Một cái bát sứ rửa bút có vẽ Tam Hoàng Ngũ Đế bị đập vỡ trên gạch vàng.
Hộ bộ Thượng thư Viên Khai Văn đang quỳ ở dưới hít sâu một hơi, mảnh sứ vụn trượt tới trước mặt hắn có màu men rất sáng đẹp, là di sản quý giá của một vương triều cường thịnh700 năm trước lưu lại. Dù cho hiện tại Đại Diễn có nhiều thợ thủ công tay nghề tinh diệu hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể nào phục chế được màu sắc rực rỡ như vậy, bởi vì loại đất sét đặc thù kia đã không còn nữa—— 300 năm trước, khe suối sản xuất ra loại đất sét ấy đã vĩnh viễn bị Ma Vực cắn nuốt.
Tuy biết rằng chuyện này không liên quan đến mình, nội tâm Hộ bộ Thượng thư vẫn là sinh ra loại thống khổ như trăm vạn bạch ngân trôi theo dòng nước.
Hoàng đế đời thứ ba của triều đình Đại Diễn - Xa Hoằng Vĩnh ở phía trên đang nổi trận lôi đình.
Không chỉ là bát sứ rửa bút quý giá gặp nạn, cùng xui xẻo còn có nghiên mực đáng giá ngàn vàng và lư hương đồng đỏ. Toàn bộ người trong ngự thư phòng đều không dám thở mạnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thô suyễn gấp gáp của Xa Hoằng Vĩnh.
Bộp!
Xa Hoằng Vĩnh ném một phong mật báo lên trên bàn dài, địa đồ giản lược của Đan Châu thành từ một tờ giấy trắng mỏng manh trượt ra, mặt sau còn có tin vắn ngày đó quân coi giữ thành Đan Châu chống cự đã dễ dàng bị công phá như thế nào.
"Thanh quân trắc!" Xa Hoằng Vĩnh hét lên: "Xem bọn họ nói cái gì!"
Hắn đi qua đi lại trước mặt mấy vị thượng thư, cầm lấy một tờ tấu chương, đánh vào đầu Binh bộ Thượng thư.
"Lúc trước các ngươi đã nói với trẫm như thế nào?" Hắn nói một câu liền đánh một cái, tấu chương va đập vào mũ ô sa của Binh bộ Thượng thư phát ra tiếng vang lanh lảnh: "Đại Quốc sư dựa vào phái cải cách ở trong triều bám dai như đỉa, nhất định phải nhổ tận gốc phái cải cách mới có thể làm cho triều đình vận hành bình thường trở lại... Lúc các ngươi đưa ra kiến nghị ấy, chắc chắn đã lường trước sẽ xảy ra chuyện như vậy đúng không! Thanh quân trắc? Ha ha, bọn họ rõ ràng là muốn thanh quân!"
"Thánh thượng xin hãy bớt giận", Binh bộ Thượng thư cuống quýt dập đầu cúi lạy: "Việc này không liên quan đến chúng thần."
Xa Hoằng Vĩnh cười lạnh: "Ngươi đang định nói là con gái của ngươi cũng không phải là được gả cho chưởng môn phái Trường Thoái
(chân dài) sao?"
Thực ra là Trường Tí môn (tay dài), nhưng mà Binh bộ Thượng thư không dám sửa chữa, chỉ có thể một câu nước mắt, một câu nước mũi khóc lóc kể lể: "Là do hắn huỷ hoại sự trong sạch của con gái thần trước, rồi lại tới cửa cầu hôn, cho dù thần có không hài lòng hơn nữa thì cũng chỉ có thể gả nữ nhi cho hắn. Nào ngờ đâu hắn là cái tên tặc tử to gan lớn mật như vậy! Thánh thượng, chuyện này thực sự là oan uổng chúng thần rồi."
Hắn vừa dứt lớt, những đại thần khác cũng dập đầu kêu lên.
"Oan uổng quá Thánh thượng!"
