- Hình như cô ta định tự tử - KIM NGƯU
- Hình như là vậy, sao cứu hay không đây? – SONG TỬ
- Cứu – THIÊN YẾT nói câu cứu người lần đầu tiêng trong đời, các bạn sao ngơ ngác, không hiểu YÊT của họ ăn phải thứ gì.
THIÊN YẾT thấy tất cả nhìn mình thì trừng mắt nhìn lại, liếc MÃ MÃ một cái, cô liền hiểu ý bắn một mũi tên chuẩn xác cắt ngang dải lụa trắng. Nữ nhân mất đà, ngã xuống đất. 12 người chạy lại thì thấy, đó là một cô nương xinh đẹp, tuy nhiên, đôi mắt lại u sầu. Nữ nhân ngước nhìn những “ân nhân” của mình khóc lóc:
- Tại sao? Tại sao lại cứu tôi? Tại sao không để tôi chết đi?
CỰ GIẢI nhẹ nhàng nói:
- Cô nương, cô tên gì? Sao phải tìm tới cái chết?
- Tôi là Xuân Lan, là tỳ nữ trong phủ thừa tướng.
- Cô nương, chúng ta về quán trọ nói chuyện. Về việc cô muốn chết, chúng tôi muốn biết lý do – THIÊN YẾT nói rồi về quán trọ luôn, không cần biết cô nương kia có đồng ý hay không
CỰ GIẢI thấy THIÊN YẾT quan tâm Xuân Lan thì trong lòng khó chịu, bỏ đi một nước chẳng thèm lý gì tới cô nương tội nghiệp kia. Các bạn còn lại thấy tình hình hơi khó hiểu nhưng không thể làm gì hơn ngoài làm theo lời THIÊN YẾT. Riêng BẢO BÌNH thì đã đoán được gần nữa và xác định, vụ này có liên quan tới mình (biết rồi đấy à). Về tới quán trọ, cả đám kéo lên phòng BẢO BẢO nói chuyện. XỬ NỮ hỏi:
- Xuân Lan cô nương, có thể cho chúng tôi biết lý do cô tự tử được không?
- Tôi…tôi vốn là tỳ nữ trong phủ thừa tướng. Mấy ngày trước, Cao Tôn công tử và thiếu gia dẫn hai vị cô nương về phủ, tôi chỉ nhìn xa nên không rõ mặt họ (THIÊN YẾT + MA KẾT thở phào khi nghe câu này) chỉ thấy, hai vị cô nương một vào phòng Cao Tôn công tử, một vào phòng Du thiếu gia. Lát sau, tiểu nữ cùng tỉ muội của mình là Đông Mai đi lấy đồ cho lão gia. Ngang qua phòng Cao Tôn công tử thì Đông Mai nói tỉ ấy quên đồ nên chạy đi lấy. Đông Mai vừa đi thì có một bàn tay kéo tiểu nữa vào phòng. Sau đó, tiểu nữ không nhớ gì cả, lúc tỉnh dậy thì đã….hức…hức…hix…
Xuân Lan khóc thật thảm thương, trong khi đó, các bạn sao trừ XỬ NỮ và CỰ GIẢI cũng đã hiểu toàn bộ câu chuyện. Các bạn thầm chửi rủa tên họ THIÊN độc ác, nhẫn tâm, hại đời con gái người ta. So với Du Thiên còn thất đức hơn vạn phần. THIÊN YẾT biết mọi người đang chửi mình nhưng vẫn mặt lạnh như không nói:
- Vì thế mà cô tự tử?
- Hức…không, tiểu nữ từ lâu đã thầm yêu Cao công tử nên lòng cũng không oán trách gì. Nhưng lúc Cao công tử tỉnh dậy, nhìn thấy tiểu nữ thì luôn miệng nhắc tới Hiểu Lam cô nương nào đó. Còn nói coi như chuyện này không xảy ra, còn nói tiểu nữ nếu được thì đi tự tử luôn đi. Tiểu nữ một lòng vì Cao thiếu gia, không một câu oán than, vậy mà, huynh ấy…hức…hức…huhuhu…
Xuân Lan vừa khóc vừa nói hết sức thảm thương, THIÊN YẾT nhíu mày suy nghĩ:
“Việc này dù sao cũng là do mình gây ra, nhưng giờ phải làm sao đây. Aaaaa….hay là quên đi, coi như mình không có làm. Nhưng vậy cũng không được, phải làm sao đây?”
Trong khi đó BẢO BÌNH: “Chết rồi, chắc chắn là do mình đưa nhầm thuốc cho THIÊN YẾT mới gây ra việc này, bây giờ phải làm sao đây, nhưng mình chỉ biết chế thuốc thôi. Thuốc…? A có cách rồi”
- Xuân Lan cô nương cô yên tâm, ngày mai cô trở lại đây, Cao Tôn thiếu gia sẽ yêu cô say đắm. Bây giờ cô cứ về, đừng lo lắng nữa, trời cũng sắp tối rồi. Cô cứ yên tâm, không cần lo lắng gì ha – BẢO BÌNH cười nói
- Vị cô nương này, cô không đùa chứ. Cô nói thật không? Cao thiếu gia sẽ chấp nhận tình cảm của tôi sao? Cô không lừa tôi chứ?
- Không đâu, tôi nói thật, cô cứ yên tâm mà về.
Xuân Lan nhìn BẢO BẢO có vẻ nghi ngờ nhưng cũng không nói gì thêm, miệng nở một nụ cười đầy hi vọng. Sau khi Xuân Lan ra về, cả bọn liền hỏi BẢO BÌNH:
- BẢO BẢO, cậu nói hắn sẽ yêu cô ta say đắm là sao?
BẢO BÌNH mỉm cười, lấy ra một lọ thuốc màu hồng nháy mắt nói:
- Tình dược, hiệu BẢO BÌNH, đảm bảo “chết mới hết công dụng”.
Các bạn sao đơ ra, đột nhiên, SONG TỬ hỏi:
- Sao lúc còn ở hiện đại cậu không làm mấy cái này?
- Ở đó dược liệu rất khó tìm, đa số là thuốc tây làm từ hóa chất thui. Ở đây, tha hồ mà kiếm dược liệu chế thuốc.
- BẢO BÌNH cậu giỏi lắm, giỏi thật đó – BẠCH DƯƠNG nhìn BẢO BÌNH nở nụ cười tỏa nắng. BẢO BÌNH “say nắng” bỗng chốc đỏ mặt, quay đi chỗ khác, tim đập như chưa từng được đập.
Đêm đó, MA KẾT và THIÊN YẾT đảm nhận nhiệm vụ bắt cóc Cao Tôn. BẢO BÌNH cho hắn uống thuốc, rồi nhốt hắn trong phòng, còn cho thêm mê dược để đảm bảo hắn ngủ suốt đêm.
Sáng hôm sau…
- Xuân Lan cô nương, cô đến sớm quá – SONG NGƯ
- Tiểu nữ…về việc Cao công tử…tiểu nữ - Xuân Lan ngập ngừng
- Xuân Lan cô nương, mời cô lên phòng – KIM NGƯU
- Phòng nào? Mà sao lại lên đó?
- Cô nương không cần sợ, Cao công tử của cô đang ở trên đó. Cô lên gặp hắn đi – BẢO BÌNH cười nói
- Thật sao, Cao công tử đang chờ tôi sao. Tôi phải lên ngay, đa tạ cô nương, xin đa tạ
Trong phòng…
- Cao công tử, Cao công tử, huynh mau tỉnh dậy đi. Cao công tử… - Xuân Lan lay vai Cao Tôn
- Ư…đau đầu quá…đây là…ơ… - Cao Tôn mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy là Xuân Lan.
1s…
2s…
- Cao công tử, huynh đừng nhìn muội chằm chằm như vậy, muội ngại lắm – Xuân Lan đỏ mặt quay đi
3s…
4s…
- Cao công tử, huynh đừng có nhìn muội nữa mà
- Xuân Lan, ta yêu muội, làm thê tử của huynh nhé – Cao Tôn cầm tay Xuân Lan nói liền một hơi.
Xuân Lan ngơ ngẩn nhìn Cao Tôn, run run hỏi lại:
- Cao…Cao công tử…huynh…huynh không lừa muội chứ?
- Ta không lừa muội, từ nay không cho muội gọi là công tử nữa, gọi ta là Tôn ca ca – Cao Tôn say đắm nhìn Xuân Lan ngọt ngào nói
- Cao…Tôn ca ca huynh…huynh yêu muội thật sao, huynh thật sự muốn cưới muội sao
- Phải, ta đối với muội là thật lòng. Ta hứa với muội, sau này ta không trêu hoa ghẹo nguyệt, không ăn chơi trác táng nữa. Muội nói gì, ta nghe đó. Sau này ta sẽ mãi mãi bên muội, Xuân Lan, muội lấy ta chứ.
- Muội, muội đồng ý. Muội trăm ngàn lần đồng ý. Tôn ca ca
Xuân Lan ôm chặt Cao Tôn, hai người tình chàng ý thiếp vô cùng nồng thắm. Cứ thế nắm chặt tay nhau bước xuống sảnh.
- Ai da, nhìn tình hình này xem ra, hai người rất hạnh phúc nga – SONG TỬ
- Đúng đó, SONG ca anh coi, tay nắm chặt tay, người nào cũng cười tươi như hoa nở. Vẻ mặt lại vô cùng hạnh phúc. Anh nói chuyện này thành hay không đây? – THIÊN BÌNH
- Chúc mừng hai người, trăm năm hạnh phúc nga – BẢO BÌNH
- Chúc mừng cô, chúc mừng hai người – KIM NGƯU
- Đa tạ các vị đã giúp đỡ - Xuân Lan nhẹ nhàng nói – Chúng tôi quyết định sẽ chọn ngày thành thân, lúc đó mời các vị đến cùng chung vui
- Woa, tiến triển nhanh thật, mới đó mà đã… - NHÂN MÃ
- Thôi, đừng có chọc họ nữa. Xuân Lan cô nương, chúng tôi sắp đi rồi, e là không thể dự lễ cưới của cô. Chỉ có thể gửi lời chúc phúc cho hai người thôi – XỬ NỮ
- Phải đó, chúc hai người hạnh phúc – CỰ GIẢI thấy Xuân Lan “hoa đã có chủ” thì vui vẻ hẳn
- Đa tạ các vị đã chúc mừng, chúng tôi xin cáo từ - Cao Tôn ôm eo Xuân Lan cười
Hai người cáo từ rồi thì cùng nhau ra về. THIÊN YẾT bỗng lên tiếng:
- BẢO BÌNH, chúng ta chưa xong việc nhỉ?
- A…haha…YẾT à…tớ…tớ đã giúp cô nương đó rồi….nể tình tha cho tớ đi mà…hahaha…
BẢO BÌNH toát mồ hôi lạnh run rẩy. BẠCH DƯƠNG nhìn thấy thì khó chịu, liếc THIÊN YẾT một cái rồi tới nắm chặt tay BẢO BẢO (đồ cơ hội)
- Nể tình cô ta, tha cho cậu
Câu này của THIÊN YẾT khiến BẢO BẢO như trút được gánh nặng, thở ra một hơi dài.
- Nhưng…
Tim BẢO lại thót lên
- BẠCH DƯƠNG cậu có cần nắm chặt thế không?
Lúc này các bạn mới để ý, tay BẠCH DƯƠNG đang nắm chặt tay BẢO BÌNH. DƯƠNG vội thả tay ra, mặt đỏ ửng, BẢO cũng đỏ mặt rụt tay về. Các bạn sao thấy tình hình này thì phá ra cười mà không biết có hai người đang lên cơn tim.
Mấy hôm sau, có tin Cao Tôn công tử vốn có tiếng trăng hoa lại đột nhiên say mê Xuân Lan – một tỳ nữ trong phủ thừa tướng. Cả huyện Tiên Du cùng mừng cho đôi trai tài gái sắc,. Tuy nhiên, vẫn có một người hiện đang cực kỳ đau khổ. Đó là…