• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm mở cửa truyền đến, Tiểu Văn lập tức khụt khịt mũi, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, lẳng lặng lắng nghe người vào phòng là ai, Lý Giai vừa vào phòng thì thấy trên mặt Tiểu Văn còn vương những giọt lệ chưa được lau khô, quả nhiên là nàng vẫn còn khóc, Lý Giai đem túi xách buông xuống, đi tới bên giường, đem Tiểu Văn ôm vào lòng, hôn nhẹ lên gương mặt ẩm ướt của nàng, "Ngoan, đừng khóc, đã không còn việc gì!"

"Giai Giai có đúng hay không cùng tỷ tỷ vừa cãi nhau ? Vì ta có đúng hay không ?" Tiểu Văn cũng mở vòng tay nhỏ bé của mình ôm lấy Lý Giai, đem cái đầu vùi vào ngực Lý Giai, lại một trận khổ sở, "Xin lỗi.... Là Tiểu Văn không tốt, lúc nào cũng làm tỷ tỷ tức giận, Giai Giai đừng tức giận có được hay không ? Tiểu Văn sau này sẽ ngoan, không bao giờ làm Giai Giai phiền lòng nữa, đừng không muốn ta có được hay không ?" Ngữ khí nhỏ bé cầu xin như vạn kim châm đâm vào ngực Lý Giai, rất đau, vì cái gì lúc nào cũng như vậy xin lỗi, rõ ràng không phải lỗi của ngươi, rõ ràng ngươi mới là người bị tổn thương sâu nhất. Nàng ôn nhu vỗ nhẹ lưng của Tiểu Văn, nhẹ nhàng nói, "Tiểu Văn không phải từng nói thích ta nhất sao ? Vậy ngươi có thể nào một ngày không muốn ta hay không ?"

Tiểu Văn lập tức lắc đầu nguầy nguậy, "Sẽ không, Tiểu Văn vĩnh viễn cũng không phải không cần Giai Giai ." Nàng lắc đầu như vậy, toàn bộ nước mắt nước mũi đều chùi hết lên ý phục Lý Giai. Lý Giai bất đắc dĩ cười cười, ôm Tiểu Văn đến cạnh bàn, dùng khăn tay lau mặt cho Tiểu Văn, "Vì thế a, ta cũng rất thích Tiểu Văn, rất thích, rất thích, rất thích, thích đến vĩnh viễn cũng không muốn ly khai ngươi, về sau đừng tái lo lắng ta không muốn ngươi có được hay không, bởi vì điều đó là không thể."

"Thật không ?" Tiểu Văn còn hơi chút khịt mũi, vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn để Giai Giai lau mặt cho nàng.

Lý Giai nâng cằm Tiểu Văn lên, nhẹ nhàng hôn nàng, "Vẫn còn nhớ hay không chuyện này ?"

Tiểu Văn sắc mặt hồng hồng gật đầu, "Nhớ kỹ." Giai Giai từng nói qua, hai người hôn nhau gần gũi tức là muốn cùng nhau cùng một chỗ. Sở dĩ do đó Giai Giai thật sẽ không bao giờ không muốn mình, Tiểu Văn trộm cười, má lúm đồng tiền thật đáng yêu.

Lý Giai yêu thương xoa xoa gương mặt của nàng, "Ngươi có biết cảm giác rất thích rất thích một người được gọi là gì hay không?"

"Ân..." Tiểu Văn vỗ vỗ miệng nỗ lực suy nghĩ một chút, "hảo hảo thích đúng không ?"

"Ha ha, hài tử ngốc." Lý Giai không nhịn được cười phá lên, Tiểu Văn ôm khuôn mặt thơm mát của nàng hôn một cái. "Vậy gọi là gì, Giai Giai nói ta biết."

Lý Giai nhìn thật lâu Tiểu Văn ngây ngốc cười, cuối cùng tại con mắt trống rỗng vô thần, nàng ấn hạ một nụ hôn cay đắng, nhẹ giọng nói: "Không nói."

"Ai ?" Tiểu Văn ngơ ngác không hiểu vì sao Giai Giai lại không nói cho mình chứ ?

