Bốn chiếc khăn tay đều lấy màu vàng làm chủ đạo nhưng dùng màu chỉ không giống nhau thêu lên, một tấm thêu hoa đào, một tấm thêu hoa sen, một tấm thêu hoa cúc, một tấm thêu hoa mai, đúng lúc thêu thành một bộ hoa cỏ bốn mùa, một bộ hoàn chỉnh.
Mặc dù tốc độ thêu chậm hơn trước rất nhiều, nhưng sau khi hoàn thành, Khương Đào vẫn rất hài lòng. Nàng sợ gây sự chú ý nên không dùng cách thêu đặc thù mà sư phụ dạy, chỉ dùng phương pháp thêu bình thường nhưng đồ vật thêu ra càng có linh khí hơn so với lúc trước .
Sư phụ nàng trước kia từng nói nàng có thiên phú dị bẩm, lại có tính kiên nhẫn hơn bất kì ai, có lúc sẽ có một ít ý tưởng độc đáo, so với bà khi trẻ tuổi mạnh hơn không ít, trò giỏi hơn thầy. Nhưng thêu đồ vật lại hơi cứng nhắc, khi nhỏ thì nhìn không rõ nhưng sau này để phát triển hơn sợ là sẽ gặp khó khăn.
Thêu thùa cũng giống như một môn nghệ thuật. Hệt như vẽ tranh vậy, lúc đầu cũng chỉ là theo đuổi kết cấu, sau mới là theo đuổi cái hồn.
Khi đó Khương Đào tuy rằng sống đến đời thứ hai nhưng vẫn luôn bị bệnh tật trói buộc, đương nhiên không có thể có tâm cảnh gì tốt được,càng đừng bàn tới tác phẩm làm ra có thể có hồn.
Hiện giờ sống lại một lần, giãy giụa bên bờ vực một lần, được sống lại dưới một thân thể khỏe mạnh, tâm cảnh bỗng nhiên trở nên rộng rãi hơn nhiều.
Nàng cảm thấy chính mình loáng thoáng sờ tới một ít cái hồn mà sư phụ nói.
Khăn tay thêu xong cần mang vào thành bán.
Khương Dương nói đúng lúc hắn cũng có chuyện cần vào trong huyện thành, đưa nàng đến cửa hàng được.
Khương Đào nói không cần. Mấy cái khăn này nàng không định bán rẻ, vẫn là tự mình đi một chuyến thì tốt hơn.
Vì thế sáng sớm hôm nay tỷ đệ hai người sau khi dùng bữa sáng xong liền nói với lão thái gia một tiếng, chuẩn bị ra cửa.
Triệu thị cùng Chu thị ghé vào góc viện lẩm nhẩm với nhau chuyện gì đó.
Loại tình huống này đã kéo dài trong vài ngày gần đây, Khương Đào cũng đã nhìn thấy vài lần, mới đầu còn phòng bị các nàng chơi ám chiêu gì, nhưng thấy các nàng chậm chạp không có động tác, Khương Đào cũng mặc kệ các nàng - chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày phòng cướp, dù sao nàng cũng không sợ họ, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền thôi.
Triệu thị cùng Chu thị ban đầu cho rằng Khương Đào tiễn đệ đệ đi, sau thấy nàng cũng muốn đi liền lập tức đuổi theo.
“A Đào đi đâu vậy?”. Triệu thị vội vàng hỏi.
“Khăn thêu xong rồi cháu mang đi bán lấy tiền”. Khương Đào nói chuyện xong nghi ngờ đánh giá thần sắc khẩn trương của các nàng, “Hai vị bá nương tìm ta có việc?”.
Chu thị sợ Triệu thị vụng về nói lỡ, vội cướp lời: “Nào có chuyện gì? Chính là hôm nay thấy thời tiết không được tốt, nghĩ sức khỏe con không tốt, đừng cảm lạnh ở bên ngoài”.
Triệu thị cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta lo lắng cho cháu thôi. Không phải, bán mấy cái khăn cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, cháu để Dương ca nhi mang cho cháu, hoặc là chờ năm sau rảnh rỗi lại vào thành bán cũng không muộn”.
Khương Đào chỉ cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không đoán ra vì sao các nàng muốn ngăn mình ra cửa, chỉ nói tiếp: “Cháu muốn bán ở năm này, tiền kiếm được có thể mua được vải dệt với chỉ tốt hơn, cũng có thể làm ra đồ tốt hơn”.
Triệu thị nói không nên lời, chỉ đành nhìn về Chu thị mồm miệng lanh lợi.
Chu thị ậm ừ, Khương Dương không kiên nhẫn mà nhíu mày nói: “Hai vị bá nương cũng nói thời tiết không tốt, đừng ngăn chúng cháu nữa, chúng cháu đi sớm về sớm, trước giờ cơm trưa thì có thể trở về. Trì hoãn như vậy thì không biết tới khi nào”.
Dứt lời liền kéo Khương Đào đi.
Khương Dương là bảo bối của lão thái gia và lão thái thái, thân thế lại yếu ớt, Triệu thị và Chu thị không dám lôi kéo hắn chỉ có thể thả bọn họ ra cửa.
Chờ bọn họ đi xa, Triệu thị liền oán trách nói: “Ngươi sao lại để nha đầu chết tiệt kia ra khỏi cửa? Chẳng lẽ đã quên hôm nay là ngày gì sao? Đừng nói nữa, nha đầu chết tiệt kia còn không trở về thì mất công bận rộn một hồi?”.
Chu thị kỳ thật cũng rất không kiên nhẫn với tẩu tử thiếu kiên nhẫn này nhưng vẫn cười cười nói: “Cha mẹ ở trong phòng, tẩu dám quát nạt Dương ca nhi? Dù sao bọn họ giữa trưa sẽ trở về, không chậm trễ được. Lại nói hòa thượng chạy miếu cũng không chạy, hôm nay không được còn có ngày mai, nàng còn có thể chạy đi đâu sao?”.
……
Rời Khương gia càng xa, Khương Đào vẫn là nhịn không được quay đầu nhìn lại. Nàng vẫn cảm thấy hai bá nương hôm nay có chút kỳ quặc.
“Mặc kệ bọn họ”, Khương Dương cũng không quay đầu lại nhìn, “Đệ ở nhà, các nàng dám làm gì sao”.
Khương Đào xoay đầu lại, thấy trong tay Khương Dương cầm theo một cái bao, hỏi hắn có nặng không có cần nàng xách giúp không.
Khương Dương tránh tay nàng vươn tới cầm lấy cái bao, “Mấy quyển sách thôi, nào có nặng chứ”.
Tỷ tỷ của hắn sau khi bệnh xong liền thay đổi, đối với hắn thân cận hơn rất nhiều, còn coi hắn như một đứa bé.
Tỷ đệ hai người đi tới đầu thôn, lên xe bò đi vào thành.
Sau khi vào thành, Khương Dương nói chính mình đi tới quán sách, ước định một canh giờ sau gặp mặt ở cổng thành.
Khương Đào nghĩ tới bốn tấm khăn của mình, đi dạo trên con phố phồn hoa, tới Phù Dung tú trang, nơi có mặt tiền lớn nhất cũng là nơi có nhiều khách nhất.
Một gian cửa hàng của Phù Dung tú trang có thể để được bốn năm gian hàng bình thường, lại được đặt ở vị trí đầu đường giao nhau nơi có lưu lượng khách đông nhất, bên trong bầy gần mười mấy quầy, bán khăn, đai buộc trán, túi tiền cùng các loại đồ thêu. Trước không nói những đồ thêu đó tài nghệ như nào, chỉ riêng mặt tiền cửa hàng thôi cũng trông đại phú đại quý.
Khách bên trong đều là những người ăn mặc đẹp đẽ quý giá, người giống như Khương Đào ăn mặc áo váy nửa cũ nửa mới đi vào, liền rất chói mắt.
Tuy vậy chưởng quầy không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, thấy tất cả mọi người trong tiệm đều bận rộn đón tiếp khách nhân khác, hắn tự mình tới trước mặt Khương Đào, bình tĩnh mà dò hỏi: “Cô nương trông rất lạ, chắc hẳn là lần đầu tiên tới tú trang của chúng ta. Không biết cô nương muốn mua cái gì?”. Khương Đào cười cười nói: “Ta không tới mua đồ, ta là tới bán đồ”.
