• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là quà sinh nhật Thích Thiếu Thương tặng y.

Nếu cái tiểu phủ này có thể giúp mình tìm đường sống, Cố Tích Triều sẽ không chút do dự ném ra.

Bất quá hôm nay, có lẽ mình làm đủ điều ác trong quá khứ, nên cuối cùng cũng tới số rồi.

——

Hôm nay, Cố Tích Triều phá án xong, trở lại Lục Phiến Môn báo cáo, đang định rời khỏi, chợt nghe đoạn đối thoại giữa Vô Tình và Thiết Thủ từ bên trong cửa sổ phiêu ra: “Thích huynh đêm nay rất có thể sẽ gặp nguy, ngươi đi giúp hắn một tay.”

“Hắn ở đâu?”

“Miếu sơn thần ngoài thành nơi Địch Khắc từng ở.”

Cố Tích Triều xoay người bỏ đi.

Vô Tình ngóng ra ngoài cửa sổ, thở dài: “Chúng ta làm vậy, liệu có giúp được bọn họ chăng?”

Thiết Thủ cũng thở dài: “Phải dựa vào chính bản thân họ.”

Trên đường về nhà, Cố Tích Triều lửng thững ghé vào một quán trà, gọi một chén trà sen.



“Ngươi nếm thử đi…”

“Ta không có đói bụng!”

“Nam tử hán đại trượng phu, làm bộ làm tịch cái gì!”

“Ta muốn ăn bánh bao!”



Cố Tích Triều nhắm mắt, trong lòng cuồn cuộn ba đào.

“Thích huynh đêm nay rất có thể sẽ gặp nguy…”

“Thiếu Thương… gặp nguy…”

Cố Tích Triều phiền muộn mở mắt, cất giọng gọi: “Chủ quán! Trà sen sao vẫn chưa có?”

“Tới ngay! Mời khách quan dùng!” Chủ quán bưng lên một chén trà xanh đậm, đặt trước mặt Cố Tích Triều.

Chén trà bốc khói nghi ngút, quấn lấy hai mắt Cố Tích Triều.

Chủ quán bận việc xong, quay lại định thu tiền, thấy bàn trống không, chỉ còn chén trà trên bàn vẫn đang bốc khói, không khỏi oán hận nói: “Thiên hạ bây giờ thật là đổ đốn! Ăn mặc chỉnh tề, tướng mạo nhã nhặn, cư nhiên uống trà quỵt tiền!”

Khi đến được miếu hoang ngoại thành, sắc trời đã đen đặc từ lâu, sấm chớp hung hãn, mưa rơi tầm tả. Cố Tích Triều đã ướt hơn nửa người, chạy ào vào trong miếu, lớn tiếng kêu: “Thích Thiếu Thương! Thích Thiếu Thương!”

Từ trong đám cây dại có một người ló ra, miễn cưỡng nói: “Chuyện gì?”

Cố Tích Triều thấy Thích Thiếu Thương sắc mặt tiều tụy, trên người lẫn trên đầu còn dính rơm rạ, một trận thương cảm trỗi lên, gian nan nói: “Thích Thiếu Thương, mau đi theo ta!”

Thích Thiếu Thương lắc đầu: “Kẻ thù của Truy Mệnh nghe nói hắn trúng độc nhược trí, mất hết võ công, đã tụ tập bảy mươi mấy người đi trả thù hắn, ta cố ý dẫn chúng tới đây, chuẩn bị một lưới tóm gọn.”

Cố Tích Triều trong lòng chua xót tột cùng: “Ngươi không thể tạm thời quên đi Truy Mệnh sao?”

Thích Thiếu Thương lộ ra một nụ cười thật nhạt, cúi đầu nói: “Ở bên Truy Mệnh ta cảm thấy rất thoải mái.”

Một tia chớp xẹt qua, theo sau đó là một tiếng sấm rền vang, miếu sơn thần nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ.

Cố Tích Triều nghĩ mình có lẽ đã linh hồn xuất khiếu, chỉ nghe được một giọng nói giống y như của mình run run hỏi: “Vậy… nếu Lý Hoại trở về?”

Thích Thiếu Thương buồn bã cười nói: “Ta tình nguyện chờ hắn.”

Cố Tích Triều đứng sững tại chỗ, dường như cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Đang định mở miệng, lại nghe ngoài miếu có tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Cố Tích Triều nắm chặt kiếm trong tay, ngưng thần tĩnh khí nhìn thẳng cửa miếu.

Vô Tình và Thiết Thủ dẫn theo vài chục bộ khoái Lục Phiến Môn, đi vào trong miếu.

Cố Tích Triều cười lạnh: “Hóa ra các vị đã bày sẵn thiên la địa võng, là ta nhiều chuyện.” Dứt lời vòng qua mọi người, ra khỏi miếu.

Cố Tích Triều lê bước trong mưa, đi tới một khu rừng, dừng lại. Tiếng mưa rơi tuy lớn, y vẫn nghe thấy một ít động tĩnh khác thường.

Trong màn mưa dày đặc tản mác sát khí, phô thiên cái địa, thâm bất khả trắc.

Cố Tích Triều dùng hai phần công lực, khiến thanh âm phân tán khắp các phương hướng: “Các vị nếu đã tới, cần gì phải trốn chui trốn nhủi, hiện thân đi.”

Sự im lặng đáng sợ giằng co trong nháy mắt, từ trên cây cối bốn phương tám hướng ào ạt nhảy xuống vô số hắc y nhân, sấm chớp ngang trời, Cố Tích Triều phát giác tựa hồ có hơn trăm người, trong lòng trầm xuống.

