• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Giai lẳng lặng không nói gì, Tân U vỗ vỗ vai nàng, "Ta minh bạch tâm tình của ngươi, bởi vì ngươi rất yêu nàng, cho nên muốn cấp nàng cuộc sống nhàn nhã vui sướng, quên đi, coi như ta chưa từng nói qua cái gì, chỉ là ngươi cũng có thể tự mình mà ngẫm lại, nàng cái dạng này, e rằng ngay cả tình yêu là cái gì cũng đều không rõ."

"Cảm ơn ngươi đã quan tâm, ta sẽ thử dạy nàng một chút" Lý Giai đối với Tân U miễn cưỡng nở nụ cười, thần tình lộ vẻ cay đắng, Tân U cuối cùng nói một câu, quả thực làm cho Lý Giai trái tim có phần đau nhói, tất cả mọi người cuối cùng đều mong muốn người mình yêu đều sẽ yêu mình, nhưng Tiểu Văn căn bản không hiểu tình yêu, nàng cái loại tình cảm thực tế này vô cùng mơ hồ, so với cuộc sống khó khăn càng làm Lý Giai khổ sở cùng bất an.

Tân U âm thầm lắc đầu, các nàng như thế này ái tình rốt cuộc có thể giữ được bao lâu, tại đây ngay cả một cuộc hôn nhân được pháp luật bảo hộ cùng ràng buộc cũng thường xuyên xảy ra tranh cãi cùng tan vỡ sau nhiều năm yêu nhau, loại ái tình này căn bản không có bất luận khế ước bảo chứng cùng nỗ lực, chung quy có thể kiên trì được bao nhiêu năm.....

***********************

"Hảo no...." Tiểu Văn xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, cơ thể nghiêng tựa lưng vào ghế ngồi, rất thỏa mãn nhỏ giọng nói, Lý Giai nhanh chóng lấy cái khăn lau miệng vẫn còn dính một hạt cơm cho nàng, xoa nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của nàng nói "Ăn xong rồi thì ra ghế sô pha ngồi đi, nếu như no quá khó chịu thì đứng lên đi chậm rãi một chút, coi chừng va chạm."

Tiểu Văn lập tức nghiêng mình dựa vào vai Lý Giai, hai tay ôm lấy thắt lưng nàng, chu cái miệng nhỏ nói "Muốn cùng Giai Giai ngồi có được hay không?" Lý Giai ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ cười đối với Tân U, cuối cùng vẫn là đem Tiểu Văn ôm trong lòng, một bên ôm nàng, một bên lại vô cùng bất tiện ăn cơm, thực sự là không có biện pháp, tự mình vẫn là muốn sủng nàng, không nỡ để nàng không vui.

Cơm nước cùng dọn dẹp sạch sẽ hoàn hết, Tân U trở về phòng sách tiếp tục công việc của mình, Lý Giai dẫn Tiểu Văn sớm một chút tắm rửa, tránh để buổi tối làm trễ giờ tắm của Tân U.

"Vì sao muốn luyện tập xếp y phục ?" Tiểu Văn khó hiểu hỏi.

"Bởi vì cần khi làm việc a, người khác xếp y phục rất đẹp, chỉ có ta không biết xếp y phục, sở dĩ vì thế phải về nhà hảo hảo luyện tập." Lý Giai một lần tự mình xếp đồng phục, lúc đầu thế nào cũng không xếp được ngăn nắp chỉnh tề đẹp đẽ như các đồng sự khác trong cửa hàng, chậm rãi bắt đầu có chút tiến bộ, Tiểu Văn ngoan ngoãn nằm xuống giường, không nói lời nào cũng không hồ nháo, nàng hiểu rõ Giai Giai là đang nỗ lực luyện tập công việc a, không thể quấy rầy, công việc hảo khổ cực.

Mãi đến khi trước lúc ngủ, Lý Giai cũng còn đang duy trì liên tục luyện tập, tay càng ngày càng nhanh nhẹn, y phục xếp càng ngày càng tốt, trong đầu vẫn không dừng lặp lại những câu hỏi thắc mắc. Cho dù nói thế nào, nàng cảm thấy Tân U cũng có phần nói đúng, người muốn tự mình cố gắng, bất năng cả đời cũng dựa vào người khác giúp đỡ. Tiểu Văn ra sao tạm thời không bàn, đầu tiên chính nàng sẽ tự mình đứng lên, nếu như một nhân viên của cửa hàng trang phục nàng cũng làm không tốt, lại như thế nào có thể có năng lực chịu trách nhiệm được cuộc đời của Tiểu Văn.

