• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Địch cúp điện thoại, cô không muốn nghe bất cứ một lời giải thích nào của Nghiêm Hạ Vũ.

Nhưng thực ra sự lo lắng của cô là thừa thãi, Nghiêm Hạ Vũ cũng chẳng thèm gọi lại.

Chiếc ô tô lái thẳng đến cửa biệt thự.

Ôn Địch bảo tài xế đứng ở bên đường, biệt thự của Nghiêm Hạ Vũ có vệ sĩ tư nhân, vệ sĩ thấy xe cô tới liền mở cửa ra.

Nhưng cô không xuống xe, chỉ kéo cửa kính xuống và bảo với vệ sĩ: “Cảm phiền anh gọi giúp tôi quản gia ra đây.”

Quản gia thấy xe của Ôn Địch chỉ đỗ ở cửa ra vào liền tưởng rằng Ôn Địch còn muốn ra ngoài có việc, không suy nghĩ nhiều.

Ông đi tới trước đầu xe hỏi thăm: “Hôm nay cô có muốn chuẩn bị một chút bữa khuya không?”

“Không cần đâu.” Ôn Địch nói rõ ý định của mình: “Tôi tới đây lấy đồ, chiếc máy tính bảng của tôi đang ở phòng làm việc tầng hai, mấy đống bản thảo trên bàn cũng phiền ông xếp gọn rồi mang ra giúp tôi. Sau đó phiền ông nhờ dì giúp việc đến phòng ngủ chính lấy vali xuống giùm tôi với, những đồ khác tôi không cần, ông muốn vứt gì thì vứt.”

Quản gia lấy làm kinh ngạc, chưa kịp phản ứng gì.

Ôn Địch đã quen với ánh mắt như thế này. Lúc trước, đã ba lần cô phải đón nhận ánh mắt này của ông ta, khi đó cô còn không hiểu tại sao quản gia lại nhìn cô bằng cách kinh ngạc như vậy.

Hiện tại tình thế đã đổi, cô đã hiểu nhưng quản gia lại không.

“Tôi và anh ta chia tay rồi.”

Quản gia chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, hồi sáng sớm khi Nghiêm Hạ Vũ ra ngoài, bọn họ vẫn còn hoà hảo.

Trước kia khi Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ cãi nhau, hai người làm lành khá nhanh. Khi nổi nóng bọn họ đều không nói gì, chỉ trở lại phòng riêng của mình để bản thân tỉnh táo hơn chút, đương nhiên là sau đó họ tiêu giận rất nhanh.

Ông khuyên nhủ: “Cô đi lên lầu thử xem, nhỡ có cái gì quan trọng mà lại quên mang.”

Ôn Địch nói: “Không tiện lắm đâu. Anh ta đã có vị hôn thê, giờ tôi mà vào nhà thì còn ra thể thống gì.” Cô nhắc lại lần nữa: “Tôi chỉ muốn hành lý của tôi, những đồ khác thì tôi không cần.”

Quản gia muốn nói lại thôi, ông gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người đi vào biệt thự.

Một cái bao đựng máy tính bảng, một cái vali dài gần nửa mét, kết thúc ba năm của cô và Nghiêm Hạ Vũ.

Trước khi rời khỏi đó, cô đưa trả mấy chiếc chìa khoá xe của Nghiêm Hạ Vũ cho quản gia cầm.

7h10, xe của Ôn Địch rời khu biệt thự.

20 phút về sau, Nghiêm Hạ Vũ trở về.

Về đến nhà, anh không thấy xe của Ôn Địch đỗ ở trong sân. Anh hỏi quản gia: “Cô ấy đâu rồi?”

Quản gia nói: “Đã về rồi ạ. Cô Ôn còn chẳng vào sân, chỉ đỗ xe ở cổng, chờ chúng tôi mang mấy thứ đồ ra rồi về luôn.”

Nghiêm Hạ Vũ đứng cạnh ghế sô pha, nhìn ra ngoài sân từ cửa sổ sát đất, bãi đỗ xe lờ mờ vắng vẻ.

Sau một khoảng thời gian rất dài, anh chẳng nói một điều gì.

Quản gia không dám hỏi nhiều.

Nghiêm Hạ Vũ xoay người, cầm cốc nước trên bàn lên uống, bỗng thấy đống chìa khoá xe được xếp chỉnh tề trên bàn trà.

Uống nửa chén nước, anh khoát tay cầm bừa một cái chìa khóa trong số đó, trực tiếp đi lấy xe, áo khoác ngoài cũng không thèm mặc.

Đường tới căn hộ của Ôn Địch, suốt ba năm qua Nghiêm Hạ Vũ đã đi không biết bao lần, nhưng vừa rồi không hiểu sao lại đi nhầm mất một giao lộ. Anh đành phải quay xe về, sau đó dứt khoát mở cả bản đồ định vị.

Anh gửi tin nhắn thoại cho Ôn Địch: [Em đang ở nhà sao? Mười phút anh tới.]

Ôn Địch không trả lời.

Nghiêm Hạ Vũ không biết Ôn Địch đã đổi mật khẩu cửa nhà chưa, vì vậy khi đang định nhấn mật mã, ngón tay anh bỗng khựng lại, sau đó đổi sang gõ cửa.

“Ôn Địch?”

Tiếng gõ cửa và chuông cửa lần lượt vang lên, nhưng không ai ra mở.

Nghiêm Hạ Vũ không dám nhấn bừa mật mã, đành phải lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Ôn Địch, gọi hai lần, không ai bắt máy.

Anh nhấn mật mã, sau khi nhấn số cuối cùng, trong lòng cũng hồi hộp hơn một chút.

“Tinh”, khóa đã mở ra.

Cô chưa đổi mật mã.

“Ôn Địch?” Nghiêm Hạ Vũ vừa thay giày ở huyền quan vừa gọi tên cô.

Đèn phòng khách sáng rực rỡ, chiếc rương hành lý đứng lẻ loi trơ trọi ở hành lang dẫn giữa phòng khách và phòng ăn.

Nghiêm Hạ Vũ đi vào trong tìm cô.

Bên phòng ngủ bỗng vang lên tiếng bước chân, sau đó anh nhìn thấy cô bước ra. Cô đang đi dép lê, quấn áo choàng tắm dày cộp, tóc mới sấy khô một nửa.

Hồi nãy Ôn Địch ngồi ở trong phòng tắm sấy tóc cho nên không nghe thấy tiếng chuông cửa, cũng không nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Cô chỉ vừa mới mở máy sưởi trong nhà, cô sợ lạnh nên sau khi mặc quần áo ở nhà xong thì bọc thêm cả một lớp áo choàng tắm.

Mặc cả áo choàng tắm rồi mà vẫn thấy lạnh.

Cô làm như không thấy Nghiêm Hạ Vũ, thản nhiên đi tới phòng bếp rót nước để uống.

Nghiêm Hạ Vũ xách vali của cô tới cạnh ghế sô pha. Anh nhìn về phía phòng bếp, Ôn Địch đang đưa lưng về phía anh, đứng đó uống nước. Hiện giờ anh chưa nghĩ ra phải làm thế nào để nói với cô.

Ôn Địch biết Nghiêm Hạ Vũ sẽ không giải thích gì, huống chi là những loại kịch bản ăn năn hối cải, cầu xin tha thứ, cố gắng cứu vãn, chúng càng không có khả năng xuất hiện.

Nghiêm Hạ Vũ cũng hiểu Ôn Địch, cô sẽ không cãi nhau với anh, sẽ không chất vấn anh, cũng sẽ không đòi hỏi từ anh bất cứ câu trả lời hợp tình hợp lý nào.

Chưa bao giờ hai người bình tĩnh tới mức này.

Ôn Địch uống một chén nước ấm lớn tại phòng bếp, rồi sau đó buông ly nước, đứng lại vài giây, sau đó bước ra ngoài phòng khách.

Nghiêm Hạ Vũ cũng không rảnh tay, thứ nhiều nhất tại nơi ở của Ôn Địch vẫn luôn là sách, chỗ nào cũng có.

Anh phân loại sách ra sách, tạp chí ra tạp chí, tiểu thuyết lãng mạn ra tiểu thuyết lãng mạn, những cuốn sách không cùng loại khác anh cũng xếp thành một chồng.

Nhiệt độ trong phòng chậm rãi tăng lên nhưng Ôn Địch vẫn cảm thấy lạnh. Cô ôm lấy hai cánh tay, không ngừng xoa nó.

Nghiêm Hạ Vũ vẫn còn đang phân loại sách.

“Để đó đi, đừng làm nữa.”

Cô phá vỡ sự trầm mặc.

Nghiêm Hạ Vũ thả cuốn sách cuối cùng vào đúng chồng của nó rồi đứng lên.

Hai người có một sự chênh lệch rõ rệt về chiều cao, Ôn Địch ngẩng đầu nhìn anh.

Nghiêm Hạ Vũ đón lấy ánh mắt trống rỗng vô hồn của cô. Làn da của cô vốn rất đẹp, trắng hồng rực rỡ, nhưng giờ lại trắng bệch, bờ môi tuy đã thoa chút son nhưng vẫn nhợt nhạt không có khí sắc.

Ngữ khí của Ôn Địch vẫn rất bình thường, “Anh cần đồ gì thì mang đi đi, nội trong đêm nay không cầm đi, tôi coi như là anh vứt.”

Nghiêm Hạ Vũ không đáp lại, chỉ nói: “Em không muốn hỏi anh điều gì sao?”

Có, có rất nhiều, cô đã suy nghĩ cả chiều rồi nhưng lại chẳng thể hiểu, tuy vậy hiện tại cô thấy chẳng cần thiết nữa. Kết quả đã bày ra trước mắt, dù hỏi gì cũng chỉ là lừa mình dối người.

Cô hỏi lại: “Anh muốn tôi phải hỏi anh cái gì? Hỏi anh từng yêu tôi bao giờ chưa, đã từng tiếc nuối khi đẩy tôi vào vị trí người thứ ba chưa sao?”

Lại thêm một khoảng lặng giữa hai người.

Ôn Địch phát hiện ra mình còn một vấn đề muốn hỏi, “Làm sao anh biết được lúc lái xe tôi không được khỏe?”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Là bạn của anh, Tần Tỉnh, lúc ấy nó đi sau xe em.”

Mới thật trùng hợp làm sao. Ôn Địch đã từng nghe qua tên Tần Tỉnh, anh ta và Tưởng Thành Duật đều là bạn chơi từ nhỏ của Nghiêm Hạ Vũ. Bọn họ cùng nhau lớn lên, chơi cùng một hội.

“Anh ta chắc chắn đã biết anh đính hôn rồi, mà sau đó lại biết anh đã đính hôn vẫn còn tiếp tục qua lại với tôi, có phải trong mắt anh ta, tôi là…”

“Đừng nói về chính em như vậy.” Nghiêm Hạ Vũ đã có dự cảm về điều cô định nói, trực tiếp cắt ngang lời cô, anh không muốn nghe cô tự mình nói ra mấy lời đó.

Ôn Địch nở một nụ cười, một nụ cười vừa châm chọc vừa tự giễu.

“Tôi còn cho rằng, trong lòng anh tôi đặc biệt hơn những người khác, ít nhất là tới trước khi Điền Thanh Lộ gọi điện cho tôi, tôi vẫn cho là như vậy.”

“Anh vì Điền Thanh Lộ mà cân nhắc tới tương lai của hai người, vì Khương Quân Tinh mà suy tính cho thanh danh của cô ta, còn tôi thì sao? Dù gì hai ta cũng đã ở bên nhau ba năm, vậy mà dù chỉ một chút lòng tự trọng nhỏ nhoi anh cũng chẳng thèm để lại cho tôi.”

Nghiêm Hạ Vũ đưa tay ôm lấy cô, “Không được khóc.”

Ôn Địch quát lớn: “Mắt anh mù à, con mắt nào của anh thấy tôi đang khóc!”

Mắt cô đã sũng nước, nhưng cô vẫn cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Cô có thể khóc vì mình, vì những nhân vật trên từng trang kịch bản mà cô viết, nhưng vì Nghiêm Hạ Vũ thì tuyệt đối không thể.

“Anh thả tôi ra!”

Nghiêm Hạ Vũ không buông tay, nghĩ tới cảnh hồi chiều vì nhận được điện thoại của Điền Thanh Lộ mà cô luống cuống tới nỗi còn chẳng lái được xe, anh ôm cô lại càng chặt hơn.

Trước khi anh tới, cô đã khuyên nhủ bản thân thật nhiều, cuộc vui nào rồi cũng tới lúc tàn, cô sẽ không cố gắng níu kéo anh, cũng sẽ không làm ầm ĩ, chơi khó anh, nếu vậy thì cô sẽ thành trò hề, thành một người có vẻ quá quan tâm tới anh.

Hà tất phải vậy.

Nhưng hiện giờ tất cả những lời nhủ lòng ấy chẳng còn tác dụng.

Cô đẩy anh ra thật mạnh, giơ tay lên tát anh một cú thật đau.

Một tiếng “chát” vang lên, cưỡng ép đặt dấu chấm hết cho cuộc tình ba năm của họ.

Tay Ôn Địch đã tê rần, mà má trái của Nghiêm Hạ Vũ cũng vậy.

Mọi thứ rốt cuộc cũng đã an tĩnh lại.

Anh có lẽ chẳng ngờ tới, từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ, cuối cùng cũng có người dám tát anh.

Nghiêm Hạ Vũ không hề chớp mắt mà nhìn cô, “Hết giận chưa?”

Ôn Địch xoa xoa cánh tay phải vừa đau vừa tê của mình, cười lạnh, “Anh nghĩ là mặt anh đáng giá thế sao?” Anh tưởng, chỉ cần chịu đựng một cái tát là có thể làm bay biến hết mọi nỗi oan ức nhục nhã của cô sao?

Cô tiến lên một bước, nắm cổ áo anh, lôi anh vào phòng tắm.

Không để cô tốn thêm sức lực, Nghiêm Hạ Vũ để cô tùy ý xả giận, phối hợp với cô.

Cửa phòng tắm mới mở một nửa, cô dùng cùi chỏ đập dứt khoát một lần để nó mở rộng.

Nghiêm Hạ Vũ vô thức đưa tay xoa nắn cùi chỏ của cô, sợ cô bị đụng đau.

Ôn Địch giằng tay ra.

Trước mặt hai người là một bồn tắm lớn.

Dường như Nghiêm Hạ Vũ đã đoán ra được cô định làm gì tiếp theo, nhưng anh vẫn chỉ đứng đó, không ngăn cô lại.

Ôn Địch dùng hết sức bình sinh, đẩy cả người anh vào bồn tắm. Anh vốn đang đứng không vững nên bị ngã ngay vào, may mà có chiếc gối kê ở thành bồn nên anh không bị đụng đầu.

“Rào rào”, bọt nước văng tung tóe đầy đất.

Ôn Địch nhấc chân, quỳ gối, đầu gối đè chặt lên lồng ngực anh.

Cô nâng ly rượu đặt trên kệ bồn tắm, đổ lên người anh. Màu nước đỏ óng của rượu tràn ra toàn bộ áo sơ mi của anh, rơi cả xuống nước, tựa như một lọ màu bị đổ, hủy hoại cả bức họa.

Ôn Địch thấy ly rượu chướng mắt, chộp lại, sau đó không thèm ngoái đầu lại nhìn mà ném thẳng vào cái gương đằng sau.

“Choang”, ly rượu vỡ tan.

Những mảnh vụn rơi đầy đất.

Những dòng rượu đỏ len lỏi theo những kẽ nứt của tấm gương rồi chảy xuống, màu của nó nhạt dần.

Sau đó dần biến mất không dấu vết.

Lúc bị cô đánh, Nghiêm Hạ Vũ không quên lấy tay chụp lấy hai bên thành bồn tắm, sợ cô lỡ tay đánh trượt rồi va vào đó.

“Không cần thứ quan tâm giả tạo của anh!” Ôn Địch lại hét lên.

Bộ dáng đó của anh, cô ghét cay ghét đắng.

Khắp nơi đều dính nước, nước lấn tới cả những miếng thủy tinh vụn nát dưới sàn.

Ôn Địch đánh đã mệt, đột nhiên cảm thấy việc này thật vô nghĩa.

Nước trên mặt cô hiện giờ không biết là nước máy hay nước mắt. Anh đưa tay, khẽ ôm cô từ sau lưng, “Đứng vững nào em, trên mặt đất toàn là vụn thủy tinh thôi.”

Ôn Địch đẩy anh ra, đưa tay vuốt nước trên mặt, xoay người, cởi bỏ áo choàng tắm đã ướt nhẹp trên người mình xuống, vắt thật mạnh.

Không thèm quan tâm tới Nghiêm Hạ Vũ nữa, cô bình tĩnh tránh ra, nước rơi theo từng bước chân cô đi, những giọt nước nối nhau thành đường.

Nghiêm Hạ Vũ đứng dậy khỏi bồn tắm, dọn hết những mảnh vụn thủy tinh trên sàn nhà tắm.

Sau khi tắm qua, anh thay quần áo khô rồi đi ra ngoài.

Ôn Địch không ở trong phòng khách, đèn phòng bếp cũng đã tắt.

Lúc này, giải thích cũng chỉ dư thừa, bất kể anh nói gì Ôn Địch cũng sẽ không tin. Anh đi tới phòng sách, cho hết những thứ thường dùng vào một chiếc cặp rồi mang đi.

Sau khi chỉnh đốn lại tử tế, anh đi tới phòng ngủ tìm Ôn Địch.

Phòng để đồ trong phòng ngủ vang lên những tiếng sột soạt, anh đi tới, gọi cô: “Ôn Địch.”

Trên nền đất của phòng để đồ đã bày ra mấy cái vali, cô đã ném tất cả quần áo của anh vào trong mấy vali đó, tất cả áo sơ mi của anh đều có ở trong.

Ôn Địch quay đầu nhìn anh, ánh mắt nhạt nhòa của cô làm cho anh cảm thấy lạ lẫm. Cô nói: “Đồ của anh quá nhiều, tôi giúp anh đóng gói chút cho nhanh.”

Nói xong, cô xoay người, tiếp tục lục lọi tủ quần áo.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn bóng lưng cô, nói: “Hai ngày sau anh sẽ tới thăm em.”

Còn những đồ kia, anh cũng không định mang về, “Em xếp xong thì để bên nửa của anh nhé.”

Căn hộ này anh cũng đứng tên, căn nhà này anh cũng chiếm một nửa.

Ôn Địch vừa lấy một cái áo sơ mi trên móc, bàn tay đang nắm cổ áo bỗng khựng lại, sau đó chậm rãi quay người, “Anh về nhà anh, tôi về nhà tôi, khi nào có thời gian thì làm thủ tục rút tên ra đi.”

Cô chỉ cái tủ quần áo có chứa đầy đồ của anh, “Không mang về chứ gì?”

Nghiêm Hạ Vũ lẳng lặng nhìn cô.

Ôn Địch mặc định sự im lặng của anh là không mang về, kỳ thật thì mấy thứ này đối với anh cũng chẳng quan trọng, trong biệt thự của anh vẫn còn rất nhiều mà, dăm ba cái lô quần áo này thì có là gì.

“Nếu anh không cần nữa, tôi sẽ đóng gói lại rồi xử lý hết, nếu cần thì ngày mai bảo trợ lý Khang tới lấy đi.”

Đoạn, cô lại nói thêm: “Lúc nào về thì đóng cửa nhà cho tôi.”

Cô lại bắt tay vào sắp xếp quần áo, đưa lưng về phía người đang đứng ở cửa phòng, cũng không muốn biết anh đang suy nghĩ gì.

Bỗng cô nhớ tới một việc, bèn gọi anh lại: “Này.”

Nghiêm Hạ Vũ vừa bước ra khỏi phòng để đồ, quay người hỏi: “Sao thế?”

Ôn Địch gập bừa chiếc áo sơ mi trong tay thành hai mảnh rồi ném vào vali, “Nhờ anh giúp tôi một việc.”

Nghiêm Hạ Vũ: “Không cần phải nhờ, em cứ nói.”

Ôn Địch nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Đời này kiếp này tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt anh nữa, về sau nếu có dịp nào mà anh biết chắc tôi sẽ tới, vậy phiền anh tránh tôi ra chút. Chỗ nào anh tới, tôi chắc chắn sẽ không lảng vảng ở đó quấy rầy. Tôi không mong chờ anh sẽ quan tâm tôi như cách anh quan tâm Khương Quân Tinh, thế nên tôi chỉ mong anh giúp chút chuyện nhỏ này thôi. Tôi không muốn phải gặp lại anh. Cảm ơn anh trước.”

Nghiêm Hạ Vũ chỉ nhìn cô một cách điềm tĩnh, miễn bình luận.

Nói rồi, Ôn Địch cầm điện thoại đang đặt ở trên ghế sô pha lên. Cô đột nhiên nhớ ra điều gì, khi sửa lại tên anh trong danh bạ điện thoại cô thấy xấu hổ vô cùng. Anh đã thành chồng người khác, không phải cô, “Tôi sẽ xóa số anh, nếu có chuyện gì thì anh bảo trợ lý Khang gọi cho tôi.”

“Ôn Địch.” Nghiêm Hạ Vũ không biết tại sao mình lại gọi tên cô, không biết là vì muốn cản cô đừng xóa, hay là vì lý do nào khác.

Ôn Địch thao tác ngay trước mặt anh, đầu tiên cô xóa bỏ tài khoản WeChat của anh, sau đó chặn số điện thoại của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK