Nhưng rồi tiếng vàng oanh của nó cất lên phá tan bầu không khí yên lặng của sân trường :
- Lê Hoàng Lâm cậu ở đâu ra đây đi , sự việc không như cậu nghĩ đâu tôi hoàng toàn không cố ý mà , đó là một sự cố nên xin cậu hãy bỏ qua cho tui đi - nó nói như với vẻ mặt sắp khóc . Một phần vì sĩ diện và một phần vì bản năng mách bảo cậu không nên xuống đó an ủi nó vì nếu như vậy toàn sẽ sẽ xôn xao và nếu tin đồn lan ra nhanh thì nó và hắn đều không có lợi thế là hắn đành sử dụng một an toàn và tiện lợi đó chính là dùng máy bay giấy . Thế là hàng loạt những chiếc máy bay giấy từ trên trời rơi xuống chỗ của nó có những dòng chữ như sau * tôi tha lỗi cho cô đấy * , *đừng khóc nữa * * đồ ngốc * .
- Cám ơn cậu - Nó hướng về nơi những chiếc máy bay giấy đang rơi xuống nói .
.
.
.
Tại sân khấu tập kịch . Một đám Fan nữ của anh kéo vào sân sấu tập kịch bàn tán .
- woa , anh Hạo đóng vai vua là hợp nhất nhìn ảnh thật sự rất đẹp trai
- Đúng đó mày nhìn hình của ảnh mãi mà tao chả chán
- Đâu đâu cho tao coi với
- oimeoi , người gì đâu mà đẹp thế - cả đám fan đồng loạt ngất xỉu khi nhìn thấy hình của anh .
- Xí , cái tên Hạo điên đó mà đẹp gì , tui mới là người đẹp nhất ở đây - Cô chen vào cũng không quên nháy mắt với tụi con trai đang nhìn cô làm cho bọn con trai một phen điêu đứng .
- Haizz , sao dạo này có nhiều đứa cứ thích ảo tưởng sức mạnh thế nhở , người đẹp như thiên thần ta đây mà chẳng hề hé răng nói một lời vậy mà có một số người không biết cứ thích ra vẻ ta đây - nhỏ cũng chen vào không quên nhúng vai lắc đầu tỏ vẻ tội nghiệp .
- Con nhỏ tiểu Thư dỏm kia muốn gì , có ngon thì nhào dô sô lô cùng bô lê rô nà - cô xăng tay áo đứng thế như đang muốn đánh nhau .
- Nhào zô , con này đếch sợ - Nhỏ cũng không vừa táp lại và chuẩn bị tấn công thì đột nhiên anh từ ở đâu chui ra :
- Chào bạn hiền có gì hót - thế là * bốp * anh lãnh trọn cút đánh của nhỏ .
- Cậu Hạo có sao không vậy , tôi xin lỗi nha - nó ríu rít
- Ôi mẹ yêu ơi , hôm nay con được đi thăm sao Hoả này , ở đây có nhiều sao ghê - nói rồi anh nhắm mắt lại như chuẩn bị ngất .
- Khoan đã anh không được chết ý lộn ngủ , mau dậy đi - nhỏ lay người của anh .
- Cô tránh ra để tui gọi cậu ta dậy cho - cô chen vào dùng cách * nhẹ nhàng * mà vô cùng hiệu quả đó chính là đánh vào mặt anh * bốp *
- Ôi con đã đáp xuống trái đất rồi sao mẹ yêu ơi
- Này nếu tỉnh lại rồi thì cho tui hỏi ,quan hệ giữa hội trưởng với tiểu Băng của tui là sao vậy ? - nhỏ trở nên nghiêm túc .
- Tôi cũng không rõ hình như từ lúc nhỏ Băng đã thích tên hội trưởng đó rồi , nay gặp lại thì tên đó lại mất trí nhớ nên bây giờ có lẽ họ cũng như người dưng thôi .
- Thì ra là vậy , cảm ơn cậu nha - nói rồi nhỏ nở một nụ cười nhẹ nhưng mang chút tinh ranh khiến cho nó ớn lạnh sống lưng .
..
.
.
Thời gian thấm thoát thôi đưa cuối cùng thì lễ hội trường cũng đã đến sau bao ngày khó khăn vất vả của đoàn làm phim vì mỗi lần diễn tới cảnh hôn là nó cứ chen ngang phá hoại khiến cho mọi người phải chuyển qua cảnh khác . Hoà vào sự nhộn nhịp của lễ hội , nó chạy khắp nơi và vui mừng như một đứa trẻ khiến cậu không thể nào theo kịp :
- Băng bà đi chậm thôi , tôi đi hết nổi rồi
- Kệ ông , chân dài mà lại chạy không lại một đứa lùn như tui đúng là phế hết chổ nói
- Tôi chân dài chứ đâu có dư năng lượng như bà , tôi mệt rồi dừng lại ăn kem đi
- Được thôi nhưng ông phải đãi tui đó
- Dạ - nói rồi cậu đi lại quán kem gần đó mua hai cây kem với mùi vị sô cô la quen thuộc trong lúc đó thì hắn xuất hiện :
- Cô làm gì đây vậy , vở kịch sắp bắt đầu rồi đó
- Ăn kem , còn cậu
- Tôi phải kiểm tra các gian hàng của học sinh xem có hợp vệ sinh hay không rồi mới cho bán hàng .
- Tội nghiệp cậu ghê , để tui giúp cậu
- Không cần đâu tôi làm xong rồi , trên tóc cô dính gì kìa - thế là hắn định lấy chiếc lá trên tóc nó ra thì cậu xuất hiện
- Đừng chạm vào cô ấy - do quá bất ngờ nên nó chẳng kịp phản ứng chỉ biết nhìn cậu và hắn cũng vậy .
- Tại vì con nhỏ này mới trốn trại đừng lại gần kẻo lây bệnh dại đấy - Cậu lấy lại vẻ bình tĩnh và tỏ ra vẻ đang đùa vì sợ hắn phát hiện ra tình cảm của cậu dành cho nó .
- Vậy thôi tôi đi đây , tạm biệt - Khi đi khuất khỏi hai người hắn liền ôm mặt :
- Thiệt tình ..... mình đang nghĩ cái gì vậy chứ , tự nhiên lại muốn chạm vào cô ta ..... -Sau đó hắn gạt bỏ những suy nghĩ về nó và tiếp tục nghĩ về nhân vật và lời thoại trong vở kịch . Trong lúc đó thì nhỏ đang vội vã đi tìm nó nhưng bức màn của vở kịch đã mở ra :
-------------------------------------------------
Ngày xưa có một ông vua và một bà hoàng hậu ngày nào cũng ngày nào cũng nói rằng :
-Ước gì ta .... - cô chưa kịp lên tiếng thì đã bị anh xen ngang .
- ước gì ta có một đứa con để sau này có cháu ẳm bồng - anh cắt lời cô trong vui vẻ nói .
- Ôi ! Đức vua kính mến ta cũng mong răng mình sẽ sinh cho chàng một đứa con để nối dõi - cô bước đến bên cạch anh nắm thật chặt tay anh như lời cảnh báo .
- Hoàng hậu của ta à , nàng không cần phải bận tâm đâu , việc ta có con hay không đều tùy thuộc vào ý trời - Anh cười ra nước mắt vuốt ve đầu của nhỏ .
Nhưng mà mãi vẫn không có nỗi một đứa con. Một hôm hoàng hậu đang tắm thì có con ếch ở dưới nước nhảy lên
- Má ơi ếch kìa, ếch kì - Cô nhảy lên vì đứa không sợ trời không
sợ đất như cô sợ đất như cô sợ nhất là ếch .
– Bình tĩnh đi -.- đây chỉ là ếch giả thôi - Anh nhẹ nhàng nhắc nhở cô , thế là vẻ mặt cô liền trở lại bình thường .
- Điều bà mong ước bấy lâu sẽ thành sự thực. Hết năm nay bà sẽ sinh con gái - Nói rồi chú ếch nhảy đi .
Lời ếch tiên tri quả đúng thật. Hoàng hậu sinh con gái đẹp tuyệt trần.Vua thích lắm, mở hội lớn ăn mừng. Vua mời họ hàng thân thuộc, bạn bè, lại mời cả các bà mụ đến để họ tận tâm chăm sóc, thương yêu con mình.
Trong nước có mười ba bà mụ. Nhưng vua chỉ có mười hai cái đĩa vàng để mời ăn, do đó mời thiếu một bà. Hội hè linh đình.
- Ta rất cám ơn vì tất cả mọi người đã đến đây dự buổi tiệc mừng ngày con ta chào đời - kết thúc lời nói của anh là lời chào của anh đó chính là tràn pháo tay của quần chúng ( trong đó có nó )
Lúc tiệc sắp tàn ,các bà mụ niệm chú mừng đứa bé những điều kỳ lạ:
bà đầu chúc đức hạnh,
bà thứ hai chúc sắc đẹp,
bà thứ ba của cải...
cứ như vậy chúc tất cả các điều có thể mơ ước được ở trần gian. Mười một bà vừa dứt lời chúc tụng thì bỗng bà phù thuỷ vào. Bà muốn trả thù vì không được mời dự tiệc. Bà xăm xăm bước thẳng vào chẳng thèm nhìn ai, chào ai. Bà hét lên:
– Nhà vua ngươi mở tiệc linh đình như thế này mà lại không thèm mời ta một tiếng thật là bất công quá đấy - với anh mắt đầy sự gian ác mụ phù thủy à không cậu nhìn anh .
-Ta chỉ có 12 đĩa vàng đễ đãi ăn thôi , xin thứ lỗi cho ta - Đức vua đáng kính lên tiếng .
- Nào ta đâu dám giận đức vua đáng kính , nay ta đã đếm đây rồi ta sẽ ban lời chúc cho cô công chúa đáng yêu này nhá , ta chúc cho cô ta vào đúng sinh nhật thứ 16 sẽ bị một con thoi đâm chết ahahaha - Rồi bà chẳng nói thêm nửa lời, bỏ đi. Mọi người chưa hết kinh ngạc thì bà thứ mười hai bước lên . Bà tuy chưa niệm chú chúc tụng nhưng cũng không giải được lời chú độc, mà chỉ làm nhẹ đi được thôi. Bà nói:
– Công chúa sẽ không chết, chỉ ngủ một giấc dài trăm năm thôi , và sẽ tỉnh lại nếu có một chàng hoàng tử thật lòng yêu mến người trao cho người một nụ hôn .
Vua muốn tránh cho con khỏi bị nạn ra lệnh cấm kéo sợi trong cả nước. Tất cả những lời chúc của các bà mụ đều thành sự thực: công chúa đẹp, đức hạnh, nhã nhặn, thông minh, ai thấy cũng phải yêu.
Năm ấy, công chúa vừa đúng mười lăm tuổi. Một hôm, vua và hoàng hậu đi vắng, nàng ở nhà một mình. Nàng đi khắp cung điện để xem tất cả các buồng, thích đâu tạt vào đó. Sau cùng nàng tới một lầu cao. Nàng trèo lên chiếc thang xoáy ốc chật hẹp, tới một cửa nhỏ. Ổ khóa có cắm một chiếc chìa đã gỉ, nàng cầm chìa quay thì cửa mở tung ra. Trong buồng có một bà già ngồi trên tấm ghế nhỏ đang chăm chú kéo sợi. Nàng nói:
– Chào bà. Bà làm gì đấy?
Bà lão gật gù đáp:
– Bà kéo sợi đay.
– Cái gì nhảy nhanh như cắt thế kia hở bà?
Nàng cầm lấy xa định kéo sợi. Vừa sờ đến thì lời chú thực hiện, nàng bị mũi quay đâm vào tay.
Nàng ngã ngay xuống giường và ngủ mê mệt. Tất cả cung điện đều ngủ. Vua và hoàng hậu vừa về, mới bước chân vào buồng đã nhắm mắt ngủ. Cả triều đình cũng lăn ra ngủ. Ngựa trong chuồng, chó ngoài sân, bồ câu trên mái nhà, ruồi trên tường, đều ngủ. Cả ngọn lửa đang chập chờn trên bếp cũng ngủ yên. Thịt quay cũng ngừng xèo xèo. Bác đầu bếp thấy chú phụ bếp đãng trí đang kéo tóc chú cũng buông ra ngủ. Gió lặng yên trên cây trước lâu đài, không một chiếc lá nào rung. Bụi gai mọc quanh mỗi ngày một rậm, phủ kín cả lâu đài, trong miền ấy, nhân dân truyền tụng là có Đóa Hồng xinh đẹp đương ngủ triền miên. Người ta gọi công chúa là Đóa Hồng. Thỉnh thoảng các Hoàng tử nghe kể chuyện định chui qua bụi vào lâu đài nhưng không nổi vì bụi gai như có tay, nắm chặt họ lại khiến họ bị mắc nghẽn.
----------------------------------------------------------
- Hehe , mấy người đó diễn đạt ghê há mậy - nó từ đâu đó trong đám đông nói với nhỏ
- Trời ạ thì ra mày ở đây làm tao kím muốn chớt - thế là nhỏ kéo nó vào phòng dành cho các diễn viên thay trang phục
- Mày dẫn tao vô đây làm gì tao đóng vai quần chúng xong rồi mà - nó ngơ ngác hỏi .
- Tao đau bụng quá mày có thể diễn dùm tao hông , nếu tao ra đó chắc vở kịch sẽ bị hổng mất - nhỏ giả vờ ôm bụng
- Ơ ....Ơ - sau khi tiêu hoá hết sự việc thì nó kết luận rằng
- Vậy là tao được hôn Mít à
- Hả ? - nhỏ nhém xíu té ghế vì câu hỏi hết sưc ngộ nghĩ của nó .
- Ờ , mày mún hôn mấy cái cũng được - nói rồi nhỏ lập tức hoá trang cho nó bây giờ có thể nói nó như là một mĩ nam vậy
------------ trở lại với vở kịch --------
Năm tháng trôi qua đã nhiều. Một hôm lại có một Hoàng tử tới nước này. Chàng nghe một ông lão kể lại là trong tòa lâu đài sau bụi gai có nàng công chúa tên là Đóa Hồng ngủ triền miên đã được trăm năm. Vua, hoàng hậu và cả triều đình cũng đều ngủ cả. Ông lão còn bảo là theo lời tổ phụ để lại thì đã có nhiều Hoàng tử tìm cách chui qua bụi rậm nhưng bị mắc lại ở đấy. Chàng liền bảo:
- Bụi gai sao , tôi không sợ đâu , dù cho có lên núi đao xuống chảo dầu tôi cũng phải đi- nó đột nhiên nhập vào vai diễn một cách bất ngờ mà nó không hề hay biết .
Khi đến tòa lâu đài thì trước sự uy nghiêm của hoàng tử những đoá gai không hẹn nhưng đều đã nở rộ thành những bông hoa hồng tuyệt đẹp và tự động giãn lối để chàng không bị thương , chàng đi rồi thì những bụi hoa khép lại .Chàng đi vào cung điện chính thì thấy cả triều đình đều ngủ. Chàng lại tiếp tục đi. Im lặng như tờ. Có thể nghe thấy hơi thở của chàng. Sau chàng tới một tòa lầu, mở cửa vào một phòng nhỏ là nơi Đóa Hồng đang ngủ. Nàng nằm trông đẹp lộng lẫy :
- Ôi , nàng chính là Đoá Hồng đây sao , vẻ đẹp của nàng có thể sai khiến cả quỹ dữ ước rằng nàng là của ta , chỉ của riêng ta thôi , dù đây là lần đầu tiên ta trông thấy nàng nhưng có lẽ ta đã yêu nàng mất rồi ....công chúa của ta - Khi nghe được giọng nói quen thuộc của nó hắn bất giác đỏ mặt nhưng không hiểu vì sau nhưng có lẽ là do từ * công chúa của ta * là có sức sát thương mạnh nhất .
Chàng vừa đụng môi thì Đóa Hồng mở mắt, nhìn chàng* trìu mến*
- Ơ chàng là ai , tại sao chàng lại ở đây , cung điện của ta .
- Ta là Hoàng tử và đến đây là để hỏi cưới nàng Rô sì ( Rose ) - nó bước đến gần hắn một tay để sau lưng một tay nắm lấy tay hắn và sau đó hôn vào tay của hắn .
- Trước tiên chàng hãy đến gặp cha mẹ của ta xem họ có đồng ý hôn sự này hay không - hắn bật cười ( vì từ Rô sì mà nó nói )
Hai người dắt nhau xuống lầu. Vua, rồi hoàng hậu và cả triều đình đều tỉnh dậy, giương mắt nhìn nhau. Ngựa ngoài sân đứng lên quẫy mình; chó săn nhảy lên ngoe nguẩy đuôi; bồ câu trên mái nhà vươn cổ ngóc đầu nhìn quanh rồi bay qua cánh đồng; ruồi bậu trên tường lại tiếp tục bò; lửa trong bếp bùng lên, chập chờn và đun thức ăn, thịt quay lại xèo xèo, bác đầu bếp tát chú phụ bếp một cái bạt tai làm hắn kêu lên, các cô hầu làm nốt lông gà.