Oan uổng cái rắm.
Đại Diễn huân quý thế gia, trong quá khứ, thực ra cũng chỉ là vô số môn phái nhỏ mà thôi.
Tổ tiên bọn họ đi theo Xa Viêm khởi binh, biến thành công hầu, biến thành thế gia. Nhưng mà võ công tâm pháp mới đúng là cái đích để truyền thừa, bọn họ chiếm đoạt đủ loại ruộng đất màu mỡ nhất cũng chỉ là vì thu môn đồ khắp nơi, mong đợi trong đó sẽ có mấy nhân tài kiệt xuất như Thái Tổ hoặc là Thanh Thành Kiếm thánh.
Từ khi Xa Viêm tuổi già, đến lúc Xa Sơn Xương kế vị, cuối cùng là Xa Sơn Tuyết đứng ra thu thập cục diện rối rắm, bất kể là thay đổi cách trị vì, bình dân điền, hay là sửa đổi luật đối với thợ thủ công, trên thực tế đều là để vứt bỏ cái đám môn phái thế gia hút máu bám víu tại triều đình Đại Diễn đó, mới có thể đối phó với Ma Vực đang chậm rãi mở rộng.
Nhưng mà Xa Viêm tuổi già một thân bệnh tật, không đủ sức lực, người thừa kế Xa Sơn Xương thủ đoạn quá mức kịch liệt, cuối cùng bị phản phệ. Sau khi hắn chết, môn phái thế gia không chút cố kỵ mà kích động các hoàng tử tranh chấp, không ngờ rằng lại kinh động tới Xa Sơn Tuyết bên trong Cung Phụng viện.
Những thế gia này tự xưng là quý tộc, nhưng vẫn như cũ kết làm anh em như thể tay chân với các loại môn phái nhỏ trải khắp Cửu phủ Đại Diễn, mấy đời trước đều là quan hệ thông gia. Nhóm Thượng thư không biết Trường Tí môn sẽ khởi binh? Có quỷ mới tin!
Mà điều làm cho Xa Hoằng Vĩnh phẫn nộ nhất không chỉ là một điểm ấy.
Mưu kế lần này của hắn rõ ràng đã đuổi được Xa Sơn Tuyết đi, thế nhưng lại để cho người không liên quan mượn cớ khởi binh, khi nhìn thấy phong thư mật báo kia, Xa Hoằng Vĩnh còn đang cảm thấy lâng lâng vì mọi chuyện diễn ra thuận lợi đi qua hành lang uốn khúc, cảm thấy dường như bọn thái giám, thị nữ, phi tử, cấm quân dọc đường đi, tất cả đều đang âm thầm cười nhạo hắn.
Còn có Xa Sơn Tuyết...
Mật thám thăm dò không nghe được tin tức trên núi Thanh Thành, nhưng nếu vị hoàng thúc kia của hắn nghe thấy tin tức này... Không, hẳn là y đã sớm dự đoán được trước chuyện này sẽ xảy ra.
Hai bên thái dương của Xa Hoằng Vĩnh, gân xanh uốn lượn nảy lên phía dưới làn da mong manh. Tiểu thái giám thay thế Vương công công đứng ở bên cạnh Xa Hoằng Vĩnh vội vã muốn xoa ấn cho hắn một chút, nhưng bởi vì quá căng thẳng, đầu ngón tay sượt qua mặt hắn, lưu lại một vệt trắng trên gương mặt Xa Hoằng Vĩnh.
Xa Hoằng Vĩnh đẩy mạnh nó ra, đạp ngã tiểu thái giám trên mặt đất.
Không đợi tiểu thái giám bò lên tạ tội, hắn đã đánh ra một chưởng, hét lớn: "Mã thống lĩnh! Kéo cái tên thích khách có ý đồ ám sát này ra ngoài chém đầu!"
Cửa ngự thư phòng ầm ầm mở ra, cấm quân mặc áo giáp, cầm binh khí nối đuôi nhau đi vào, túm lấy hai tay tiểu thái giám đang kêu khóc ầm ĩ, ở trước mặt lục bộ thượng thư, kéo con người đáng thương bị vạ lây này ra ngoài.
Trước khi rời đi cấm quân dường như quên mất phải đóng cửa ngự thư phòng lại, các đại thần lặng như tờ nghe tiếng kêu khóc một đường đi xa, lại nhìn hình chiếu của Xa Hoằng Vĩnh trên gạch vàng, đồng thời thu hồi ánh mắt ngó loạn khắp nơi, chôn đầu xuống thật sâu.
Xa Hoằng Vĩnh nhìn chằm chằm bọn họ, năm ngón tay tay phải hơi co quắp, thầm nghĩ: Đám người này, bây giờ vẫn chưa thể giết được.
Lục bộ thượng thư tất cả đều là người tầm thường, nhưng chí ít bọn thế gia như họ sẽ không giống cái đám thần tử trẻ tuổi ngày ngày tìm biện pháp cải cách. Nếu như hắn chém đầu lục bộ thượng thư, những người có thể tiếp nhận vị trí của bọn họ cũng chỉ có mấy thị lang đó, vừa vặn toàn bộ là phải cải cách.
Trước đây Xa Hoằng Vĩnh miễn cưỡng bảo vệ đám tốn cơm này trong tay Đại quốc sư, hiện tại cũng chỉ có thể cắn răng nuốt máu vào bụng.
Hắn chỉ tay ra ngoài cửa, quát ầm lên: "Còn quỳ ở đây làm gì! Điểm binh điểm tướng không cần người sao! Trẫm nuôi không các ngươi đấy à?!"
Lục bộ thượng thư như được đại xá, vội vàng khom người rời đi.
Hộ bộ Thượng thư Viên Khai Văn là người cuối cùng bước ra, đóng lại cửa ngự thư phòng, trước khi hai cánh cửa được chạm trổ hoa văn khép lại, hắn xuyên qua khe cửa trộm liếc mắt nhìn Xa Hoằng Vĩnh ngồi sau bàn, cầm bút viết gì đó.
Hừ, không còn càn rỡ được mấy ngày nữa đâu, hắn cười lạnh một tiếng nghĩ, cùm cụp đóng cửa phòng lại.
Ngoài cửa là ba lớp cấm quân đông nghìn nghịt vây quanh ngự thư phòng.
Hồng anh trường mâu xếp san sát, ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ mũ giáp sắt đen quả thực còn khiến người cảm thấy lạnh hơn khí hậu khắc nghiệt của mùa đông này. Đám cấm quân cứ như vậy đứng trước ngự thư phòng, người hiểu thì biết rằng bọn họ là đang hộ giá, người không biết có khi còn cho rằng có người bức vua thoái vị.
Từ lúc một kiếm nọ của Thanh Thành Kiếm thánh xẹt qua nửa giang sơn Đại Diễn, Xa Hoằng Vĩnh đại khái chưa từng ngủ ngon một giấc nào.
Nhát gan như vậy, lại hung bạo dễ nổi giận, chỉ có thể nói là tính từ Xa Viêm, ba đời Xa gia đều là hổ phụ khuyển tử, càng về sau càng kém.
Chỉ có một mình Xa Sơn Tuyết...
... Nhưng mà một cây làm chẳng lên non, có thể có tác dụng gì chứ?
***
Núi Thanh Thành.
Xa Sơn Tuyết hắt xì một cái, ngay lập tức liền bị Cung Nhu nhét vào một viên kẹo hồ lô vào miệng.
Hành động này của Cung Tiểu Tứ có thể coi là gan to bằng trời, nhưng mà tiếc rằng sau khi ở chung mấy ngày với vị sư phụ mất trí nhớ của mình, phát hiện so với trước đây thì hiện tại tính tình sư phụ có thể nói là tốt vô biên giới, nhất thời liền vui mừng tột độ đến không biết lớn nhỏ.
Hơn nữa Xa Sơn Tuyết cũng không muốn cự tuyệt viên kẹo hồ lô này.
Sau lần trộm xuống núi mấy hôm trước, dựa theo yêu cầu của Xa Sơn Tuyết, hoặc là xem ở thân thể Đại quốc sư càng ngày càng không tốt lên như ý mình, Lâm Uyển không thêm hoàng liên vào thuốc của y, chỉ là đổi sang phương thuốc mới. Nhưng mà không biết đây là loại thuốc kì quái gì, mỗi lần sắc xong, cái mùi hương phát rồ kia còn vương vấn khắp xà nhà ba ngày không dứt.
Cho dù Xa Sơn Tuyết có quen được với việc uống thuốc đi chăng nữa, thì đối với cái mùi vị này vẫn là xin thứ cho kẻ bất tài.
Đêm 30 Tết, tuyết vẫn đang rơi.
Núi Thanh Thành xanh ngắt nay đã phủ thêm một lớp tuyết trắng sừng sững, đâu đâu cũng là một mảnh trắng phau. Gió lạnh thổi khắp nơi, khách nhân được kiếm đồng chỉ dẫn lên núi một đường run rẩy, đợi đến khi tiến vào Quân Tử đường mới khá hơn một chút.
Quân Tử đường không còn giống như trước nữa.
Cửa sổ lọt gió đã đóng lại, phía trước cũng có thêm một màn trúc chắn gió. Trong góc bày bảy, tám cái lò than, bên trong than hồng cháy sáng tựa những viên hồng bảo thạch, rực rỡ chiếu rọi, gần như tạo nên cảnh sắc ngày hè ngay giữa Quân Tử đường.
Những khách nhân kia lúc mới bước vào còn cảm thấy ấm áp, không lâu sau, liền lén lén lút lút cởi áo bông áo da ra, nóng đến độ mồ hôi chảy đầy trán.
Dưới cái nhiệt độ ấy, cũng chỉ có Kham Nguy mới có thể duy trì toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Dù sao mùa đông hay mùa hè thì hắn vẫn cứ một bộ quần áo như vậy, ngày tam phục(*) không ra mồ hôi, ngày tam cửu(**) không thấy lạnh. Xa Sơn Tuyết bọc mình trong đống quần áo mùa đông dày cộm mỗi lần nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ ống tay áo đơn bạc mỗi lần hắn hành tẩu, đều sâu sắc hoài niệm một thân nội công đã bỏ mình mà đi.
(*), (**) Ngạn ngữ Trung Quốc có hai câu: "Lạnh nhất Tam cửu", "Nóng nhất Tam phục".
Đúng thế, Kham Nguy đang ở bên trong Quân Tử đường.
Xa Sơn Tuyết cũng vậy.
Chúc sư các nơi, quan viên phái cải cách cùng với thương hội lớn nhỏ vội vã lên núi hướng Đại quốc sư lấy chủ ý vừa bước vào Quân Tử đường, trong lòng ai nấy cũng đều cảm thấy quái dị vô cùng tận. Chỉ thấy nơi thuộc về địa bàn của Thanh Thành chưởng môn đã mơ hồ bị chia làm hai nửa, trường án vốn dĩ được đặt tại chính giữa phòng nay đã dịch sang bên phải, Thanh Thành chưởng môn ngồi ngay ngắn ở nơi đó, phía trước là các trường lão, đệ tử chờ đợi phân phó. Bên còn lại là một cái ghế gỗ to bự có khắc hoa văn, Đại quốc sư hiếm khi lộ mặt đang nâng chén trà nóng trên tay, nhắm mắt dưỡng thần, phía trước mặt là một đám người tới tố khổ.
Người tố khổ hoặc khóc hoặc nháo, ồn ào ầm ĩ biến Quân Tử đường thành một cái chợ. Mà ở một bên kia, Kham Nguy chỉ là giật giật khóe mắt, tiếp tục nghe một đệ tử nội môn thuật lại cho hắn sự tình ngày hôm qua ở thành Đan Châu.
"Trường Tí môn đóng tại một gò đất nhỏ bên ngoài thành Đan Châu, đệ tử trong môn hầu hết đều là người Đan Châu thành. Một năm trước, chưởng môn phái này đã cưới trưởng nữ của Hộ bộ Thượng thư Viên đại nhân. Bởi vì có người trong triều, cho nên trong thành Đan Châu, tiếng nói của hắn còn có tác dụng hơn cả lời của Thái thú. Nói là tiến đánh thành Đan Châu nhưng trên thực tế thành Đan Châu đã sớm ngầm thuộc về Trường Tí môn." Đệ tử nội môn nói.
Đại môn của Đan Châu thành, là do quân canh giữ tự mình mở ra.
Chuyện như vậy cũng chẳng hề ngoài dự liệu.
Tỉ như lấy Thanh Thành kiếm môn làm ví dụ, nếu như Thanh Thành kiếm môn nói muốn khởi binh chống lại triều đình, thôn xóm thành trấn trong vòng trăm dặm chắc chắn không cần tấn công cũng tự mình xin vào phe địch.
Cho nên, tai họa lớn nhất của triều đình Đại Diễn, chưa bao giờ là huân quý thế gia, mà là các huân quý thế gia cấu kết với môn phái khắp nơi.
Năm đó Xa Viêm là đi thu phục từng chỗ một, mới có thể đem lại thái bình thịnh thế cho Đại Diễn.
Chỉ là, ở thời kỳ thái bình thịnh thế, địa vị của người tập võ chung quy luôn sẽ thấp hơn thời loạn lạc một chút. Mà bình dân bách tính lại giống như cỏ dại, chỉ cần có cơ hội liền sẽ đỉnh trên đầu tảng đá mà lớn lên. Nào là làm ruộng, nào là làm buôn bán nhỏ, sẽ không lại bị coi là rơm rác mà tùy tiện người giết như quá khứ nữa.
Nếu như có thể bình an sống sót, cho dù có yêu ma ở bên, thì không phải ai ai cũng muốn luyện công tập võ.
Cứ như thế, đại tông môn may ra còn có thể kéo dài hơi tàn, chứ các môn phái nhỏ thì căn bản không còn đường sống.
Đấy là bế tắc của Đại Diễn.
Cũng bởi vì bản thân vốn dĩ xuất phát từ các tông môn, từ Xa Viêm đến Xa Sơn Xương, cho tới Xa Sơn Tuyết, tất cả đều một lòng một dạ muốn làm suy yếu các môn phái lớn nhỏ. Nhưng mà nhóm huân quý thế gia vốn là môn phái nhỏ lại không cho phép, vì vậy bọn họ biến thành "tước" thế gia.
Tước tới tước đi, một hoàng đế đã chết già, một hoàng đế lại bị ám sát chết, một Đại quốc sư suýt chút nữa cũng chết, đủ để thấy rõ sức mạnh của thế gia tông môn này ngoan cường như thế nào.
"Nhưng mà bây giờ những chuyện đấy đều không liên quan đến ta." Xa Sơn Tuyết nói.
Y ngáp một cái tiễn đưa một đợt người cuối cùng đi, sau đó đuổi Cung Nhu và Lý Nhạc Thành đi học, bản thân thì lại bước tới ngồi trên án thư của Kham Nguy.
"30 Tết rồi", y nói: "Kham chưởng môn, sao tế điển của Thanh Thành kiếm môn các ngươi còn chưa bắt đầu?"
Kham Nguy xử lí xong công việc cuối cùng của năm trước, giương mắt hỏi y: "Ngươi định làm gì?"
Xa Sơn Tuyết tươi cười lúc lắc một bình trúc, hỏi: "Xong việc tới uống rượu không?"