Bọn họ bay lên hàng rào, nhẹ nhàng như hai cọng lông chim, nhưng hàng rào vẫn lung lay một chút rồi mới ổn định trở lại.
Tường rào của Cung Phụng quan núi Thanh Thành cũng làm từ trúc, không cao, vừa đến tầm đỉnh đầu người lớn. Hàng rào hơi mỏng, gió thổi qua liền lay động. Các cây trúc đan chéo nhau tạo thành từng ô trống hình thoi, nhóm thích khách đứng phía ngoài cũng có thể nhìn thấy một hồ nước kết băng và cỏ khô vàng trong viện.
Quả thật là một cái sân bình thường, tràn đầy khí tức an toàn.
Nhưng nếu đứng trên hàng rào nhìn xuống thì lại khác, trong hồ nước là máu đỏ chảy cuồn cuộn, thi thể chìm chìm nổi nổi; ẩn sau rừng trúc là tầng tầng quỷ ảnh, tiếng khóc, tiềng kêu gào không ngừng vang lên bên tai.
Hơn nữa, lúc những quỷ ảnh này chợt lóe lên, hai mắt chúng đều nhìn chằm chằm vào đám thích khách trên tường rào, giống như thú săn muốn ăn tươi nuốt sống con mồi.
Trên thực tế, sớm đã có lệ quỷ không kiềm chế nổi nhào về phía hai người trên tường, nhưng lúc đến gần hàng rào lại bị một đạo ngân quang ngăn cản.
Phải nhìn kỹ mới thấy được bên cạnh tường rào có đá ngũ sắc để bày ra trận tuyến.
Đại quốc sư nuôi quỷ?
Đại quốc sư không phải nói quỷ đạo rất hèn hạ, nghiêm cấm các chúc sư dưới trướng mình không được học quỷ đạo sao?
Đồ lừa đảo!
Hai tên thích khách bi phẫn nghĩ.
Trong sân, Hôi Ma vốn hôn mê bất tỉnh đang bị một đám lệ quỷ vây quanh, dùng hàn khí đông tỉnh hắn. Hắn vừa mở mắt ra thì thấy một đầu lưỡi quỷ liếm dọc mặt hắn, mạnh mẽ tróc ra một lớp da của tên thích khách.
"Aaaaa —— cứu mạng! Cứu mạng!"
Cứu hay là không đây? Bạch Ma cùng Hắc Ma rơi vào lưỡng nan.
Cánh cửa gian nhà phía đối diện bỗng kẽo kẹt vang lên, Xa Sơn Tuyết đi ra sân, tuy rằng mắt không thể nhìn thấy nhưng lại chuẩn xác ngẩng mặt lên hướng về phía hai tên thích khách trên tường cười tươi.
Má ơi!
Cảm giác này quá kinh hoàng khiến hai tên thích khách thấy sống lưng lành lạnh, da gà cũng nổi hết cả lên bèn nhanh chóng quyết định nhảy xuống tường rào, chạy về phía rừng trúc. Hai thân ảnh rời đi vừa hết sức mau lẹ, cũng lại vô cùng lãnh khốc, bỏ rơi Hôi Ma đang lâm vào tuyệt vọng trong sân.
Một khắc sau, Hôi Ma nhìn thấy một đạo hồng quang chợt lóe lên.
Trường thương bằng gỗ trong tay Chu tiểu tướng quân giống như lưỡi câu móc vào cổ áo Hắc Ma, kéo hắn trở lại rồi mạnh mẽ thả xuống bên cạnh Hôi Ma. Ngay sau đó hắn cũng lập tức bị các lệ quỷ khác khống chế lại.
Chỉ còn Bạch Ma không bị tóm kinh hoảng chạy trốn, Chu tiểu tướng quân đang định bắt hắn lại thì bị Xa Sơn Tuyết duỗi tay ngăn cản.
"Ngoài kia vẫn còn một đội Chim Sẻ mà ngay cả các ngươi cũng không tìm ra tung tích được. Chúng ta cứ thả hắn bay nhảy bên ngoài vậy đi, để xem có thể dẫn đội kia ra tới được hay không."
Đây thật ra là kế hoạch đã được lên trước, nhưng khi lệ quỷ bị mùi máu kích thích liền dễ dàng mất lý trí.
Chu tiểu tướng quân nhắm mắt lại một hồi lâu, cả người lệ khí mới dần dần tiêu biến.
Lúc này, hai tên thích khách bị trói gô đưa đến trước mặt Xa Sơn Tuyết. Hôi Ma mất đi nửa khuôn mặt lại ngất đi rồi, chỉ còn dư lại một mình Hắc Ma, nhìn thấy Đại Quốc Sư khủng bố thong thả ung dung ngồi trên chiếc ghế cao vừa được một lệ quỷ lấy ra, sau đó......
Vươn tay ra nắm cằm hắn.
Không cần làm gì khác, Xa Sơn Tuyết chỉ dùng một động tác này thôi là đã đủ khiến Hắc Ma sợ hãi đến thần trí hoảng hốt.
Y hài lòng nói: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, người trẻ tuổi ngoan ngoãn nghe lời, ta hỏi ngươi đáp."
"Ta đang nằm mơ", Hắc Ma dường như không nghe thấy lời y: "Hẳn là ta uống phải rượu giả rồi đi, thế mà lại nhìn thấy Đại Quốc Sư đang nhấc cằm ta."
"..." Xa Sơn Tuyết.
"Ta rốt cuộc là đáng sợ như vậy sao?" Xa Sơn Tuyết nhịn không được lại lần nữa cảm thán với Chu tiểu tướng quân: "Ngữ khí của đứa nhỏ này nghe thật giống như thể là ta từng đạp hư hắn không bằng."
Vô số lệ quỷ nghe thấy vậy, cùng với Hắc Ma rốt-cuộc-cũng-tỉnh-táo-lại đồng thời rùng mình.
Cái rùng mình này như là lời nhắc nhở, Hắc Ma rốt cuộc ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Tuy rằng vô cùng sợ hãi nhưng hắn không dám nói gì, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn chằm chằm mặt đất, nỗ lực dùng trầm mặc nhặt lại chút tôn nghiêm của thích khách triều đình.
"Ngài có thể bắt đầu hỏi." Chu tiểu tướng quân nói.
"Ai phái các ngươi tới?" Xa Sơn Tuyết thuận miệng hỏi một câu, trước khi Chim Sẻ thích khách kịp trả lời thì y đã buồn cười rồi tựa như tự hỏi tự trả lời nói: "Còn có thể là ai nữa? Chim Sẻ quân, từ thời phụ thân ta xây dựng trở thành thế lực lớn mạnh, theo lý thuyết chỉ tuân mệnh hoàng đế mà thôi, nhưng..."
"Bọn ta chỉ nhận nhiệm vụ từ giáo úy", Hắc Ma mặt không đổi sắc nói: "Chúng ta chỉ nghe mệnh lệnh của giáo úy."
Đúng, cho dù là hoàng đế, cũng không thể vượt cấp người chỉ huy của quân thích khách.
Những ngày qua Xa Sơn Tuyết nằm trong Cung Phụng quan dưỡng bệnh, ngoại trừ cùng Lưu Bá Quang đánh thái cực thì không có việc gì khác để làm. Thời gian thảnh thơi nhàn hạ như thế này rất đáng quý trọng, vì vậy y bèn ngồi phân tích tỉ mỉ kí ức bảy năm đầu của cuộc đời mình, phân tích đến vô cùng triệt để. Rốt cuộc y đã hiểu ra rất nhiều bí ẩn mà Chu tiểu tướng quân cũng không thể lý giải cho y.
Ví dụ như việc Chim Sẻ quân thuộc quyền của Xa Viêm, hay tỉ như lai lịch của đám thích khách này.
Chim Sẻ quân, tiền thân là Chú binh Đại Hưng, Tiểu Hưng Sơn được Cung Phụng viện nuôi.
Trước khi Đại Diễn lập quốc, danh tiếng Cung Phụng viện thực ra không tính là tốt đẹp gì, rất nhiều chúc sư học nghệ không thạo dưới trướng Cung Phụng viện liên thủ với Chú binh ẩn nấp lừa bịp, mãi đến tận khi Xa Sơn Tuyết ra tay thì những tình huống đó mới không còn xảy ra nữa.