Gã hắc y nhân thủ lĩnh cười ha hả: “Truy tam gia bình thường oai phong lẫm liệt, chắc đâu ngờ được có ngày rơi vào tay huynh đệ bọn ta. Đêm nay mưa to gió lớn, không biết Truy tam gia làm sao bắn pháo lệnh cầu cứu các vị danh bộ Lục Phiến Môn.”

Cố Tích Triều trừng mắt, gã hắc y nhân nọ lại cười nói: “Ta còn tưởng Lục Phiến Môn hay ho lắm, ai dè tứ đại danh bộ thêm một tên Thần Long bộ đầu gì đó cư nhiên ngu đến mức chờ phục kích trong miếu hoang.”

Đám hắc y nhân đồng loạt phá lên cười, tiếng cười trong mưa nghe càng đặc biệt dữ tợn.

Cố Tích Triều lặng lẽ lấy ra ba cái tiểu phủ, nương theo hướng gió mà phóng đi.

Tiểu phủ đánh một vòng giữa không trung, cơ quan tự mở, biến thành sáu cái tiểu phủ bay ngược trở lại.

Một tràng “ối ối á á” qua đi, thế trận như tường đồng vách sắt bị phá một lỗ hổng, mười mấy gã hắc y nhân gục ngã, máu đỏ sậm trườn dọc bò ngang, dung hòa vào nước mưa trên mặt đất, tạo thành cảnh tượng quỷ dị trong đêm tối mơ hồ.

“Thần Khốc tiểu phủ! Ngươi không phải Truy Mệnh, ngươi là Cố Tích Triều!”

Cố Tích Triều hất cằm, ý vị chế nhạo trên nét mặt như thực thể cắt ngang cơn mưa xuyên thủng da mặt hắc y nhân: “Thần Khốc tiểu phủ là ta học từ Cố Tích Triều. Nếu ngươi muốn lĩnh hội Truy Mệnh Thập Nhất cước của tại hạ, ta cũng không ngại.”

“Ngươi không bị nhược trí?”

“Ngươi mới nhược trí!” Cố Tích Triều theo lỗ hổng kia một đường quyết sát xông ra, mắt thấy đã sắp thoát thân.

Gã thủ lĩnh giẫm lên đầu đám thuộc hạ bay tới, ngăn cản Cố Tích Triều. Chỉ sau vài hiệp, Cố Tích Triều lại rơi vào thế bị vây hãm trùng trùng.

Thời gian từng khắc từng khắc một trôi qua, cuồng phong cấp vũ, Cố Tích Triều đã lực tẫn tinh bì. Thế nhưng sát ý tỏa ra từ người y, không chút nào thua kém cả trăm tên hắc y nhân nọ.

Tuy rằng thân thể y đã thêm mười mấy vết máu.

Tiếng đâm chém tứ chi cùng huyết nhục, trong mưa gió lại có vẻ nhu hòa đi vài phần.

Cố Tích Triều trước khi ngã xuống, đã thò tay vào túi vải mò lấy cái tiểu phủ cuối cùng, thế nhưng do dự một lát, lại rút tay ra.

Cái tiểu phủ kia, nhỏ hơn cái tiểu phủ lớn nhất của y, nhưng to hơn cái tiểu phủ nhỏ nhất của y, tinh xảo lại tiện tay, sắc bén không gì bằng, dùng thép tuyết hoa nguyên chất chế tạo thành, phải nói là thiết kim đoạn ngọc.

Đó là quà sinh nhật Thích Thiếu Thương tặng y.

Nếu cái tiểu phủ này có thể giúp mình tìm đường sống, Cố Tích Triều sẽ không chút do dự ném ra.

Bất quá hôm nay, có lẽ mình làm đủ điều ác trong quá khứ, nên cuối cùng cũng tới số rồi.

Cố Tích Triều mỉm cười tự giễu, tay áp lên túi vải mà vuốt ve thanh tiểu phủ, tựa hồ còn có thể cảm nhận được hơi ấm của Thích Thiếu Thương.



“Tích Triều, cái tiểu phủ này ta tự làm đó, ngươi xem tay nghề ta thế nào?”

“Tạm được, chỉ là hoa văn quá nhiều.”

“Thép nguyên chất mà, hơn nữa mấy hoa văn hõm vào kiểu này giúp giảm trọng lượng của tiểu phủ, khi ngươi phóng nó ra tốc độ bay có thể nhanh hơn.”

“Cảm ơn.”



“Sao cứ nắm tay ta mãi không buông?”



“Tích Triều, vài vết xước nhỏ thôi mà, qua vài ngày sẽ lành. Thật ra ta chỉ là muốn thử nghiệm tiểu phủ… Ngươi đừng đau lòng…”

“Thích Thiếu Thương! Ta thấy tay nghề ngươi vẫn còn non kém lắm, làm có một cái tiểu phủ nho nhỏ cũng bị thương thành như vậy, ngươi cứ an phận làm bộ đầu của ngươi đi thì hay hơn!”

“Ngươi xót ruột thay ta?”

“… Thì sao nào!”

“Hắc hắc hắc…”



Thích Thiếu Thương…

Cố Tích Triều khẽ mấp máy môi, nhưng không nói ra được một lời, trong đầu hiện lên một đôi lúm đồng tiền, ngã xuống giữa trận mưa máu trong rừng cây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK