Chuyện dạo kỹ viện tuy đã qua, bất quá ta thực sự không dám quá mức thân cận với Tích Triều.
Gia hỏa này quá thông minh, không khéo sẽ bị y phát hiện ta sắp mù.
Người mình yêu nhất sớm hôm đều ở trước mặt, nhưng ta chỉ có thể lẩn tránh y, gây bất hòa với y.
Đêm đêm, chờ tới khi y ngủ say, ta mới dám len lén mở mắt, lặng lẽ nhìn y.
Thật ra ta đã bắt đầu nhìn không rõ y rồi.
Qua một khoảng thời gian nữa, chắc hẳn sẽ hoàn toàn không nhìn thấy.
Ta thường ngắm nhìn y suốt đêm, sau đó lúc y sắp thức giấc, ta liền rời giường xuất phát đến Lục Phiến Môn. Đôi khi ta mệt quá, thì nằm xuống chợp mắt một hồi, chờ y đi rồi mới ngủ dậy.
Y không nói gì, cũng không tranh cãi với ta, chỉ đối xử ta càng ngày càng tốt.
Từng ngày trôi qua, ta luôn sống trong nỗi dày vò vô hạn.
Ta mường tượng ra cảnh ta khai báo mọi chuyện với y.
Y sẽ ôn nhu ôm ta, động viên rằng mắt ta sẽ chữa khỏi, có thể còn nói nếu thực sự mù thì cũng không sao, dù gì y cũng sẽ ở bên ta cả đời.
Y sẽ vì ta mà gánh vác tất cả mọi việc, từ giặt đồ nấu cơm tới rửa chén quét nhà… Mỗi ngày sống như một người vợ hiền dâu thảo, còn phải âm thầm khổ sở thay ta, ở trước mặt ta thì liều mạng cổ vũ ta ủng hộ ta, hoàn toàn không để ý bản thân đã kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác.
Ta làm sao có thể biến y thành một người như vậy.
Ta làm sao có thể đắm chìm trong ôn nhu của y, dung túng mình thành một kẻ mà ngay cả bản thân cũng không dễ dàng tha thứ được.
Thời gian là một hình thức lăng trì đáng sợ. Y cứ thế chung sống với một người mù, cuối cùng chúng ta sẽ ra nông nỗi gì, ta nghĩ thôi cũng đã ngao ngán.
Ta nhất định phải chữa khỏi hai mắt, hăng hái đứng trước mặt y. Ta tin tưởng vào vận may của mình.
Cho dù hai mắt vĩnh viễn trị không khỏi, ta cũng phải chờ đến ngày mình làm một hiệp sĩ mù, rồi trở về tìm y.
Thích Thiếu Thương mãi mãi là Cửu Hiện Thần Long, chứ không phải một gã sống tạm đáng thương.
Lần kia xem đại phu không ở kinh thành, ta đi mất nửa tháng.
Thêm một lần tuyên cáo thất bại, ta hai mắt một mảnh trắng xoá trở về nhà.
Ta biết ngày mình triệt để mù không xa nữa. Có lẽ còn có bảy ngày? Hoặc là năm ngày? Hay ba ngày?
Không thể kéo dài nữa. Đêm nay ta phải nói chia tay với y. Thời gian qua bất hòa và lạnh nhạt hẳn đã tích lũy đủ. Ta hít sâu mấy hơi, cố giữ bình tĩnh.
Không thể để y có một chút hoài nghi, bằng không ắt kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Y đã trở về.
Ta mò mẫm rót hai chén rượu, văng ra ngoài không ít. Thứ chất lỏng lạnh lẽo kia dính vào ngón tay, lòng ta cũng lạnh theo.
Mù rồi, cả người cũng phế.
Tiếng bước chân của y rõ ràng dừng lại một lát, sau đó đi đến ngồi xuống bên bàn.
Ta bưng lên một chén rượu, cách không ra thủ thế kính y, sau đó một ngụm uống cạn.
Đắng quá.
Ta rất muốn nhìn y lần cuối, thế nhưng trước mắt trắng xoá một màu, không thấy rõ bất cứ thứ gì. Nếu ngưng mắt đối diện y, nhất định sẽ bại lộ.
Ta cắn răng hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Tích Triều, chúng ta chia tay đi.”
Một trận tĩnh lặng, tĩnh đến mức ta có thể nghe thấy tiếng hít thở của y.
Ta rốt cuộc nhịn không được nhìn y một cái.
Chỉ có thể nhìn thấy một đường viền đại thể.
Tiễn phật tiễn đến tây thiên. Ta đâm thêm một nhát vào tim y: “Xin lỗi, ta không còn yêu ngươi nữa.”
Y vẫn không lên tiếng, ta tinh tường nghe thấy nhịp tim của y.
Trời tháng năm, nhưng ta cảm thấy như sa vào hố băng, lại như bị một thứ gì đó bịt kín, muốn nhúc nhích cũng khó vô cùng.
Ta tự rót rượu cho mình, ngửa đầu uống cạn, đứng dậy bỏ đi.
Đi tới ngoài sân, ta chững lại.
Ta nghe tiếng y ngã lên giường, nghe tiếng y tự điểm huyệt.
Mất đi thị giác, thính giác liền đặc biệt nhạy bén.
Y làm sao vậy?
Y điểm huyệt gì?
Trong lòng ta một mảnh hỗn độn, hai chân như đóng cọc xuống mặt đất.
Ta rốt cuộc cầm lòng không đặng xoay người đi trở lại, tim đập như sấm, khẩn trương hệt như lần đầu tiên ta tỏ tình với y.
Mọi thứ trước mắt dần rõ ràng hơn, nhưng trong lòng ta lại càng thêm bi ai.
