Anh ta muốn giúp Nghiêm Hạ Vũ hòa hoãn với Ôn Địch, ai ngờ lại biến khéo thành vụng.
Trên con đường kết hôn của Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch, tuy rằng không có chín mươi chín tám mươi mốt khó khăn, nhưng vẫn có chín mươi chín mươi tám khó khăn, đưa cô hòa nhập vào nhóm bạn bè chính là một trong số những khó khăn đó.
Đã từng ở bên nhau ba năm nhưng Nghiêm Hạ Vũ vẫn chưa đưa Ôn Địch vào nhóm, hiện giờ lại đưa, nhất định Ôn Địch sẽ có khúc mắc.
Tần Tỉnh nhân cơ hội một người bạn trong nhóm tổ chức tiệc sinh nhật, quyết định đưa Ôn Địch qua chơi, để cô quen thân hơn với bọn họ.
“Tôi qua đó làm gì? Không thân lắm.”
Tần Tỉnh nhắc cô nhớ kỹ lại, “Ăn nướng BBQ ở nhà Tưởng Thành Duật đã gặp vài lần rồi mà, cô quên rồi à?”
Đúng là cô đã quên thật.
Tần Tỉnh nói: “Cô nhớ hay không không quan trọng, sinh nhật người ta nhớ tới cô, nói cô nướng hải sản ăn ngon. Tiệc sinh nhật này vẫn mời những người đó, Thẩm Đường cũng đi, cô qua cho vui. Sáng tác kịch bản cũng phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi chứ.”
Anh ta sợ Ôn Địch từ chối, “Sinh nhật bảo tôi dẫn cô tới, cô không đi chẳng phari không nể mặt người ta sao.”
Ôn Địch nể mặt Tần Tỉnh, chủ yếu là Thẩm Đường đi thì cô có người chơi.
Hẹn thời gian xong, Tần Tỉnh tới đón cô.
“Nghiêm Hạ Vũ có đi không?” Trên đường đi, Ôn Địch hỏi.
Tần Tỉnh lắc đầu, “Không rõ lắm. Kiểu tiệc sinh nhật nhỏ này, ai rảnh thì đi.”
Anh ta không nói dối, thật sự không biết Nghiêm Hạ Vũ có đi hay không.
Là anh ta muốn đưa Ôn Địch hoàn toàn tiến vào nhóm, cũng coi như giúp Nghiêm Hạ Vũ vượt qua một ải.
Ôn Địch và đám bọn họ đã gặp nhau một vài lần tại nhà của Tưởng Thành Duật, nhưng lần nào cô cũng đến trễ, bọn họ đã sớm ngồi quanh bàn chơi bài, chỉ gật đầu một cái chào hỏi, không giới thiệu từng người.
Nhìn thì chắc chắn biết, nhưng tên thì không chắc lắm.
Tần Tỉnh hỏi cô: “Cô quen với những người nào?”
“Không quá năm người, bọn tôi đã quen biết nhau từ trước. Từng ăn cơm chung thì chỉ có Tưởng Thành Duật và Phó Ngôn Châu.”
Tần Tỉnh gật gật đầu, anh ta tự nói đùa, nói chính anh ta lúc trước cũng không đủ phân lượng để Nghiêm Hạ Vũ giới thiệu cho cô quen.
Không phải Tần Tỉnh không đủ phân lượng, mà là vì anh không nghĩ tới việc có sau này với cô, càng không nghĩ tới việc đưa cô vào nhóm.
Làm quen với mấy người bạn thân nhất của anh, bước vào nhóm bạn bè của anh, bây giờ nghĩ lại, căn bản là không có chuyện đó.
Người khác rất khó đi vào trong cái vòng nhỏ hẹp của bọn họ, cho dù là vài câu nói chuyện phiếm trên bài bài cũng có thể là bí mật của giới quyền quý, bị người khác nghe xong rất dễ dàng cắt câu lấy nghĩa. Ngay cả Quan Hướng Mục, cũng là mấy năm nay nhờ có Nghiêm Hạ Vũ mới dung nhập vào.
Ôn Địch hỏi: “Ở khách sạn nào?”
“Không ở khách sạn, ở hội sở.” Tần Tỉnh nói ra tên hội sở kia, “Chắc cô từng đến đó rồi.”
“Từng đến rồi, đều ở trong phòng riêng trên tầng hai. Tôi rất thích thiết kế gương và thảm thực vật cạnh lối đi trên tầng ba.”
“Phòng riêng của anh Nghiêm ở tầng ba đấy.”
“Tôi từng nghe anh ấy nhắc đến, lần nào cũng xã giao trong phòng đó.”
“Bữa tiệc sinh nhật tối nay tổ chức ở phòng riêng của anh Nghiêm.”
Người tổ chức sinh nhật mượn phòng của Nghiêm Hạ Vũ, lúc đầu trang trí phòng riêng tốn bảy con số, trang thiết bị Karaoke là xịn nhất.
Cũng là căn phòng xa hoa nhất hội sở.
Lúc vào phòng cũng đã có kha khá người tới, Thẩm Đường đang ngồi ở bên cạnh Tưởng Thành Duật xem bài, nhìn thấy cô, liên tục khua tay, “Mau tới đây, mình tách hạt dưa cho cậu.”
Ôn Địch mỉm cười đi qua, đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng riêng của Nghiêm Hạ Vũ. Đôi khi người ta đột nhiên nghĩ tới một điều gì đó không hề nằm trong tầm kiểm soát của mình, chỉ có thể khống chế bản thân không suy nghĩ quá nhiều.
Như lúc này, trong đầu cô đột nhiên nảy ra suy nghĩ, không biết Khương Quân Tinh và Điền Thanh Lộ đã đến phòng riêng này bao nhiêu lần.
Tối nay Phó Ngôn Châu cũng có mặt, anh ta với Tưởng Thành Duật và người tổ chức sinh nhật ngồi chung một bàn bài.
Tần Tỉnh hoàn thành nhiệm vụ, đi sang bàn khác chơi.
Người tổ chức sinh nhật tiếp đón Ôn Địch, chỉ vào chỗ trống: “Ba thiếu một, chờ cô thôi đấy.”
Ôn Địch từ chối, “Tôi đánh bài dở lắm, thua chắc.”
Thọ Tinh: “Dở hơn cả Tần Tỉnh à?”
“Sao thế được.”
Mọi người cười vang.
Tần Tỉnh bị trêu, nhưng tối nay đành chịu.
Nghiêm Hạ Vũ không tới, Ôn Địch đánh bài cũng đánh đến đã, còn có Thẩm Đường tách hạt dưa cho cô ăn.
Gần mười hai giờ, Nghiêm Hạ Vũ tới, nghe nói Ôn Địch ở phòng, anh vội vàng xã giao rồi bảo tài xế đưa qua đây.
Từ khi anh đi vào, không khí có chút khác lạ.
Mà bên chỗ Ôn Địch, cô đã chơi gần xong, đang chuẩn bị đi, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường cũng định về nhà.
Nghiêm Hạ Vũ xách chiếc ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh Ôn Địch, “Em muốn cái gì, anh thắng cho em.”
Sinh nhật, trong phòng toàn là quà tặng.
Ôn Địch lắc đầu, “Em về đây, hay là anh ở lại thêm một lát nữa đi?”
Nghiêm Hạ Vũ đặc biệt tới để đón cô, sao có thể ở lại thêm, sau khi chào hỏi những người khác một tiếng, anh nắm tay Ôn Địch rời đi.
Trong lúc Ôn Địch muốn giãy thoát ra, anh lập tức nắm chặt không buông, nắm thẳng đến trước ô tô.
“Phòng nhiều người như vậy, đi cứ đi bình thường thôi, sao phải nắm tay?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Anh muốn nắm.”
Anh buông tay cô ra, mở cửa xe cho cô.
Sau khi lên xe, im lặng một hồi lâu.
Tài xế nhận ra có gì đó không đúng, bèn hạ tấm ngăn xuống.
“Sau này nếu em muốn hát thì cứ qua đây lúc nào cũng được.”
“Phòng riêng xa hoa thật đấy, em đã được mở rộng tầm mắt, mấy phòng khác ở tầng hai không thể so sánh cùng được.”
Nghiêm Hạ Vũ nghe ra sự mỉa mai, dịch đến bên cạnh cô, ôm cô vào trong lồng ngực.
Anh không giải thích gì, chỉ cứ thế ôm cô.
Đêm nay Tần Tỉnh có ý tốt làm ra chuyện xấu, nhưng cũng không gọi là chuyện xấu, ải này sớm muộn gì cũng phải qua.
Vốn dĩ anh muốn dọn vào phòng ngủ chính trong vòng một tháng, nhưng một tháng qua đi, anh thậm chí còn không chạm được vào cửa phòng ngủ chính.
Mối quan hệ không thể lạnh nhạt mãi như vậy, tối hôm đó anh không tăng ca, bèn gọi điện thoại cho Ôn Địch, “Tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn nhé.”
Lúc này Ôn Địch đang ở nhà hàng, hồi chiều cô lướt thấy một đoạn video món ngon, đột nhiên muốn ăn gan ngỗng, sau khi xong việc thì cô lái xe ra ngoài tìm đồ ăn.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi rõ địa chỉ, sau đó trực tiếp qua đó.
Anh thích ăn cái gì, cô đều biết, khi anh tới nhà hàng, cô đã gọi xong món.
“Nếu anh không gọi điện cho em thì em định ăn một mình à?”
“Ừ.Sao vậy?”
“Ăn đồ tây một mình chán lắm.”
“Quen là được, không có gì.”
Nghiêm Hạ Vũ nghe xong hụt hẫng, sau khi chia tay, có lẽ cô thường xuyên ăn đồ tây một mình. “Sau này khi nào em muốn ăn nữa thì nói với anh một tiếng.”
Ôn Địch nói: “Chủ yếu là anh nói nhiều quá, em muốn yên tĩnh.”
Nghiêm Hạ Vũ: “...... Anh sẽ cố gắng lạnh lùng một chút.”
Ôn Địch cầm ly nước lên uống, không thèm trả lời anh.
Ban đầu mọi thứ vẫn coi như hài hòa, sau đó gan ngỗng được đưa lên, tổng cộng hai phần, vừa nhìn cũng biết là một người một phần.
Nghiêm Hạ Vũ ngước mắt nhìn cô, anh không ăn gan ngỗng, gan vịt cũng không ăn, trước kia cô đã biết.
Xa cách hơn ba năm, như thể cô đã quên mất.
Anh vẫn luôn nhìn cô, sau đó Ôn Địch cũng nhận ra, “Em muốn ăn gan ngỗng, hai phần đều của em, anh ăn món khác.”
Nghiêm Hạ Vũ không dám nghĩ đến đã qua lâu như vậy mà cô vẫn nhớ rõ ít nhiều sở thích và thói quen của anh.
Một số đã bị loãng theo thời gian, một số có lẽ đã bị thay thế bởi người khác, có lẽ không còn nhớ nhiều nữa.
- -
Mấy hôm nay có mưa lớn, dường như năm nay Bắc Kinh mưa nhiều hơn những năm trước.
Cũng có thể năm ngoái cũng mưa nhiều, nhưng mà trước kia anh không để ý lắm, năm nay trong vườn mới trồng rất nhiều hoa, tính cả hải đường đã được chuyển qua, anh lo mưa to sẽ làm chết chìm những bông hoa chưa cắm rễ chắc chắn.
Hôm nay thứ bảy, Nghiêm Hạ Vũ đã liên tục bốn tuần không nghỉ, anh định nghỉ hai ngày cuối tuần, vừa hay cũng cho Khang Ba hai ngày nghỉ.
Đồng hồ sinh học đánh thức, chưa đến sáu giờ anh đã tỉnh dậy.
Nghiêm Hạ Vũ dậy chạy bộ buổi sáng, trong khu biệt thự có một hồ nước nhân tạo, ven hồ xây một đường chạy thể dục. Không có nhiều người tập thể dục sớm, có vài ba người, chắc do trời sắp mưa.
Bầu trời vô cùng u ám, không khí có xen lẫn hơi ẩm, gió giục mây vần, đằng xa hình như có tiếng sấm ì ùng.
Chạy đến mười vòng, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống trên mặt anh.
Mưa vừa nhanh vừa dày đặc, Nghiêm Hạ Vũ còn chưa kịp chạy vài bước đã “rào rào”, mưa lớn ập thẳng xuống đầu.
Chạy đến nhà, quần áo đã ướt sũng.
Nghiêm Hạ Vũ cởi quần áo ướt đẫm ra, đi tắm rửa.
Trong phòng ngủ chính bên cạnh, Ôn Địch bị tiếng sấm đánh thức, cô trở mình định ngủ tiếp, nhưng tiếng sấm liên tục khiến cô không thể ngủ được, vì vậy cô quyết định rời giường.
Hôm nay là một ngày không làm việc. Tối hôm qua tâm trạng cô rất tốt, bất chợt bừng lên cảm hứng, viết từ mười hai giờ đêm đến hai rưỡi sáng. Hiệu quả cao đáng kinh ngạc, khối lượng công việc của hai ngày đã được hoàn thành trước thời hạn. Hôm nay trời mưa, vừa hay cô có thể đọc sách.
Cuốn sách cô muốn đọc khi cô chuyển nhà đã được đặt trên tầng cao nhất của tủ sách, cô không với tới được, trong phòng làm việc không có thang gấp, ghế lại có bánh xoay bước lên đứng không vững. Ôn Địch bèn đi xuống nhà lấy ghế ăn.
Đi ngang qua cửa phòng ngủ phụ, cô dừng lại.
Nghiêm Hạ Vũ đã tắm xong và thay quần áo, đang nhét áo sơ mi vào quần tây.
“Lần sau anh mặc quần áo thì đóng cửa vào.”
“Mặc xong rồi mới mở.” Anh liếc qua cô một cái, cúi đầu cài thắt lưng, nói: “Em thông cảm cho, phòng nhỏ không thể so với phòng ngủ của em, đóng lâu ngột ngạt, phải mở cho thông thoáng.”
Ôn Địch: “......”
Hiện giờ anh nói ba câu không rời phòng ngủ chính, bất kể nói cái gì cũng có thể vòng mười tám lượt trở về phòng ngủ chính.
Nghiêm Hạ Vũ cài xong thắt lưng, thuận tay tắt đèn phòng, “Bữa sáng xong rồi à?” Anh tưởng là cô đi xuống tầng ăn sáng, đi xuống cùng cô.
“Chưa. Tám giờ dì giúp việc mới làm bữa sáng.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ mười lăm.
Ôn Địch nói: “Em xuống tầng lấy ghế để lấy sách. Nếu anh đói thì kêu dì giúp việc làm bữa sáng cho anh trước đi.”
“Không vội, hôm nay anh nghỉ.”
Nghiêm Hạ Vũ tính chờ cô cùng ăn, bèn hỏi: “Lấy sách gì?”
“Một quyển tiểu thuyết, đặt ở ô trên cùng.” Ôn Địch nghe nói anh hôm nay không đi làm, “Vậy anh lấy giúp em, em đỡ phải đi lấy ghế.”
Nghiêm Hạ Vũ đi theo cô đến phòng làm việc, với chiều cao của anh, vươn thẳng cánh tay là có thể dễ dàng đủ với đến ô cao nhất của kệ sách, nhưng anh không định lấy xuống giúp cô.
“Anh làm gì vậy?” Ôn Địch thấy anh ngồi xổm xuống trước kệ sách, cảm thấy khó hiểu.
Nghiêm Hạ Vũ vỗ vỗ vào cổ mình, “Ngồi lên đây, anh cõng em, em tự lấy.”
“Phí sức thế làm gì, anh lấy một tí là được mà.”
“Gần đây bế em chạy bộ, cánh tay không nhấc lên nổi.”
Ôn Địch hoàn toàn không tin, nếu thật sự không nhấc lên được thì sẽ không có sức mà bế cô chạy, nhưng mỗi tối anh vẫn bế cô chạy như thường lệ.
Nghiêm Hạ Vũ thúc giục cô ngồi lên, “Trước kia em kê thang để đồ lên chỗ cao nhất, tìm mọi cách để anh cõng em, vậy mà bây giờ anh muốn cõng, em lại không chịu.”
Anh duỗi tay về phía cô, “Ngồi lên đi.”
Ôn Địch vịn vào bàn, hết sức cẩn thận ngồi lên bả vai anh.
Cô nói với anh: “Ô thứ hai bên phải.”
Nghiêm Hạ Vũ giả điếc, cõng cô đến trước chỗ xa nhất bên trái kệ sách, “Em cứ tìm từng ô một.”
Dãy tủ sách dựa tường từ trái qua phải dài phải đến bảy tám mét, anh cõng cô đi thêm bảy tám mét, cuối cùng mới đứng trước chiếc tủ thứ hai bên phải.
Lấy được sách xong, Nghiêm Hạ Vũ thả cô xuống dưới.
Ôn Địch cảm ơn xong hỏi anh thêm một câu: “Hôm nay anh muốn ra ngoài sao?” Bởi vì anh thay quần tây áo sơmi, trông có vẻ như muốn ra ngoài.
“Không chắc lắm, chờ mưa tạnh, có thể sẽ đi ra ngoài một chuyến.”
Nhưng mà mưa càng lúc càng lớn, lúc ăn sáng trời mưa to tầm tã.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn về phía vườn hoa ngoài cửa sổ, nếu cứ tiếp tục mưa mãi thế này thì vườn hoa sớm muộn gì cũng bị ngập.
“Nhìn cái gì thế? Ăn đi.”
Nghiêm Hạ Vũ quay đầu lại, Ôn Địch đưa cho anh một cái bánh mì.
Hôm nay cô tự mình cắt bánh mì, phết một chút bơ ở bên trong, có lẽ là do vừa rồi anh cõng cô lấy sách, nên cô cao hứng làm cho anh một miếng bánh mì.
“Cảm ơn.” Nghiêm Hạ Vũ nhận lấy, bất giác nhớ tới phần gan ngỗng buổi tối hôm đó. Anh không thích ăn mà cô lại quên mất.
Anh canh cánh trong lòng đến tận bây giờ.
Một bàn đồ ăn sáng phong phú, anh chỉ ăn một miếng bánh mì, uống một ly cà phê.
Ôn Địch đắm chìm ở trong thế giới kịch bản của mình, không để ý anh.
“Ôn Địch, gắp cho anh một miếng bánh mì nữa đi.”
“Anh vẫn ăn chưa no à?”
Đồ ăn trên bàn quá nhiều, Ôn Địch không rõ rốt cuộc anh ăn đã ăn bao nhiêu rồi, nhưng lúc này cô đã ăn xong, vậy mà anh vẫn ăn chưa no.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn chằm chằm cô nhìn vài giây rồi nói: “Hôm nay khẩu vị anh tốt.”
Ôn Địch đặt cốc sữa bò xuống, lại cắt cho anh một bánh mì, phết thêm chút bơ, sau đó đưa bánh mì cho anh “Anh cứ từ từ ăn, em đi lên tầng đọc sách.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Không ngồi với anh được sao?”
Ôn Địch đã đứng lên, lại ngồi xuống. Cô chống cằm nhìn mưa rơi không ngừng ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng cũng nhìn qua người ngồi đối diện.
Nghiêm Hạ Vũ thỉnh thoảng cũng nhìn qua, khi ánh mắt chạm nhau, cô lại nghiêng đầu tránh đi.
Khi anh im lặng không nói lời nào, cô không thể đoán được anh đang nghĩ gì, trước kia là vậy, hiện giờ vẫn vậy.
Thấy anh đút miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, Ôn Địch rót thêm nửa tách cà phê cho anh, không chờ anh uống xong cà phê, cô đã đi lên phòng.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn theo bóng lưng cô trên cầu thang lên tầng hai, nhấp vài ngụm cà phê trong tay.
Điện thoại vang lên, là Khang Ba gọi.
Anh ấn nghe: “Không phải đã nói hôm nay cho anh nghỉ rồi sao.”
Khang Ba không thể rảnh rỗi, anh ta đang suy nghĩ về chuyện Khương Chính Càn đầu tư vào công ty điện ảnh và truyền hình, “Hiện giờ bên phía Trương Kiều Dự không có gì bất thường, hoạt động của công ty điện ảnh và truyền hình đang được tiến hành từng bước, sau khi Khương Chính Càn bỏ tiền vào, bọn họ đang thực hiện một dự án điện ảnh và truyền hình hạng S.”
Trương Kiều Dự là chủ công ty điện ảnh và truyền hình mà Khương Chính Càn đầu tư, làm việc cũng coi như ổn trọng, có bạn gái quen được một năm, là nghệ sĩ trong công ty của anh ta.
Dự án điện ảnh và truyền hình hạng S lần này chính là để dành cho bạn gái anh ta, hai người họ ngấm ngầm yêu đương, chỉ có người trong công ty bọn họ biết.
Trong tháng này, Khương Chính Càn cũng đầu tư vào mấy bộ phim, là các tác phẩm của các công ty điện ảnh và truyền hình khác. Tính cả dự án đầu tư vào công ty Trương Kiều Dự, tổng cộng đã đầu tư vào năm công ty.
Không biết Khương Chính Càn là đầu tư bình thường, hay là có mục đích gì khác.
Nếu họ thực sự nhắm vào Ôn Địch, bọn họ không biết bắt đầu phòng thủ từ đâu, cho dù nhằm vào Ôn Địch, Khương Chính Càn cũng không thể tự mình chỉ huy mà sẽ sắp xếp người khác đi làm.
Muốn tra được ra ông ta giao cho ai làm thì giống như mò kim đáy bể vậy.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Tất cả nguồn tiền của Khương Chính Càn đều được phát tán rất kín đáo à?”
“Vâng, thông qua những tài khoản khác, nếu là tra không kỹ thì căn bản tra không ra.”
Nghiêm Hạ Vũ có hiểu biết về Khương Chính Càn, con người ông ta, sẽ không thua lỗ về mặt tiền bạc, nếu đầu tư thì chắc chắn muốn kiếm lời, mặc dù nhằm vào Ôn Địch, ông ta cũng sẽ dùng phí tổn nhỏ nhất, sẽ không xuất tiền vốn lớn như vậy.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Nghiêm Hạ Vũ quyết định trở thành cổ đông ẩn danh của năm công ty điện ảnh và truyền hình kia, “Tôi dùng tiền đầu tư của Khương Chính Càn, kiếm tiền thay tôi.”
Khang Ba: “......”
Sau này Khương Chính Càn biết được có khi tức hộc máu mất.
Có điều Khương Chính Càn dám đầu tư vào mấy công ty này, trộm cướp theo quan hệ ông chủ bọn họ, anh ta lo lắng: “Chúng ta muốn trở thành cổ đông, tính khả thi quá thấp.”
“Giao cho tổng giám đốc Ấn và Quan Hướng Mục triển khai.” Tổng giám đốc Ấn đầu tư vào khu Giang Thành là anh giật dây bên trong, tổng giám đốc Ấn nợ anh một ân tình.
Còn Quan Hướng Mục thì không cần khách khí với ông ta.
Trước đó tổng giám đốc Ấn đã tham gia rất sâu vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, Quan Hướng Mục càng không cần phải nói, lấy danh nghĩa của bọn họ sẽ không khiến cho ông chủ các công ty điện ảnh và truyền hình hoài nghi.
“Nhờ tổng giám đốc Ấn nắm chắc ba công ty, hai công ty còn lại thì giao cho Quan Hướng Mục thu phục.”
Về phía Ôn Địch, anh giao phó Khang Ba, đề phòng cũng vô dụng, Khương Chính Càn bắn ra là ám tiễn, khó lòng phòng bị, “Chú ý mấy diễn viên chính của [ Mặt trái dục vọng ] nhiều chút, chỉ cần bọn họ không xảy ra sai sót thì sẽ không ảnh hưởng đến việc phát sóng của bộ phim này.”
Khang Ba: “Được.”
Anh cũng cảm thấy rằng mình phải thay đổi cách đối phó với Khương Chính Càn.
Kết thúc cuộc gọi với Khang Ba, Nghiêm Hạ Vũ đi đến phòng làm việc tìm Ôn Địch.
Ôn Địch đang dựa vào sô pha đọc sách, biết là anh đi vào, cô không ngẩng đầu.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi xuống một bên khác trên sô pha, khoanh chân dựa vào ghế sô pha, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi mới hỏi cô: “Muốn xem TV không?”
Ôn Địch lắc đầu, nói muốn đọc sách.
“Em có nhớ trước kia cuối tuần làm gì không?”
Ôn Địch không nói, nhưng vẫn nhớ rõ.
Lúc trước vào ngày nghỉ của anh, bọn họ sẽ xem TV, cô hay bới móc ra việc để anh làm, làm xong vẫn bới móc tiếp, anh giam cô trong vòng tay, không cho cô động đậy, sau đó họ yên lặng ngồi xem phim.
“Qua đây ngồi đi.” Anh duỗi tay ra, để cô ngồi trong lòng anh.
Ôn Địch giống không nghe thấy, bên ngoài tiếng mưa rơi rất lớn, không nghe thấy về tình cũng có thể tha thứ.
Nghiêm Hạ Vũ đành chịu, nắm lấy một bên mắt cá chân cô, kéo cô qua, ôm cô ngồi trên đùi anh.
Anh dùng một tay ngăn eo cô lại, "Xem đi, anh không làm gì khác đâu."
Ôn Địch lật một trang sách, “Nếu anh thật sự rảnh phát chán thì đến công ty tăng ca đi.”
Nghiêm Hạ Vũ giữ tư thế lười biếng, cánh tay đặt ở lưng ghế sô pha, “Vốn dĩ anh có thể bận rộn, cũng có rất nhiều việc để làm. Là em khiến anh rảnh mà.
Ôn Địch liếc mắt trừng anh một cái, không đáp lời.
Qua một lát, anh nói: “Chờ mưa nhỏ đi chút, anh sẽ đi ra ngoài một chuyến.”
Anh không nói đi đâu, cô cũng không hỏi.
Lúc mười giờ, mưa nhỏ dần, rơi tí ta tí tách.
Nghiêm Hạ Vũ lái xe ra cửa.
Dự báo thời tiết nói, buổi tối đến rạng sáng hôm nay có mưa to, sức gió cũng lớn. Nhưng mà chưa chắc đã chuẩn, lần trước anh đến gặp cô ở biệt thự cũng nói trời mưa to, anh ở lại đến sáng sớm không muốn về, ai biết sau đó mưa đã tạnh.
Buổi trưa, Ôn Địch nhận được tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ, nói anh không quay về ăn cơm, bảo cô không cần chờ anh.
Ngày cuối tuần của hai người, cô ăn trưa một mình.
Buổi chiều Nghiêm Hạ Vũ mới trở về, Ôn Địch đang ngủ trưa, cô không ngủ trên giường, chỉ đắp cái thảm lông ngủ nằm trên sô pha trong phòng làm việc chợp mắt một lát.
Có hơi thở quen thuộc tới gần, sau đó cô được bế lên.
Ôn Địch mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn tưởng rằng buổi tối anh mới trở về, “Anh làm gì vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ ôm cô đi ra khỏi phòng làm việc, “Đến giường ngủ.”
“Không cần. Em có thói quen ngủ trưa trong phòng làm việc.”
“Ngủ trên sô pha không thoải mái.”
Nghiêm Hạ Vũ bế cô đến trên giường trong phòng ngủ, tắt đèn, kéo rèm che, trong phòng lập tức tối lại, giống lúc chạng vạng không bật đèn.
Ôn Địch bảo anh đi ra ngoài, “Đóng cửa giúp em luôn nhé, cảm ơn.”
Nghiêm Hạ Vũ không định rời đi, “Em ngủ đi.”
“Em không ngủ được.”
“Anh ở bên cạnh em, em có vấn đề gì mà không ngủ được?”
“Anh thấy ai có một con sói ngồi xổm bên cạnh mà có thể yên tâm đi ngủ không?”
“......”
Nghiêm Hạ Vũ bị chọc tức đến bật cười, “Sao anh lại là sói, trong lòng em không rõ sao?” Cô lạnh nhạt với anh hơn một tháng, chưa kể đến việc dọn đến phòng ngủ của cô cũng vô vọng, ngay cả những phúc lợi nhỏ cơ bản nhất cũng bị hủy bỏ.
“Anh không nghĩ đến việc dùng bao cao su nữa rồi, cho anh những quyền hạn khác đi.” Anh chống hai tay ở bên cạnh người cô, thấp giọng hỏi cô: “Em không muốn sao? Hơn một tháng chúng ta chưa làm rồi.”
Phòng ngủ rất tối, không khí vừa đúng, anh cúi đầu hôn môi cô, “Sau này chúng ta sẽ có chút cọ xát, em cứ việc không để ý tới anh, nhưng không cần ở phương diện này làm khó dễ chính mình.”
Anh mút khóe môi cô, “Lần này không phải chiến tranh lạnh, nên kết thúc đi, lâu dài sẽ ảnh hưởng đến quan hệ.” Vốn dĩ tình cảm đã trong tình trạng nguy cấp, không chịu được giày vò.
Ôn Địch đẩy mặt anh ra, “So đo với anh ảnh hưởng đến tâm trạng của em, xử lý anh mới không ảnh hưởng đến tâm trạng của em. Em đã không muốn tính toán với anh nữa rồi, anh không nhìn ra sao? Để anh cõng em lấy sách, rồi em còn làm bánh mỳ cho anh đó.”
Cô bảo anh đi ra ngoài trước, “Anh đừng làm ồn em không ngủ được.”
Nghiêm Hạ Vũ đứng ở đó không nhúc nhích, “Giải quyết đơn giản một lát đi, sẽ không lâu lắm đâu.”
“... Anh nói như vậy, chính anh cũng không tin được đâu nhỉ?”
Nghiêm Hạ Vũ đứng dậy, kéo chăn cho cô, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Ôn Địch cho rằng lương tâm của anh trỗi dậy, cuối cùng cũng đã nghe lời cô nói.
Cô ngáp một cái, trở mình ủ rũ lấy tâm trạng đi ngủ, lúc đầu buồn ngủ nhưng anh đã quấy rầy làm mất hết rồi.
Sau tầm bốn năm phút, cánh cửa lại được đẩy ra.
Ôn Địch đột nhiên xoay người, Nghiêm Hạ Vũ đóng cửa, trên tay cầm một chiếc áo ở nhà của mình.
“Sao anh lại vào làm gì!”
Nghiêm Hạ Vũ một tay cởi cúc áo sơmi, “Quần áo trên người em buổi chiều còn phải mặc, đừng làm bẩn, cho em mặc quần áo của anh.”
“......”
Anh thay sang quần áo ở nhà, mặc áo sơmi đã thay ra cho cô, toàn bộ quá trình cô đều không cần động tay, đều là anh giúp, động tác nhanh chóng lưu loát.
Anh gấp quần áo cho cô và đặt ở cuối giường.
Trên áo sơ mi vẫn còn nhiệt độ cơ thể của anh, cô mặc nó trong môi trường chân không.
Nghiêm Hạ Vũ bế thốc cô lên, “Qua phòng của anh nhé. Anh rất tự giác, em không cho anh ở phòng ngủ chính, anh tuyệt đối sẽ không lên giường của phòng ngủ chính.”
Ôn Địch không còn lời gì để nói.
Tất cả các rèm che của phòng ngủ phụ đều được kéo xuống, ánh sáng trong phòng còn tối hơn so với phòng ngủ chính, khi cửa đóng lại, chỉ có thể nhìn thấy các đường nét của nhau.
Nghiêm Hạ Vũ đặt cô xuống, nhét vào trong chăn của anh.
Anh cúi người, chỉ cho cô xem thắt lưng của mình, “Nó không giống khóa thắt lưng mà em thích lúc trước, có muốn thử cởi không?”
“Em chỉ cởi thắt lưng mà em tự mua thôi.”
“Dùng tiền tiêu vặt em cho để mua, lấy chín bỏ làm mười cũng coi như em mua mà.”
Ôn Địch không tin, hiện tại anh một ngày có một tệ tiền tiêu vặt, tích cóp một tháng chỉ có ba mươi mốt tệ, phải vào tháng tròn mới có ba mươi tệ.
Chút tiền ấy làm gì đủ mua thắt lưng.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Anh mua trên mạng có mười mấy tệ thôi. Thắt lưng không dễ cởi lắm, hơi mất công. Anh dùng một chút xíu tiền em cho anh để mua chút đồ cho bản thân, bây giờ em không mua cho anh nữa, anh chỉ có thể tự mình mua thôi.”
Mỗi lần anh nói bản thân chua xót đáng thương như vậy, Ôn Địch đều cố hết sức làm lơ màn bán thảm này.
Nghiêm Hạ Vũ kéo tay cô ấn vào khóa thắt lưng, đòi cô cởi bằng được.
Khóa thắt lưng được cởi ra, Ôn Địch bỗng nhiên nhớ tới, “Về sau nếu anh không về ăn cơm, thì nói sớm một chút, trưa nay dì giúp việc đã làm rất nhiều món anh thích ăn, nhưng gần đến mười hai giờ anh mới nói anh không về, đồ ăn đều làm xong hết rồi, ăn không hết thù lãng phí.”
Nghiêm Hạ Vũ đặt tay phải lên gối, cho cô gối, vòng tay ôm lấy cô, giải thích: “Không lãng phí, đợi chút ăn, hồi trưa anh chưa ăn.”
“Vậy sao anh lại nói với em là anh không về ăn?”
“Trên đường kẹt xe, về đến nơi phải đến một giờ, sợ em đói.”
Cho nên mới nói không về, để cô ăn trước.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, vùi tay trái vào trong chăn.
Ôn Địch gối lên cánh tay anh, trong chăn có mùi của anh, áo sơ mi cô đang mặc cũng có mùi của anh, cả người đều được bao phủ bởi hơi thở của anh.
Chỗ tốt của các ngón tay thon dài của anh được thể hiện vào thời khắc này, có thể cho vào cô càng sâu hơn.
Nghiêm Hạ Vũ lấp kín cô môi, nuốt vào tất cả giọng nói của cô.
Nghỉ ngơi tay trái vài giây, anh nói: “Em có cảm nhận được là ngón áp út tay trái của anh không?”
“......”
“Anh vừa tháo nhẫn ra rửa tay xong, chưa đeo vào.”
Dừng một lát, Nghiêm Hạ Vũ nhìn vào mắt cô, rồi lại nói: “Em đã nói với anh rằng ngón đeo nhẫn của một người được kết nối với trái tim, ngón áp út của anh chắc chắn được kết nối với trái tim của chính anh, bây giờ có lẽ cũng đang kết nối với em.”
Ôn Địch che miệng anh lại, không cho anh nói tiếp nữa, thể xác và tinh thần cô đã cảm nhận được ngón áp út của anh, anh quá mức xấu xa, nhất quyết bắt cô cảm nhận triệt để mới được.
Khoảnh khắc anh nhẹ nhàng khuấy động cô bằng ngón áp út vừa rồi dường như cũng đã khuấy động trái tim cô.
Nhịp tim loạn hết cả lên.