Đứa ngốc, cảm giác rất thích rất thích rất thích một người thì được gọi là yêu, chính là cho dù có nói cho ngươi biết, ngươi có thể hiểu được loại cảm giác này sao ? Lý Giai hiểu rõ, Tiểu Văn trong lòng yêu thích rất đơn thuần, bởi vì chưa từng có người nào yêu thương nàng, đo đó khi Lý Giai xuất hiện, nàng tựa như hoa hướng dương mê luyến đuổi theo ánh mặt trời, ỷ lại nương tựa vào mình, nàng vô cùng thuần khiết, bởi vì đơn giản chính mình đối đãi nàng tốt mà thôi, mà chính bản thân mình đã lợi dụng sự thuần khiết này để chiếm lấy nàng. Nếu có một ngày Tiểu Văn trưởng thành, minh bạch mọi sự tình, có thể hay không nàng sẽ oán giận mình, dù sao các nàng đều là thân phận nữ tử, loại sự tình này trong mắt rất nhiều người đều rất kỳ quái không phải sao ? Lý Giai hiểu rõ Tiểu Văn yêu thích nàng nhưng không phải là yêu, chính là bản thân nàng không kềm chế được tình cảm của mình. Nếu như có thể, thật hi vọng ngươi cứ đơn thuần thế này, vĩnh viễn đừng lớn lên, chỉ cần ngươi nhớ là ngươi thích ta thì cũng đủ rồi, ta sẽ không quá hy vọng ngươi sẽ yêu ta, đổi lại càng thêm sợ hãi ngươi sẽ ly khai cùng oán hận ta.

Lý Giai ôm lấy Tiểu Văn trở lại giường, cấp nàng cái chăn tốt, "Chúng ta tiếp tục ngủ có được hay không?"

"Hảo." Tiểu Văn thói quen lui vào trong lòng Lý Giai, cùng nàng ôm nhau chìm vào giấc ngủ, mang theo nụ cười ngọt ngào.

********************

Vào cuối tuần, khi Lý Giai vừa xong việc thì bị tỷ tỷ Tiểu Văn ngăn lại ở dưới lầu, "Cái gì?" Lý Giai không nhịn được lạnh lùng hỏi, nàng thật sự không ngờ lại có thể gặp lại cái gương mặt tráo trở vô sỉ này. Tỷ tỷ Tiểu Văn trái lại đặc biệt không để ý tới thái độ chán ghét của Lý Giai, cười nói, "Gần đây có chút thiếu tiền, muốn cần ngươi một chút." Không cần lao động vẫn nhận được tiền, cảm giác này giống như một thứ thuốc nghiện, thử qua một lần sẽ lại muốn nhiều hơn, lòng tham con người vốn là không đáy.

"Ngươi..." Lý Giai cắn chặt răng hung hăng nhìn chằm chằm tỷ tỷ Tiểu Văn, "Ngươi tốt nhất đừng quá phận."

"Quá phận ?" Tỷ tỷ Tiểu Văn không nói gì nhún nhún vai, "So với ngươi còn kém xa lắm, hơn nữa, quá phận là chuyện của ta, không đến phiên ngươi quản, ta nghĩ ngươi cũng không muốn quản."

Lý Giai tức giận thở hồng hộc gật đầu, "hảo, ngươi giỏi." Nàng run rẩy lấy theo 200 đồng trong giỏ xách mà hôm qua vừa kiếm được ném tới trên người tỷ tỷ Tiểu Văn, "Cho ngươi... Cút mau.." nói xong liền đẩy tỷ tỷ Tiểu Văn qua một bên rồi tức giận đi lên lầu.

Tỷ tỷ Tiểu Văn nhặt tiền trên mặt đất, bỉu môi xem thường.

Chuyển nhà, có thể sẽ làm nữ nhân kia biến mất, bằng không căn bản là chuyện này sẽ không bao giờ chấm dứt. Lý Giai nhắm mắt tựa trên cửa, thân thể vẫn còn giận đến phát run. Hít thở sâu vài lần, Lý Giai mới móc ra chía khóa chuẩn bị mở cửa vào nhà. Trong lòng nói với chính mình phải dọn nhà, tuy rằng nàng thực sự mong muốn nữ nhân đáng ghét kia từ này về sau biến mất, bất quá Lý Giai biết rõ, đó là điều không thể.

****************

"Hiểu Hồng, ngươi có biết chỗ nào có phòng tương đối tiện nghi còn cho thuê không ?" Lý Giai lợi dụng thời gian rảnh rỗi khi làm việc kéo Hiểu Hồng ra hỏi.

"Ai ? Ngươi muốn chuyển nhà sao ? Nguyên lai cái nhà kia làm sao vậy ?"

"Có vài phần không vui, muốn đổi chỗ khác."

"Vậy có muốn đến ở cùng chỗ với ta không ? Nhà ta còn chỗ."

"Không cần, ta muốn tìm một phòng cho bản thân, ngươi biết ta bình thường thích yên tĩnh mà." Hiểu Hồng bình thường sẽ mang theo khách nhân về nhà, nếu mà Lý Giai mang Tiểu Văn cùng nhau tới ở chỗ đó, nàng sợ những nam nhân kia sẽ chủ ý đánh Tiểu Văn.

"Vậy cũng được, ta giúp ngươi lưu ý một chút."

"Ân, tốt nhât là mau chóng, ta rất cấp bách."

"Được rồi" Hiểu Hồng cười khoát tay, hấp tấp xoay người đi về tiếp khách.

Đêm nay khách nhân của Lý Giai là hai người gương mặt thư sinh vung tay rất lớn, nàng cùng tiểu thư kia nồi bồi bọn họ uống rượu, nam thử bên cạnh Lý Giai đã bắt đầu động tay động chân, Lý Giai cũng tự nhiên dựa sát vào hắn, trong phòng tràn ngập tình sắc cùng lời chòng ghẹo.

"Đi thôi, mang bọn ngươi ra ngoài chơi." Tựa hồ chỉ là hôn môi, bất quá lại nghiện, nam nhân kia ôm tiểu thư kế bên Lý Giai đứng dậy, xem chừng muốn mang theo nàng ra sân khấu *, nam nhân bên cạnh Lý Giai cũng muốn ôm Lý Giai đi, Lý Giai trong lòng do dự một chút, khách nhân vung tay không tệ, đêm nay nếu có thể ra sân khấu có thể kiếm rất nhiều tiền, thế nhưng Tiểu Văn....

"Thế nào ?" Thấy Lý Giai có vẻ do dự, nam nhân kia hỏi.

Lý Giai cuối cùng cũng quyết tâm, cười nói, "Việc đó, ta hôm nay thực sự không thuận tiện ra sân khấu, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một tỷ muội khác, nàng khẳng định so với ta phục vụ tốt hơn." Không đợi nam nhân kia trả lời, Lý Giai liền lao ra tìm Hiểu Hồng, vừa lúc Hiểu Hồng mới cất bước tiễn khách nhân. "Hiểu Hồng, giúp ta mang một người đi, khách nhân kia muốn mang ta ra sân khấu, ngươi giúp ta đi." Nói xong liền đem tiền boa vừa nãy nam nhân kia cho nàng một nửa cấp Hiểu Hồng.

"Ngươi lại không ra sân khấu a ?" Hiểu Hồng bất đắc dĩ nhìn Lý Giai liếc mắt một cái, "Ngươi như thế nào kiếm được tiền."

"Ai, giúp đỡ đi mà"

"Không phải là ta giúp ngươi, đây là ngươi giúp ta tìm tài lộ chứ." Hiểu Hồng lắc đầu tiếp nhận tiền, đi theo Lý Giai trở lại phòng. Lý Giai đem nàng đổ lên người nam tử kia, cười nói, "Ngươi xem, tỷ muội ta có phải so với ta xinh đẹp hơn không." Hiểu Hồng cũng đúng lúc xích lại gần, nam tử kia liếc mắt ngắm Hiểu Hồng một cái, nàng mang đầy trang sức trên người, lại chưa từng mang vẻ đơn giản mộc mạc, hoàn toàn thua kém Lý Giai, một chút sau hắn nói, "Được, thì nàng đi."

Cứ như vậy, Hiểu Hồng cùng tỷ muội kia theo hai gã nam tử đi ra khỏi khách điếm, Lý Giai thì lưu lại bồi rượu bán rẻ tiếng cười.

———————————

*Sân khấu: Ý nói ở đây là đi khách sạn bên ngoài

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK