Mà ở nhà chính Khương gia, lão thái gia đã phân phó hai cái tức phụ đi chuẩn bị cơm trưa, muốn bọn Thẩm Thời Ân ở lại dùng cơm.
Thẩm Thời Ân lại nói không cần, nói hắn về trước chuẩn bị sính lễ, chờ hạ sính xong sẽ lại tới.
Quy củ nông gia tuy rằng không nhiều như nhà giàu có, không chú ý cái gì tam thư lục lễ nhưng cũng có quá trình hạ sính. Khương lão thái gia không có nghĩ tới những thứ đó, việc hôn nhân này cũng là vội vã ra quyết định, phá hủy quy củ ở chính gia đình mình, cũng chẳng ép người khác phải theo quy củ nữa. Hơn nữa, nghĩ Thẩm Thời Ân là khổ dịch, hẳn cũng không thể chuẩn bị được cái gì.
Nhưng nếu Thẩm Thời Ân nói vậy, Khương lão thái gia cũng không thể từ chối, cười đồng ý, để Khương Đào tiễn mấy người Thẩm Thời Ân ra khỏi cửa.
Khương Đào từ khi nói chuyện với Thẩm Thời Ân xong, sau cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn, hai má đỏ ửng cũng không có dấu hiệu giảm bớt.
Thẩm Thời Ân tuy nhìn có vẻ trấn định nhưng chỉ có Tiêu Thế Nam đi bên cạnh hắn mới biết mới khi nãy ra khỏi Khương gia, biểu ca nhà hắn đi cùng tay cùng chân.
Hai người một trước một sau mà đi, tuy rằng cái gì cũng không nói nhưng có một loại không khí khác lạ, khiến người bên cạnh cảm thấy không thích hợp, phảng phất như người xuất hiện bên cạnh hai người họ đều là dư thừa.
Cũng chỉ có Triệu Đại Toàn đi giữa bọn họ là vui tươi hớn hở, chốc lát nói với Thẩm Thời Ân: “Thẩm huynh đệ thật có phúc khí, muội muội Khương gia là một cô nương tốt, sau này khẳng định có thể trở thành người nội trợ hiền hậu”. Chốc chốc lại nói với Khương Đào: “Muội muội Khương gia cũng là bỉ cực thái lai, phúc trạch thâm hậu. Ta thấy Thẩm huynh đê chính là người vô cùng có bản lĩnh. Ta sẽ chờ uống rượu mừng của hai người”.
Hắn chính mình nói không ngừng, Thẩm Thời Ân cùng Khương Đào lại có chút mất hồn mất vía, còn câu được câu không mà đáp lời hắn. Tiêu Thế Nam thật sự nhìn không được mới kéo Triệu Đại Toàn đi.
Rốt cuộc chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này Khương Đào mới thấp thỏm mà mở miệng: “Hôm nay, thật là đa tạ Thẩm công tử”.
Lời vừa nói ra, Khương Đào liền có chút hối hận cảm thấy chính mình nói cái gì vậy? Không lý do, thật giống như nói là vì tình thế bắt buộc mới đính hôn với mình. Tuy rằng tình thế kia là một phần nhưng ân công khẳng định đối với nàng có hảo cảm. Lời này của nàng thật giống như phủ định sự hảo cảm này vậy.
Thẩm Thời Ân nghe xong cũng khẽ cười, đè thấp thanh âm nói: “Không cần cảm tạ, chúng ta như nhau thôi”.
Ẩn ý đương nhiên là việc Khương Đào thổ lộ trước mặt trưởng bối rồi.
Hắn cố tình đè xuống thành thanh âm trầm thấp, hệt như tình nhân rủ rỉ bên tai nhau vậy nhưng rõ ràng lời nói lại có chút ý cười. Khương Đào không nghĩ tới hắn có một mặt đùa nghịch như vậy, ngẩng đầu khiếp sợ nhìn hắn.
Gương mặt thiếu nữ đang đà phiếm hồng, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, ngây ngốc trông vô cùng đáng yêu. Đặc biệt là khi hai người đã đính hôn, nàng là thê tử sắp qua cửa của hắn, vài phần đáng yêu này trong mắt Thẩm Thời Âm được phóng đại gấp mấy chục, mấy trăm lần đáng yêu.
Ý cười trên mặt Thẩm Thời Ân dày thêm mấy phần, muốn duỗi tay xoa đỉnh đầu nàng nhưng lại cảm thấy bên cạnh có người, không hợp lý nên đành thu tay trở về, nhẹ nhàng nói: “Ta đi nhé, mấy ngày sau lại tới”.
Không biết như thế nào, thấy hắn thu tay, trong lòng Khương Đào cũng có chút cảm giác mát mắt.
Nàng kỳ thật không muốn Thẩm Thời Ân cứ như vậy liền đi, trong bụng còn rất nhiều chuyện muốn nói nhưng ngàn lời vạn lời tới bên miệng rồi lại không biết nói từ đâu.
Nàng muốn nói lại thôi, bộ dáng có chuyện muốn nói. Thẩm Thời Ân liền thực kiên nhẫn mà chờ, thẳng cho tới khi phía sau truyền tới một đạo âm thanh thanh thúy vang lên…
“Tỷ tỷ đứng ở cửa làm gì vậy?”. Tiểu Khương Lâm cầm trong tay chiếc một que gỗ, trên que gỗ là một khối kẹo đồng tiền bằng mạch nha. Hắn vui sướng chạy tới bên người Khương Đào, nhón chân muốn đưa kẹo đường cho nàng, “Tỷ tỷ ăn kẹo nè, rất ngọt”.
Khương Đào lắc đầu nói không ăn. Còn ăn kẹo gì nữa? Trong lòng nàng ngọt tới chảy mật rồi. Khương Đào đã một buổi sáng không gặp hắn, vội hỏi hắn đi đâu, Khương Lâm nói buổi sang nhị bá nương cho hắn hai đồng tiền, để hắn và Khương Kiệt đi chợ chơi.
Chợ gần đây là nơi mấy thôn tụ lại cùng buôn bán đồ, ngày thường cũng không quá náo nhiệt nhưng hiện tại đã là cuối năm, cần phải mua nhiều đồ, chỗ đó cũng náo nhiệt hẳn lên, còn hấp dẫn không ít người bán kẹo đường có tay nghề tới bày quán.
Khương Đào vừa nghe cũng hiểu, đây là Chu thị cố ý tách bọn nhỏ ra, sợ nói ra chuyện xấu của bọn họ.
Tỷ đệ hai người đang nói chuyện, Khương Kiệt tầm tuổi với Khương Lâm đã trở lại. Chỉ là không giống như tiểu Khương Lâm chỉ có một khối mạch nha, trên tay Khương Kiệt có một cái mặt hình Tôn Ngộ Không, một tay cầm kẹo đường, túi trong áo còn căng phồng, vừa thấy liền biết mua được rất nhiều thứ, chơi rất tận hứng.
Khương Đào vừa rồi mới vì đính hôn mà quên mất mục đích ban đầu của bản thân – nàng còn có đệ đệ cần chăm sóc, đại sự trước mắt vẫn là nên đi kiếm tiền, cải thiện sinh hoạt của ba người đã!
Đúng lúc có hài tử ở đây, Thẩm Thời Ân cũng không nói gì nữa với Khương Đào, chỉ cười cười rồi từ biệt nàng,
Khương Đào nhìn bộ dáng không nhanh không chậm, khí định thần nhàn của phu quân tương lai nhà mình, trong lòng âm thầm phỉ nhổ bản thân gặp chuyện vẫn không đủ bình tĩnh.
Nàng nắm lấy bàn tay bụ bẫm của Khương Lâm kéo về, thình lình mà nghe được một tiếng Tiêu Thế Nam hô to…
“Nhị ca nhìn đường! Phía trước huynh có cây… Ai u, huynh sao lại không cẩn thận như vậy, để đệ xem huynh có sao không!”.
Lại xoay mặt nhìn lên, Thẩm Thời Ân che trán đứng trước cây, tựa hồ là biết được nàng đang nhìn hắn, hắn nhẹ điểm mũi chân, trong chớp mắt liền tới sau cái cây, không thấy thân ảnh đâu nữa. Chỉ để lại Tiêu Thế Nam đứng tại chỗ há hốc mồm.
….Haiz. hóa ra cũng không phải chỉ có một mình nàng luống cuống tay chân, tinh thần rối loạn.
Khương Đào cười, mi mắt cong cong, nói chuyện với Khương Lâm giọng cũng ngọt hơn vài phần: “A Lâm có muốn mặt nạ với đường họa không? Chốc nữa tỷ đưa đệ đi có được không? Hôm nay tỷ tỷ vào thành bán đồ, kiếm được rất nhiều tiền đó”.
Nghe tới mặt nạ và đường họa, đôi mắt Khương Lâm sáng lên một chút, tuy vậy hắn vẫn ngoan ngoãn nói: “A Lâm có kẹo này ăn là được rồi, mặt nạ hay đường họa gì đó… Đệ, đệ cũng không thích lắm. Tỷ tỷ đem tiền đó đi mua y phục mới để mình mặc là được”.
Thật là một đứa trẻ ngoan, Khương Đào cảm thấy lòng mình sớm nhũn thành một mảng rồi.
Khương Lâm vừa đi vừa hỏi đại ca đi cùng với nàng là ai, nàng vừa nghĩ nên giới thiệu như nào, vừa nắm tay A Lâm vào phòng liền nghênh đón Dương Lâm mặt đen có thể so với đáy nồi, ánh mắt như dao găm phi tới.
“A Dương sao lại ngồi đây rồi?”. Khương Đào ngại ngùng mà có chút cười lấy lòng, rót cho hắn chén nước.
Khương Dương cũng không uống, tuy vậy cũng không có giận nàng, rốt cuộc hắn cũng suy nghĩ kĩ càng, sự việc này cũng là trưởng bối làm chủ, tỷ tỷ hắn chỉ bị động đón nhận. Cho dù không muốn thật cũng không chắc sẽ thay đổi được ý muốn của các trưởng bối trong nhà. Tuy rằng là hứa gả cho một khổ dịch không rõ lai lịch nhưng nếu là tỷ tỷ thích, còn hơn là đụng phải ai đó xa lạ.
Cho nên hắn chỉ nhàn nhạt hỏi nàng: “Hôn kỳ định vào bao nhiêu?”.
Khương Đào vội nói còn chưa định ra, hôm nay nhiều việc như vậy nào phân thân ra được để lo những chuyện đó, qua mấy hôm nữa tới ngày hạ sính lại thương lượng sau.
Hơn nữa nàng cũng không vội gả như vậy. Tuy rằng trong nhà, lão thái thái và lão thái gia coi trọng Khương Dương nhưng rốt cuộc Khương Dương cũng chỉ là hài tử 12, 13 tuổi, phía dưới còn có Khương Lâm chưa hiểu chuyện, nếu nàng sớm gả ra ngoài, cũng không biết hai đệ đệ sẽ chịu đựng những thủ đoạn gì của hai bá nương.
Sắc mặt Khương Dương lúc này mới hòa hoãn một chút, “Cha mẹ chúng ta vừa mới mất, chúng ta còn đang chịu tang, đúng thật không vội cưới. Chi bằng chờ một chút”.
Chờ hắn ba năm sau có kết quả thi cử, tranh được công danh cho bản thân, kể cả Khương Đào gả cho khổ dịch kia, có hắn quan tâm, ngày tháng cũng sẽ không quá khó khăn.
Lại không ngờ được, tỷ đệ bọn họ tuy rằng không vội nhưng Triệu thị và Chu thị lại không biết đủ, bắt đầu có hành động…