Cứ mỗi lần thấy rõ như vậy chỉ trong khoảng một tuần trà, sau đó thị lực lại càng kém đi.
Hai con dê nằm dưới tàng cây quấn quýt nhau, khiến ta cư nhiên có chút đố kị.
Ta đi vào phòng.
Đây là nhà của ta, cũng là nhà của y, nơi này chất chứa bao nhiêu ngọt ngào mà chúng ta từng có, thế nhưng ta sắp phải rời xa rồi.
Ta đi tới bên giường, lặng lẽ ngồi xuống, bắt mạch của y.
May thay, chỉ là điểm huyệt ngủ.
Ta vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đó.
Hai đầu mày y không ngừng chau lại, ta vô pháp vuốt đi nỗi ưu thương của y.
Khuôn mặt này, có lẽ đây là lần cuối ta được ngắm?
Ta nâng một lọn tóc quăn của y quấn quanh ngón tay, tay kia ôm mặt y, cúi đầu hôn y, hết lần này đến lần khác, dường như không bao giờ đủ.
Tích Triều, tha thứ cho ta.
Đừng quên ta.
Hãy chờ ta.
Người trong lòng bỗng nhiên khẽ động, ta hoảng hốt, vội buông y ra.
Y trở mình một cái, hơn nửa thân thể đều chui vào lòng ta.
Trong tích tắc, ta thực sự rất muốn ở lại.
Thế nhưng một khắc sau, ta vẫn phải đẩy y ra, đứng lên.
Ta bước nhanh ra khỏi nhà, đi đến ngoài sân.
Ánh trăng mông lung, như những đêm gần đây ta một mình vượt qua.
Kể cũng buồn cười. Đôi khi chỉ cần ở bên một người, mà cảm giác như mình có cả thiên hạ. Đôi khi chỉ là mất đi một người, nhưng là mất đi toàn bộ thế giới.
Ta không biết ta đứng giữa sân trong bao lâu, trước mắt lại bắt đầu trắng xóa.
Ta thực sự phải đi rồi.
Ta vừa dạm bước, bỗng nhiên vấp phải một tảng đá góc cạnh dưới chân, phịch một tiếng nhào đầu xuống đất: “Úi!”
Ta nghĩ bộ dạng ta lúc đó nhất định rất giống một con gấu.
Càng xúi quẩy là, y đại khái nghe được động tĩnh, trong phòng một trận loạt xoạt, tiếng bước chân của y vang lên.
Tự điểm huyệt quả nhiên không đáng tin cậy!
Tiêu rồi! Nếu như bị y bắt gặp, mọi chuyện sẽ bại lộ trong gang tấc!
Ta luống cuống nhìn khắp xung quanh, nhưng chả thấy rõ cái gì, chỉ một đám đen đặc. Dựa vào trí nhớ, ta mò đến một bụi rậm, trốn bên trong.
Y quả nhiên đuổi tới.
Ta chỉ dám lén nhìn, thấy một bóng dáng cao gầy mông lung đứng dưới ánh trăng, đẹp khôn tả, cô đơn khôn tả, cũng khiến người tan nát cõi lòng khôn tả.
Y dường như đang quan sát bốn phía, gọi to: “Thích Thiếu Thương! Là ngươi có phải không? Thích Thiếu Thương!”
Nước mắt ta theo tiếng gọi ấy trào ra khỏi vành mắt, ta càng co cụm cả người lại.
“Thích Thiếu Thương!” Trong tiếng gọi đã pha lẫn chút giọng mũi nghẹn ngào.
Nước mắt ta từng hàng từng hàng rơi trên mặt, ta bấu lấy một nắm cỏ dại dưới đất, mãi đến khi chúng bị nhổ tận gốc.
“Meo meo!”
Ta bị dọa không nhẹ, một bóng đen nho nhỏ liều mạng giãy dụa bên chân ta.
Trong tay thế nào lại có lông mao…
Y nghe thấy tiếng động, liền đi về hướng này: “Thiếu Thương?”
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ…
Nhất thời trong đầu ta trống rỗng không nghĩ được gì, con mèo trong tay ta lại không ngừng cựa quậy, ta chỉ đàng buông tay.
Con mèo kia xoay người lại, hung hăng trừng ta.
Cho dù hai mắt thấy không rõ, ta cũng có thể cảm nhận được lửa giận bắn ra từ hai con mắt tròn xoe đó.
“Meo meo…”
Nó nham hiểm quào ta một trảo, phi thân nhảy ra khỏi bụi rậm, nhào vào lòng Tích Triều.
Ta cố nén tiếng kêu đau, lấy tay sờ sờ, trên cánh tay trái in lại ba đường máu.
Đồ súc sinh!
Tích Triều bị nó đột ngột phốc vào lòng lảo đảo lui nửa bước, vô thức ôm lấy nó.
“Meo meo… Meo meo…”
Tiếng kêu của con mèo nọ nghe có vẻ nhu hòa đi không ít, nó còn liều mạng phe phẩy đuôi.
Tích Triều ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt lông nựng cằm nó: “Ngươi có biết Thích Thiếu Thương ở đâu không?”
Ta rụt người nép sát vào một tảng đá to trước mặt, nước mắt thấm ướt cổ áo, hòa cùng gió đêm thổi lạnh cả lòng người.
Tự trách, sợ hãi, bất lực chưa từng có.
Buổi tối hôm đó trải qua như thế nào, ta đã không nhớ rõ nữa.
Ta chỉ biết là, chúng ta rất gần rất gần, nhưng lại rất xa rất xa.
Đến khi trời hừng đông, ta rốt cục cũng mò về Lục Phiến Môn.
Lãnh Huyết đang ở trong viện luyện kiếm, thấy ta trở lại, bèn đỡ ta vào phòng nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, ta không nhìn thấy gì nữa.
HẾT