Thời gian sau này, Lý Giai hầu như không cần Hàn Tân giúp đỡ nữa, có lúc thực sự không thể tìm thấy mới đành gọi hắn. Lý Giai làm việc so với các nhân viên khác đều khá chăm chỉ hơn, lại còn rất ít nói chuyện phiếm, không có khách thì nàng sẽ ra ngoài kiếm khách, còn không thì ở tại trong cửa hàng ghi chép để ghi nhớ mọi thứ, nàng làm được ba bốn ngày thì cơ hồ như đã hoàn toàn thích ứng với công việc, hơn nữa lại bắt đầu trở nên thuận buồm xuôi gió, vốn trước đây bắt chuyện với khách nhân đối với Lý Giai rất đơn giản, việc cười cùng lời nói hảo ngọt so với công việc hiện tại cũng không khác gì mấy, chỉ bất quá nàng chỉ là đang dỗ dành khách nhân mua y phục của mình. Lý Giai rất am hiểu sát ngôn quan sắc, phát hiện ra khách nhân có chút tựa hồ như không quá thích việc nhân viên chào đón quá nồng nhiệt hay bám theo lải nhải, vì vậy nàng liền mỉm cười bảo trì khoảng cách, tại cửa hàng khi khách nhân cần lựa chọn quần áo, thực sự cần phải giúp đỡ thì nàng mới tiến lên mở miệng hỏi thăm, hơn nữa thông thường Lý Giai thích đi theo khách nam hơn, bởi vì khách nam thường mua quần áo rất nhanh chóng, không nhiều lời bắt bẻ, vả lại chính là, nàng đối với nam nhân khá quen thuộc, rất dễ đối phó. Nàng hiểu được ưu điểm của bản thân, đương niên cũng sẽ nắm chắc thành công. Đã từng có một nam nhân đến mua y phục, Lý Giai cười giới thiệu một kiểu áo, khi hắn đi thử thì nàng tiện tay đem đến một cái quần, đưa đến cùng cho nam nhân đó thử, nói là phối hợp rất hợp, chờ nam nhân kia vừa mặc thử đi ra, quay về nhìn mình trong gương, Lý Giai một hồi liên tục khen, dù sao miệng ngọt chết người cũng không phải đền mạng, cái gì êm tai, kết quả nam nhân kia trực tiếp đem nhãn trên y phục xé xuống, Lý Giai sợ đến nhanh chóng nói: "Tiên sinh, cái kia đúng là không thể xé xuống ! Nếu ngài xé nó thì phải tính tiền."

Nam nhân kia cười nói, "Ngươi đừng sợ a, yên tâm, ta mua." Cuối cùng, hắn hợp với cả bộ y phục mà Lý Giai giới thiệu đều mua hết.

Nội trong 4 tháng, thành tích của Lý Giai đã lập tức vụt thẳng lên, từ từ trở thành nhân viên có lượng hàng bán được cao nhất trong cửa hàng, một tháng có tới hai ngàn tiền lương, lão bản cũng càng ngày càng yêu thích nàng, cùng với các nhân viên khác trong cửa hàng cũng từ từ quen thuộc, tuy rằng không phải tất cả đều yêu thích nàng, nhưng ít ra nàng cũng có vài người có thể miễn cưỡng làm bằng hữu, đáng tiếc là Hàn Tân vẫn là không một lần thành công mời Lý Giai ăn cơm, thậm chỉ ngay cả điện thoại Lý Giai cũng không muốn cho số, hắn thực sự nhịn không được, liền hỏi Lý Giai có đúng hay không đã có bạn trai, Lý Giai liền nói hắn nàng cùng bạn trai sớm đã kết hôn. Đối với nam khách nhân tiếp xúc, nàng chỉ qua là muốn bán y phục, đối với nam đồng nghiệp Lý Giai vẫn cương quyết giữ khoảng cách, nàng không muốn rước lấy phiền phức.

Tiền lương của nàng, Lý Giai ngoại trừ phải đóng tiền nhà ra, còn tiền ăn uống thì vẫn không có dùng gì nhiều, do đó số tiền nàng để dành cũng vì thế mà ngày càng tăng lên, bất quá lần này nàng không muốn cấp cho phụ mẫu, mà là cấp Tiểu Văn, lời Tân U nói vẫn luôn ở trong đầu Lý Giai, kỳ thực sau này ngẫm lại, lời Tân U nói cũng rất có đạo lý, do đó nàng mong muốn tận lực kiếm nhiều tiền một chút, để có thể hay không đem Tiểu Văn đi học trường manh nhân, có lẽ đi học một vài tay nghề gì đó.

Hôm nay khi hết giờ làm, Lý Giai nhận được điện thoại của Tân U, nói là nàng buổi tối sẽ phải về trễ, nàng biết rõ Tân U gần đây đang bận một vụ án liên quan đến bạo lực gia đình. Càng cùng Tân U tiếp xúc dài lâu, hai người càng trở nên thân thiết, nàng cảm thấy Tân U rất thú vị, khi làm việc thì một bộ dáng nữ cường nhân uy nghiêm, nhưng khi sinh hoạt bình thường thì trái lại có chút ngang ngược của tiểu nữ nhân, miễn cưỡng không quá yêu nội trợ trong nhà, tuy rằng nhiều lúc chứng kiến Lý Giai làm cơm dọn dẹp phòng vân vân đều có thể đến giúp đỡ, nhưng cũng có lúc rất thực sự lười biếng không muốn làm, sẽ đem Tiểu Văn ra làm lá chắn, ôm nàng chơi đùa, cố tình không thấy Lý Giai đang làm việc, hoặc là nói công việc đang chờ liền trốn vào trong phòng sách. Thế nhưng khi Lý Giai gặp phải vấn đề trở ngại gì cần nàng cùng bàn bạc thì Tân U sẽ trở nên rất đáng tin tưởng, bởi vì nàng kiến thức sâu rộng, lại kinh nghiệm từng trải phong phú, dù sao cũng có thể vạch ra con đường đúng đắn cho Lý Giai cùng những phương pháp để giải quyết vấn đề, giống như trước kia, một đồng nghiệp của Lý Giai bị người khác dụ dỗ, bán hàng đa cấp, muốn kéo nàng cùng vài người trong cửa hàng lôi xuống nước, nàng nói ba hoa giống như chỉ cần làm cái công việc kia sẽ rất mau chóng trở thành đại phú ông, có thể kiếm được rất nhiều tiền, Lý Giai đương nhiên tâm động, nhưng nàng vẫn có chút do dự, cảm thấy không quá thực tế, liền gọi điện thoại Tân U, ai ngờ Tân U nghe xong khẳng định nói nàng, cái công việc kia tên gọi là bán hàng đa cấp, không chỉ là gạt người hơn nữa còn là phạm pháp, để nàng nghìn vạn lần không được tin tưởng. Vì vậy Lý Giai liền cương quyết không chịu sự mê hoặc của đồng sự kia, trái lại vẫn có người tin tưởng, đi theo người kia đồng loạt rời bỏ công việc, đi kiếm đồng tiền lớn hơn. Về sau, Tân U cấp nàng xem rất nhiều vụ án liên quan đến bán hàng đa cấp, Lý Giai mới biết, may mà lúc đó nàng có hỏi Tân U, không thì tự mình có thể sẽ mất việc. Do đó sau này, nàng đổi lại càng nguyện ý cùng Tân U nói chuyện phiếm, đương nhiên Tân U cũng nguyện ý cùng Lý Giai nói chuyện phiếm, tâm sự áp lực kiện tụng và đủ chuyện, có người trò chuyện, dù sao so với một người đơn độc vẫn đỡ áp lực buồn chán.

"Giai Giai". Lý Giai vừa vào cửa, Tiểu Văn liền quay sang, trong lòng ôm con búp bê mao nhung Tân U mua cho nàng, Lý Giai hôn nhẹ, có chút nhẹ nhàng cắn lấy gương mặt đáng yêu, bắt đầu thay y phục cho Tiểu Văn, "hôm nay Tân tỷ tỷ sẽ về nhà trễ, ta cũng có chút lười nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn có được không ?"

"Hảo." Tiểu Văn vui vẻ gật đầu, "Sau đó cũng mua đồ ăn cho nàng ."

"Ân. Thật ngoan." Sau khi thay y phục, Lý Giai mang theo Tiểu Văn xuống lầu, trong thành phố này có một đường phố ăn vặt. Đều là các món ăn bình dân, nào là các que nướng, rồi các món sốt các món ăn vặt tiết kiệm đều có, giá cả lại không quá đắt, sở dĩ vì thế khi mới buổi tối nơi đây đã rất náo nhiệt. Các nàng hai ngươi chính là đến đây, Tiểu Văn hưng phấn nghe thấy mọi thanh âm xung quanh, thật nhiều đồ ăn ngon. Lý Giai chăm chú lôi kéo nàng, một bên vừa mua đồ ăn, đang đi tới, bỗng nhiên Lý Giai nghe được trong đám người có thanh âm gọi tên nàng, nàng nhìn lại, dĩ nhiên mà là Hàn Tân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK