- Hừm ....- Nó sờ cằm , đăm chiêu một hồi lâu liền đưa ra quyết định .
- Tôi đồng ý - Không hề chần chừ nó liền đưa ra quyết định , có lẽ đây đúng là định mệnh do ông trời sắp đặt , nó vừa muốn rời khỏi thành phố đau buồn này thì cậu liền xuất hiện bảo nó đi .
- Nhưng .... - Sau một hồi suy nghĩ nó lại ấp úng .
- Về phía bác trai bà đừng lo , tôi đã hỏi ý của bác rồi , bà chỉ cần dọn dẹp đồ và lên đường thôi - Cậu nói một cách nhẹ nhàng và êm tai cố gắng thuyết phục nó .
- Còn tụi kia
- Tụi thằng Hạo hả ? , tôi vừa mới nhắn tin không biết tụi nó nhận được chưa nửa , nhanh về ngôi nhà nhỏ nhắn xinh xinh của bà đi , mọi việc còn lại tôi sẽ lo - Anh đặt tay lên vai nó nỡ một nụ cười không quá lạnh mà cũng không quá nhạt nhưng đủ để lòng người ta cảm thấy ấm áp .
- Được thôi - Nó quay lưng đi về hướng nhà của mình .
-------------------------------------
Cùng lúc đó sau khi nhận được tin nhắn của cậu thì anh đang ăn một cái ham bơ gơ loại đặt biệt cỡ lớn , khi đọc xong tin nhắn anh liền nuốt trọn cả cái bánh ham bơ gơ đó khiến cho nhỏ và cô cười không ngớt .
- Ăn ở kiểu gì mà như heo thế kia vậy cha , nguyên cái bánh to đùng mà lại nuốt trọn , công nhận mức độ heo của cậu cũng hơi bị nặng á - Nhỏ đánh vào đùi cười nghiêng ngã .
- Cậu ta đâu phải là heo đâu , cô nói như vậy là sỉ nhục dòng họ heo đó - Nó và kẻ tung người hứng cho đến khi anh hết nghẹn .
- Các thím nói đủ chưa , tôi bị nghẹn mà vui lắm hả
- ờ vui lắm - Hai người con gái cùng đồng thanh khiến anh vô cùng tức giận .
- Vậy cặp vợ chồng son cùng nhau bay về Việt Nam một mình bỏ lại chúng ta các thím vẫn vui sao ? anh nhẹ giọng lại như lời nhắc nhở .
- Ừ , Hả ? - Hai người cùng đồng thanh và cùng bối rối như nhau khi nghe tin như sét đánh ngang tai của anh .
- Tụi nó bảo chiều nay bay , hai người có muốn đi chung không - giọng anh nhẹ nhàng lại .
- Việt Nam sao ? Chán thế mới qua đây chơi được mấy ngày thế mà lại bảo trở về rồi - Cô tỏ vẻ chán nản nhìn qua phía nhỏ .
- Việt Nam trong như thế nào ? Nó có vui không vậy ? Có trai đẹp hơm ? Đó là quên hương của tui có phải hơm ? .....Nhỏ có vẻ rất hứng thú tuông một trào những câu hỏi .
- Muốn biết thì đi với tôi đi
- Ừm , tui đi với ông
- Vậy còn thím kia có đi không
- Thì tôi đi sợ gì chứ
- Đủ binh rồi , bây giờ đường ai nấy đi , gặp lại vào lúc 5 h chiều , Lét gô
------------------------------------
5 h chiều 5 con người đã tụ họp tại một khoang riêng ở trên máy bay , cùng nhau tám suốt chả biết trời trăng mây gió , nó cũng tham gia nhưng chỉ toàn nói về hắn nên ngay lập tức bị đá ra khỏi hội , nên suốt cả chuyến bay nó cứ bực dọc mãi , nó nhìn ra cửa sổ chợt hình ảnh hắn lại hiện ra , nó thầm nghĩ liệu hắn sẽ tìm nó hay không , nó ra đi không một lời từ biệt hắn có giận hay không , hắn có chăm sóc cho những con sâu của nó hay không ........ Những câu hỏi cứ lập đi trong đầu nó nhưng rồi tiếng của nhân viên phục vụ máy bay đã kéo nó về thực tại . Nó hoàn toàn kinh ngạc trước khung cảnh trước mắt , đó chính là 2 hàng học sinh đứng trải dài từ cửa của chiếc máy bay đến cửa sân bay để chào đón nó :
- Mừng đại tỷ đã quay trở về - Cả đám học sinh đồng thanh . Cảm xúc của nó bây giờ vừa vui mừng vừa kinh ngạc vì các đàn em của nó vẫn luôn tôn trọng nó , trong khi nó chỉ lo cảm xúc riêng tư của mình bỏ rơi họ , nghĩ lại thì nó cảm thấy vô cùng xấu hổ . Nhưng đột nhiên tất đàn em của nó đều ngã xuống đất đồng loạt , khiến cho khung cảnh giờ đây cứ như là bãi chiến trường vậy . Nó hoảng hốt tìm một đứa có vẻ là tỉnh táo nhất hỏi :
- Có chuyện gì vậy ?
-Tụi em ....bị ....bọn ...của Hắc long ... phục kích ...trên đường ...đến đón chị....- Cậu trai thoi thóp cố gắng vắt kiệt sức để nói ra , sau đó do quá mệt cậu liền ngất .
- Không chỉ như vậy đâu , bọn của bang Hắc long đang cố gắng chiếm địa bàn của chúng ta , nên ngày nào cũng tấn công đàn em của chúng ta khiến cho họ đứng ngồi không yên lúc nào cũng nom nóp lo sợ là sẽ bị giết , nên một số đã tự rời khỏi bang một số thì đầu hàng qua làm quân cho Hắc Long đây là tất cả những đàn em trung thành còn sót lại của bà đó - Cậu cố gắng tường thuật lại những gì đã xảy ra trong suốt quá trình nó vắng mặt ở đây . Sắc mặt của nó chuyển đổi liên tục từ trắng bệt đến xanh , rồi lại từ xanh đến tím , và cuối cùng là màu đỏ rực vì tức giận .
- Bọn chúng ở đâu ? - giọng nó đã trở nên vô cảm , nó đã tự thề với lòng rằng sẽ không tên nào trong Hắc Long bang được nguyên vẹn khi gặp nó , mặc dù nó đánh nhau chỉ là để giải toả nỗi buồn , nhưng khi đàn em của nó những người hết mực tôn trọng nó bị tấn công thì cho dù trời có sập xuống thì nó vẫn phải báo thù .
- Tại một con hẻm ở gần nhà sách ấy , hình như là tụi nó đang trấn lột tiền - Cậu vừa nghe điện thoại vừa báo cáo vị trí của tụi Hắc Long ( Au : E hèm , hắc long là rồng đen nhoa bà con , đừng hiểu lầm au theo ý khác tội nghiệp au???? )
- Tui đi đây - Nói rồi nó chạy thẳng đến địa điểm mà cậu nói , quả thật ở đây có một đám người đang trấn lột một cậu con trai khoảng tuổi nó đeo mắt kính