lỗ tai dán lên cửa nghe bên trong chốc lát, mãi đến tận khi bên trong yên tĩnh lại.
Anh quay đầu lại thấy Thẩm Dần Xuyên đang nhìn mình, cười ha ha nói: “Bọn họ nói rằng tôi khóa sai. Cái còi báo động này chỉ cần cảm ứng được có người động vào là kêu, có lúc máy in không chưa được tắt nó cũng kêu, làm cho người ta hoảng hồn.”
Thẩm Dần Xuyên mím môi một cái, lộ ra nét mặt cho tới bây giờ có thể xem là xấp xỉ như cười.
Nhà hàng lẩu Thái này làm ăn rất tốt.
Lăng Thần Nam gọi hai phần hải sản, phối hợp với nước chấm đặc chế, nom thịt bò với tôm tươi thôi là đã chảy mước miếng. Thẩm Dần Xuyên hình như cũng rất thích ăn hải sản, yên lặng ăn hết nửa dĩa *miến phi tỏi nấu với sò sau đó còn lom lom nhìn nửa phần của anh.
*Miến phi tỏi nấu với sò
Lăng Thần Nam có chút buồn cười, nói: “Ăn món khác đi, lỡ đâu có món ngon hơn thì sao?”
Khuôn mặt Thẩm Dần Xuyên bị hơi nóng của nồi lẩu làm ửng hồng, mang tới chút sức sống hiếm hoi. Lông mi thật dài của cậu bị hơi nước hun ướt nhẹp, thoạt nhìn non hơn tuổi thật.
Lăng Thần Nam ăn hai con sò, đẩy phần còn lại vào giữa bàn, đợi vừa đúng một phút, hỏi nói: “Cậu có muốn ăn không?”
Mắt Thẩm Dần Xuyên sáng rực lên, rụt rè nói: “Anh không ăn sao?”
Anh tỏ vẻ không có hứng thú, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tôi … không thích ăn sò lắm.”
Thẩm Dần Xuyên hơi hơi vui, dè dặt chuyển đĩa sò, từng vỏ sò bắt đầu xếp chồng trong cái dĩa nhỏ của cậu. Mặc dù đang ở nhà hàng lẩu, cậu vẫn ăn tương đôi tao nhã, tư thế ngồi ngay ngắn, đầu gối vuông góc về phía trước, khác hẳn hoàn toàn với tư thế giang chân ra phóng khoáng của Lăng Thần Nam.
Lăng Thần Nam nói: “Nhà hàng này trang trí đẹp thật đấy. Thời buổi này những nhà hàng nổi tiếng càng ngày càng đẹp.”
Thẩm Dần Xuyên cũng ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, nói: “Ừm, hai năm qua trang trí theo phong cách công nghiệp bằng *sàn xi măng rất phổ biến.”
*Sàn xi măng
Lăng Thần Nam gật đầu: “Trong nhà hàng hay quán bar thì được, chứ làm thế trong nhà thì chắc lạnh lắm.”
Lúc Thẩm Dần Xuyên ngừng ăn, nghiêm túc nhìn anh, thoạt nhìn đẹp mắt lại lịch sự, nào giống cái người nói năng lúng tung trong phòng chẩn trị kia, cậu nói: “Trong nhà cũng có thể làm được, phối hợp với gỗ rất đẹp. Hơn nữa hiện tại sàn xi măng không phải kiểu thô trước đây. Sau khi được đánh bóng sẽ không còn cảm giác thô ráp, mà gần như giống đá hoa cương, chỉ là phải chú ý hướng ánh sáng. Trong phong cách công nghiệp đều tập trung các bóng đèn có màu sắc ấm áp ở tầm thấp, do đó công suất sẽ giảm nên không đủ để chiếu sáng cả phòng…” Chú ý tới ánh mắt say sưa của Lăng Thần Nam, cậu lúng túng dừng lại: “Tôi nói nhiều rồi. Bạch Thịnh là làm thiết kế nội thất, cho nên tôi luôn nghe những thứ này…”
Lăng Thần Nam mỉm cười nói: “Không sao, rất thú vị. Vậy phải làm gì với bóng đèn?”
Người đối diện lập tức nói vài câu liên quan với trang trí. Mở nồi ra, hai người bắt đầu nghiêm túc ăn cơm, câu được câu chăng mà tán gẫu.
Nói như vậy, Lăng Thần Nam đang đảm nhiệm mở tiểu bách khoa này nói, ví dụ như cậu ta thích đọc sách. Ngoài ra cậu ta còn nói rất nhiều về công việc, hơn nữa nghề nghiệp huấn luyện thì không thiếu chuyện để nói. Là một người nghe, cho nên anh cố gắng giữ mạch nói chuyện. Nhưng anh bất ngờ phát hiện, bất kể nói gì thì Thẩm Dần Xuyên đều có thể nói được, ngay cả chủ đề khoa học xã hội cũng không ngoại lệ. Từ trước đến nay anh chưa gặp được ai chịu bàn về triết học với mình. Thẩm Dần Xuyên thi thoảng bình tĩnh tung ra một câu kiến giải chính xác làm cho anh cảm thấy rất là thú vị.
Hai người bất giác vừa ăn vừa nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ, thế nhưng bàn luận về bầu không khí thì vui vẻ hơn hẳn so với hai tiếng trôi qua trong phòng chẩn trị. Lăng Thần Nam gần như đã quên mất đối phương là người tinh thần yếu ớt có chứng bệnh ảo tưởng, hoàn toàn như thể một người bạn thân lâu năm.
Lúc Lăng Thần Nam uống hớp trà cuối cùng, hai bàn bên cạnh cũng đã đổi người. Anh ăn khá no, trong lúc chờ nhân viên phục vụ tính tiền đưa tầm mắt nhìn người đi qua đi lại trên đường. Bỗng nhiên không hiểu sao nhớ tới hình như trước đó cậu ta cũng đã nói lần đầu tiên đi ăn với người yêu cũ, lúc ăn cơm còn “Dùng biểu hiện nhã nhặn lại thú vị để lừa đối phương”.
Cũng khó trách sẽ bị lừa. Lăng Thần Nam nghĩ, với cái bản mặt này, cộng thêm vừa hiền hòa vừa có tiền, là đối tượng ai cũng muốn hẹn hò.
Bỗng dưng, Lăng Thần Nam lại nghĩ tới nhiều chuyện khác, lập tức vô vàn chuyện được xâu chuỗi lại.
“Tôi và anh ấy chưa từng gặp nhau, tên của anh ấy được dán lên ở trên cửa phòng làm việc.”
“Tôi giả vờ thành khách hàng để tiếp cận anh ấy, chính thức làm quen ở chỗ làm của anh ấy.”
“Mượn cớ từ công việc của anh ấy mà từ từ tìm hiểu, sau đó hẹn đi ăn ở bên ngoài.”
“Tôi nói cho anh ấy sự thật tôi không phải là khách hàng.”
Lăng Thần Nam hít một hơi, dựa lưng đã lạnh buốt vào ghế, chậm rãi xoay mặt nhìn Thẩm Dần Xuyên.
Đối phương bât giác khác thường, trên mặt không hề có vẻ hốt hoảng như khi ở phòng khám bệnh. Lăng Thần Nam nhìn lướt xuống, nhìn chén đũa bày trước mặt cậu —— Rất tùy ý đặt ở một bên, hoàn toàn không có sắp xếp hợp lý theo mép bàn.
Hết chương 4