Tươi cười trên mặt chưởng quấy khômg đổi nhưng trong miệng lại nói: “Tiếc rằng cô nương phải đi về tay không một chuyến rồi, tú trang này của chúng ta là từ kinh thành tới, tại đây tuy là chi nhánh nhưng đồ thêu cũng là Tú Phường tự sản xuất, chúng ta không thu mua bên ngoài”.
Tú trang trong thiên hạ lớn một chút đều sẽ có tú phường của chính mình, tú nương được thuê đều là ký khế ước dài hạn, mười mấy tuổi liền theo sư phụ học hỏi. Nhưng tú trang chỉ là buôn bán, chỉ cần là đồ có lợi cũng sẽ thu mua từ tay người khác.
Chỉ là nơi này, người phú quý không nhiều lắm, người có mắt nhìn cũng không quá nhiều.
Phù Dung tú trang vừa mới khai trương, liền có rất nhiều người cầm đồ thêu tới bán.
Lúc đầu chưởng quầy còn nhìn qua nhưng đều là chút đồ vật không ra gì, dần dà cũng không thu mua từ bản địa.
Khương Đào không để ý, cũng tiếp tục nói: “Ta là từ trong thôn tới, trên đường cũng tốn mất hai ba khắc, làm phiền chưởng quầy giúp ta để ý, nếu thật là không được, ta nhất định cũng không hề dây dưa”.
Khương Đào tuổi không lớn, lớn lên trông rất xinh đẹp, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, tiến lui hợp lý, biểu tình không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, tuy chưởng quầy đã thấy qua rất nhiều người nhưng trong lúc nhất thời cũng không đành lòng làm nàng thất vọng.
Hăn đưa Khương Đào tới bên quầy, để nàng mang đồ thêu ra, trong lòng đã nghĩ tới lý do từ chối cô nương này, nên nói uyển chuyển một chút để cô nương không bị xấu hổ quá.
Bốn chiếc khăn vừa được đưa ra, chưởng quầy trước nhìn nguyên liệu cùng đường chỉ.
Vải là thứ tốt nhưng bình thường, không quá mức quý báu, đường chỉ tinh mịn chắc chắn, nhìn ra được cô nương này có kỹ năng rất tốt.
Chưởng quầy vẫn như cũ không đổi sắc mặt, nhưng thời điểm nhìn thấy đồ án nàng thêu, trong mắt dần hiện lên một tia kinh diễm.
Hình thêu chẳng qua cũng chỉ là xuân đào hạ sen thu cúc đông mai bình thường hay thấy nhưng lại thêu sinh động như thật, mỗi một cánh hoa, phiến lá đều rõ ràng như thật, phía trên thêu một con bướm đang giương cánh, hệt như có thể bay ra được khỏi tấm khăn, ngoài ra còn có một con chim hỉ thước, sải cánh bay lượn, vô cùng vui vẻ đáng yêu… Đừng nói dùng chỉ thêu được thành như vậy, chính là dùng bút vẽ ra được cũng khó, cả đời chưởng quầy chưa từng gặp qua vài lần.
Hắn sờ thử đường may, mới xác định chiếc khăn trước mắt không có bất cứ thủ thuật bịt mắt gì mà là từng đường kim mũi chỉ thêu ra.
Chỉ tiếc chiếc khăn này có chút bình thường, vì chất liệu khăn cũng như chỉ hơi kém, bằng không không nói bán ở đây, kể cả đưa tới kinh thành cũng sẽ không kém so với các lão tú nương có kinh nghiệm.
Chưởng quầy nhìn lại mỗi tấm khăn một chút, lại sờ tới sờ lui, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Thật là một vị tú nương lợi hại”.
Bản lĩnh như vậy không phải rèn mấy năm thì không có được, chưởng quầy theo bản năng mà nghĩ đây chắc chắn là trưởng bối trong nhà nàng thêu, đưa cho nàng đi bán lấy ít tiền tiêu vặt thôi.
Khương Đào cũng không có giải thích nhiều: “Chưởng quầy nhìn cũng đã lâu không biết có thể ra giá như nào?”.
Nàng không có nói thẳng là muốn bán mà là dò hỏi giá, ý tứ cũng chính là nhắc nhở chưởng quầy đừng nghĩ tới chuyện ép giá, nàng còn có thể đi hỏi nhà khác.