Chú binh ẩn nấp đánh lén ám sát là tuyệt học võ đạo duy nhất của Cung Phụng quan, chỉ có điều, hiện tại đã giao cho triều đình Đại Diễn.
Để giải thích điều này thì chúng ta phải quay về hơn 200 năm trước.
Khi đó ma tai ác liệt, lãnh thổ của Nhân tộc càng ngày càng thu hẹp lại, cuối cùng bị vây khốn ở trong sáu ngọn núi: Núi Thanh Thành, Bắc Sơn, Đại - Tiểu Hưng Sơn, Đoạn Sơn, Vũ Di sơn và Thiên Sơn.
Sáu ngọn núi này được sáu tông môn chiếm cứ, theo thứ tự là Thanh Thành kiếm môn núi Thanh Thành, Thần Long tông Bắc Sơn, Cung Phụng quan Đại - Tiểu Hưng Sơn, Đoạn Đao môn Đoạn Sơn, Võ Di lâu Vũ Di Sơn và phái Thiên Sơn thuộc Thiên Sơn. Lúc đó tất cả Nhân tộc đều phải dựa vào sáu tông môn này, không biết Ngụy Tấn, không biết gia quốc, vẫn còn đang nội đấu không ngừng.
Người cha già không đáng tin cậy của Xa Sơn Tuyết - Xa Viêm kia, có lẽ là do hợp thời vận mà sinh anh hùng.
Hắn là con trai tông chủ Thần Long tông, hơn hai mươi tuổi đạt tới cảnh giới tông sư, hơn bốn mươi tuổi là đại tông sư, thê tử là thánh nữ Ngu thị của Cung Phụng quan. Hôn nhân của hai người bọn họ chính là dấu mốc đánh dấu việc Thần Long tông và Cung Phụng quan kết minh làm người một nhà. Sau đó, hai tông này, một đóng tại chính Bắc, một đóng tại Đông Bắc liền trở thành thế lực lớn nhất lúc bấy giờ.
Chính là vào thời điểm ấy, Chú binh được đổi tên thành Chim Sẻ quân, giao cho Xa Viêm.
Về phần Xa Viêm làm sao chiếm được địa bàn cũng như giành chính quyền thì bé Tuyết bảy tuổi không ấn tượng gì nhiều.
Bởi vì y là con út, lúc sinh ra chiến trận cơ bản đã đánh xong, không như triều đình bây giờ vẫn luôn phải phái binh mã giết ra quan ngoại, đuổi người Man, đuổi yêu ma, thiên hạ ban đầu bằng phẳng, tứ hải thanh bình.
Ngu hoàng hậu sau khi sinh Xa Sơn Tuyết được ba năm thì qua đời, bây giờ y vẫn nhớ rõ Xa Viêm đã quỳ trước linh đường Ngu hoàng hậu nguyên một ngày. Hôm sau tự mình đi bái phỏng mấy vị đã từng là trưởng lão Cung Phụng quan, hiện là công hầu Đại Diễn, trả lại hổ phù có thể chỉ huy một nửa Chim Sẻ quân cho hậu nhân Ngu gia.
Ngu Thao Hành.
Hay nên gọi là... Ngu thừa tướng?
Xét về mặt huyết thống, Ngu Thao Hành là biểu huynh của Xa Sơn Tuyết.
Xét về mặt quan hệ thì Xa Sơn Tuyết cảm thấy, ít nhất trong bảy năm kia bọn họ vẫn chơi chung được.
Hiện tại Ngu Thao Hành là nhân vật đại biểu cho phái công khanh trong triều đình Đại Diễn, là gia hỏa lợi hại đến mức Chu tiểu tướng quân thường xuyên nhắc y nhất định phải cảnh giác, là... có thể là thủ phạm chân chính đặt bẫy mưu sát Xa Sơn Tuyết.
Chim Sẻ quân vốn là lực lượng Ngu gia giao cho Xa Viêm để bày tỏ ý nguyện muốn kết minh cùng Xa gia vĩnh viễn. Sau khi Ngu Hoàng hậu chết, Xa Viêm đã trao trả lại một nửa quyền chỉ huy cho Ngu gia. Có thể động thái này của Xa Viêm chỉ là vì vững vàng đông đảo thế lực nhóm công khanh, có thể là vì không muốn Ngu gia vừa mất đi hoàng hậu, vừa không có người thừa kế bị sa sút, cũng có thể là muốn Ngu gia yên tâm đứng về phía hoàng thất. Nhưng khi đó Xa Viêm chắc chắn sẽ không ngờ rằng, hắn vì muốn thể hiện lòng tín nhiệm mà giao cho Ngu gia một nửa hổ phù, một trăm năm sau lại bị Ngu Thao Hành dùng để truy sát tiểu nhi tử của chính mình...
Nếu như nói bởi vì đi Thanh Vân lộ làm Xa Sơn Tuyết nhớ lại một ít kí ức, giúp y hiểu rõ chính mình thì giờ khắc này, cảm nhận được thế sự biến thiên, y mới chân chính ý thức được trăm năm đã trôi qua.
Y đột nhiên cảm thấy mất hứng, thất lạc và hơi thất vọng, lười hỏi thêm những chuyện liên quan tới Ngu Thao Hành.
Chỉ có điều, vẫn còn một vấn đề vô cùng quan trọng nhất định phải được làm rõ.
"Nếu muốn ngay dưới mí mắt ta mà thúc đẩy âm mưu giết ta kia, Chim Sẻ quân cần phải xuất không ít lực", Xa Sơn Tuyết dùng giọng điệu tán thưởng khen ngợi Chim Sẻ quân từ trên xuống dưới một lần, tiện đà lỡ đãng hỏi: "Như vậy, Thanh Thành Kham Nguy rốt cuộc có tham dự kế hoạch này hay không, các ngươi hẳn là có thể biết được?"
"Biết đến, Kiếm thánh hắn —— "
Hắc Ma đang nói bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Hắn không dám ngẩng đầu, bởi vậy không thể nhìn thấy quang cảnh Cung Phụng quan lúc này.
Lời nhận tội vừa thốt ra của hắn khiến cho càng nhiều lệ quỷ máu me đầm đìa từ trong góc nhô ra, bọn họ nhìn chằm chằm một tên chim sẻ đang cúi đầu quỳ đầy sợ hãi, một tên đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, trong con ngươi lấp lóe hồng quang giống như quỷ hỏa, rậm rạp đến độ phảng phất một giây sau lửa sẽ đốt sạch cả đồng cỏ.
Trong số này chỉ có một lệ quỷ không nhìn chằm chằm vào hai con chim sẻ có tham gia vào cái bẫy ở Nhạn Môn Quan này.
Chu tiểu tướng quân cứng nghiêm mặt nhìn Xa Sơn Tuyết, hắn vẫn chưa biết tại sao Đại quốc Sư thấy được hắn chưa nói ra sự thật đêm đó ở hồ Lạc Nhạn.
Hắc Ma: "—— không nằm trong bọn ta..."
Căn bản không nghe xong, Xa Sơn Tuyết phất tay một cái, đường nét phù văn khế ước màu đỏ trên ngón tay phải của y đột nhiên uốn lượn như rắn, nhóm lệ quỷ không còn bị trói buộc cùng nhau xông lên, bao phủ hoàn toàn hai tên thích khách.
Hắc Ma và Hôi Ma rất nhanh không còn động đậy. Chu Tiểu tướng quân nhắm mắt lại hồi tưởng những sự kiện đã xảy ra mấy ngày qua, hắn phải thừa nhận một điều: Đại Quốc Sư thực sự là một minh hữu tốt.
Vì vậy, Chu Tiểu tướng quân quyết định thẳng thắn thành khẩn bẩm báo hết thảy với Xa Sơn Tuyết.
"Đại Quốc Sư, thực ra..."
***
"Một kiếm kia của Kiếm thánh không phải là để giết Đại quốc sư".
Tại hậu đường Lưu viên, lúc Lưu Minh Nghiệp vừa từ Cung Phụng quan trở về đi vào liền nghe được một câu như vậy.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Kham Nguy: Ta bị bôi đen tận mười lăm chương!!!