Chưởng quầy trầm ngâm một lúc lâu sau, cuổi cùng cũng thử thăm dò hỏi: “Một tấm hai lượng bạc, cô nương thấy thế nào?”.
Hai lượng bạc, theo như Khương Đào nghĩ thì đây là một cái giá thấp. Rốt cuộc đồ sư phụ nàng thêu chỉ riêng đai buộc trán không cũng phải được hơn trăm lượng. Nàng tự nhiên không thể đánh đồng với sư phụ nàng nhưng một thân bản lĩnh đều là tâm huyết truyền thụ của sư phụ, giá trị con người khẳng định không đáng cái giá này.
Nhưng trước mắt nàng không thể đề cập tới tên sư phụ, cũng không dám dùng kỹ xảo của sư phụ, đến chất liệu khăn cùng chỉ cũng chỉ là bình thường, lại là lần đầu tiên đi bán, bán không ra giá đúng cũng bình thường. Thời điểm nàng đi dạo trên phố cũng nhìn thấy một ít khăn tay bán bên đường, cái sang quý cũng nhiều nhất nửa lượng tới hai lượng, so ra nàng đã rất tốt rồi. Hai lượng bạc còn tính là khá phúc hậu.
Khương Dào trầm ngâm không nói, chưởng quầy sợ nàng hối hận có chút sốt ruột: “Thật sự không phải lão phu muốn ép giá cô nương mà là quyền lực của lão phu có hạn. Như vậy đi, ta cho cô nương thêm một lượng bạc”.
Kỳ thật chưởng quầy không nói chính là, quyền của ông hữu hạn chỉ là một mặt, về phương diện khác chủ nhân của cửa hiệu buôn bán nhà ông rất không vừa lòng với lợi nhuận ở chi nhánh này, cho nên ông không dám thu mua với giá quá cao, sợ thiếu chủ nhà ông không vừa ý.
Tức thì nghĩ xong cái lợi hại, Khương Đào cũng không do dự nói: “Giá có hơi thấp nhưng ta cũng muốn hợp tác dài lâu với quý cửa hàng, giá cả này đương nhiên là được. Chỉ là làm phiền chưởng quầy một chút, nếu ta còn muốn ở chỗ này bán đồ thêu lấy tiền, không biết chưởng quầy có thể lấy giá ưu đãi cho ta nếu ta mua một ít vải và chỉ thêu không?”.
Con đường mua sắm tú trang có rất nhiều, phí tổn giá cả vốn tiện nghi hơn trên thị trường rất nhiều nên chưởng quầy cơ hồ không do dự liền đáp ứng nói: “Đương nhiên có thể, nhất định sẽ cho cô một cái giá vừa ý”.
Thực mau, Khương Đào liền có ba lượng bạc.
Trong ấn tượng của nàng, học phí của Khương Dương rất cao bởi vì lão sư của hắn là người rất có danh tiếng - so với phụ thân còn lợi hại hơn rất nhiều, đây cũng là lý do vì sao phụ thân không có tự mình dạy dỗ nhi tử.
Cho nên Khương Đào không vội vã tích cóp bạc mà nghĩ trước khi Khương Dương khai giảng phải bán được vài món đồ tốt, cho nên nàng lấy ra hai lượng bạc mua một ít vải cùng chỉ tốt hơn trước.
Chưởng quầy vẫn luôn đi theo sau nàng, cảm thấy nàng phối màu rất tốt, càng thêm khẳng định nhân vật đứng sau cô nương này rất lợi hại, dạy tiểu bối trong nhà hiểu chuyện như vậy.
Chờ khi Khương Đào chọn xong đồ, chưởng quầy bỗng nhiên nói: “Chỗ ta có một cọc thêu muốn thương lượng. Nếu là thêu tốt chúng ta sẽ trả mười lượng tiền công”.
Mười lượng? Khương Đào vừa nghe liền dừng bước chân, này không phải vừa đúng một năm học phí của Khương Dương sao?!
Lời của edit: Muốn đăng cho các bạn nhiều hơn nhưng mấy hôm nay bận thi, mà một lần đăng độ năm chương đã sửa muốn lòi mắt nên xin lũi nha, sau sẽ bù cho mọi người.