Đúng lúc đang muốn gọi người tới giúp, phía sau anh truyền đến một tiếng gọi—
“Thiên Hựu!”
Anh xoay người, dưới ánh đèn, bóng dáng nhỏ bé đang đứng dưới một gốc cây, trên mặt đeo một cái mặt nạ hồ ly. Bàn tay nhỏ giơ lên gỡ mặt nạ ra, chính là gương mặt cười quen thuộc, quyến luyến không thôi mà anh đang tìm.
Vẻ mặt ngưng trọng nhất thời tan đi, ý cười dịu dàng dâng lên trong đáy mắt, anh chậm rãi bước lên phía trước, ôm lấy cô.
Phúc Viên Viên nằm trong ngực anh, cười hì hì. Cô vốn cũng rất sợ, nhưng đi tới đi lui, nhìn thấy xung quanh náo nhiệt như vậy, liền một mình ở một góc lo lắng nhìn khắp xung quanh thì cảm thấy có chút đáng thương. Cuối cùng cô cười cười, buông đi phiền muộn vô cớ trong lòng, bởi vì cô biết anh sẽ tìm thấy cô.
Sau khi thả lỏng tâm tình, cô mua một cái mặt nạ đeo lên, chưa đi được vài bước, quả nhiên nhìn thấy anh đang hoang mang: trong lòng ngọt ngào, cô cất tiếng gọi tên anh, anh lập tức quay đầu nhìn thấy cô.
Chuyện nhỏ xen vào này không ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của hai người, bọn họ tiếp tục cao hứng đi lại trong hội chùa, mãi đến khi đèn đã thả xong, bọn họ mới quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Hết hảy tiếp theo sau đó xảy ra vô cùng tự nhiên, bọn họ rất tự nhiên ôm lấy nhau, hôn nhau, trao nhau hơi ấm cơ thể, nằm trong lòng anh, cô cảm thấy sự hòa hợp vui sướng.
Không cố ý sắp xếp, không có ngượng ngùng lo lắng, tựa như nước chảy thành sông, hai người cuối cùng cũng thực sự ở bên nhau.
Sáng sớm hôm sau, tỉnh dậy trong ngực của Lạc Thiên Hựu, Phúc Viên Viên vẫn còn thẹn thùng, dưới ánh mắt trêu chọc của anh, cô cầm quần áo mình trần chạy vào phòng tắm.
Nhân viên dọn phòng bước vào thu dọn đồ cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, lẳng lặng thay ga giường, sau đó cực kỳ im lặng đi ra ngoài.
Sau khi rửa mặt chải đầu, hai người nắm tay nhau, cũng không tính xem đi đâu, chỉ là dạo dạo trên con đường gần đó, thuần túy chỉ là cho khuây khỏa mà thôi.
Trên đường còn đụng phải nhóm nữ sinh trẻ tuổi tối hôm qua quấn lấy Lạc Thiên Hựu, đòi anh ký tên, Phúc Viên Viên che miệng đứng bên cạnh cười trộm. Cuối cùng vẫn là Lạc Thiên Hựu để lại chữ ký mới có thể thoát khỏi nhóm nữ sinh này.
Gần khách sạn bọn họ ở đều là đường phố kiểu cổ, rất có phong vị, hai người vừa đi vừa nhìn, bụng đói rồi liền tùy ý tìm một quán ăn gia đình dùng cơm, đến khi trời tối mới quay về khách sạn, tiếp theo lại là một đêm phong tình kiều diễm.
Ngày thứ ba, hai người đeo balo khách sạn đã chuẩn bị trước, đến vùng lân cận leo núi, đừng thấy Lạc Thiên Hựu bộ dạng công tử, trên đường leo núi mặt không đỏ, thở không gấp, ngược lại là Phúc Viên Viên bình thường ít vận động, leo đến nửa đường đã không được rồi.
“Không, không được rồi, em muốn nghỉ ngơi.” Thắt lưng đau, cô thở hổn hển, mặt trắng bệch ra.
Lạc Thiên Hựu kéo cô ngồi xuống ghế dựa công cộng bên cạnh mình. “Cơ thể em thật sự quá kém rồi, sau này mỗi sáng đều phải dậy tập thể dục, chạy bộ với anh.”
Phúc Viên Viên nghe xong đương nhiên là lắc đầu quầy quậy, cô cũng không phải bị điên, sáng sớm tinh mơ không ngủ, bò dậy tập thể dục với anh, cô mặc kệ.
Phản kháng bất đắc dĩ vô hiệu, trong lòng Lạc Thiên Hựu sớm đã chuẩn bị một kế hoạch luyện tập bồi dưỡng thân thể cho cô, sức khỏe là vốn liếng trời cho, anh thích bộ dáng trắng trắng mềm mềm của cô, nhưng mà phải lấy sức khỏe làm tiền đề.
Nghỉ ngơi chưa đến mười phút, Lạc Thiên Hựu lôi Phúc Viên Viên đang muốn giả chết tiếp tục đi lên, đường đi sau đó mặc kệ là cô làm nũng, làm mặt hề thế nào, anh cũng lôi cô tiếp tục leo lên.
Mặt mày khốn khổ, cô đành phải cam chịu đi tiếp, qua hơn một giờ đồng hồ, bọn họ cuối cùng cũng đến đỉnh núi.
Ngọn núi này thực sự không cao, chỉ là lân cận Hakone đã có không ít ruộng vườn, từ trên núi nhìn xuống, xanh mượt một màu, cảnh sắc vô cùng đẹp.
“Kỳ thực thỉnh thoảng vận động một chút cũng không tệ.” Cơ thể vẫn đang ê ẩm, nhưng có thể leo lên nhìn thấy phong cảnh này, cô vẫn rất vui.
Kích động lôi máy ảnh ra, hai người ở trên đỉnh núi chụp được không ít hình, thời điểm xuống núi, toàn thân cô đã hết sức lực.
“Về sau em tuyệt đối sẽ không đi leo núi với anh.” Vừa rồi ở trên núi hưng phấn thái quá, cô lại bắt đầu ai oán, đặc biệt là bắp chân nhức nhức, đau chết đi được.
Lạc Thiên Hựu quay đầu nhìn đường xuống núi, cảm thấy rất bằng phẳng, dù sao chặng đường cũng chỉ còn hơn nửa giờ, anh liền xoay người ngồi xuống trước mặt cô.
“Làm gì á?” Anh không phải là……
“Anh cõng em xuống núi, lên đi.” Nhìn thấy điệu bộ khổ sở của cô, anh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
“Thật không? Vậy anh có bị mệt không?” Mặc dù mắt cô toàn là ý cười nhưng vẫn làm bộ một chút.
“Thôi vậy.” Anh vỗ tay muốn đứng dậy.
“A! Muốn muốn muốn! Cõng em!” Cô lật đật đưa tay ra ôm lấy cổ anh, nũng nịu làm xấu trên người anh.
Anh cười cười, lúc này mới ngồi xuống, đợi cho người cô ngồi vững trên lưng anh, anh mới dùng sức đứng lên, đôi bàn tay nâng cô lên, đi xuống núi.
Đường trên núi không ít người nhìn thấy bọn họ, đều chỉ cười cười hữu nghị.
Phúc Viên Viên khẽ đỏ mặt, hài lòng thỏa dạ ghé vào bờ vai anh, theo bước chân anh, người cô đung đưa trên lưng anh, tâm tình cực tốt.
Thấy trên trán anh đổ mồ hôi, cô không nghĩ ngợi đưa tay ra lau cho anh, “Thiên Hựu, cám ơn anh.”
“Không cần cảm ơn, sau này cùng anh tập thể dục là được.” Bàn tay to của anh không đàng hoàng sờ sờ mông cô.
Cô đương nhiên cảm nhận được, thẳng người dậy, đưa tay ra nhéo lưng anh, “Không được sờ lung tung!”
“Cả người đã bị anh sờ hết rồi, có chút này thì tính gì?” Lạc Thiên Hựu cười cười lại tiếp tục sờ soạng.
“A! Đáng ghét! Không được nói linh tinh!” Biết rõ xung quanh đều là người Nhật nghe không hiểu lời bọn họ nhưng cô vẫn đỏ cả mặt.
Không ngờ Lạc Thiên Hựu càng ngày càng không đứng đắn, còn nhéo cái mông tròn vểnh của cô một cái, “Vốn dĩ vậy mà, nào, bảo bối, hôn anh một cái.” Nói xong, liền quay đầu để cô dễ hôn anh.
Cô bó tay úp mặt vào bờ vai anh, “Anh nhất định không phải Lạc Thiên Hựu, anh là Lạc Thiên Kỳ phải không? Nói mau, Lạc Thiên Hựu đi đâu rồi?”
Anh cười lớn, “Chúng ta là anh em, anh giống nó là đương nhiên.” Một phần tính cách, anh thực sự có chút giống Thiên Kỳ.
“Thiên Hựu của em à, anh mau quay về đi.” Ánh mắt xung quanh càng ngày càng thiêu đốt, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Lạc Thiên Hựu nghe cô nói như vậy, tiếng cười càng sang sảng, mà Phúc Viên Viên tựa sát vào lưng anh cũng cảm nhận được lồng ngực anh chấn động và giọng cười truyền đến bên tai, kìm lòng không đặng cũng vui vẻ cười theo.
Thật hi vọng những ngày tháng như vậy cứ thế kéo dài.
Nghỉ ngơi nhàn nhã xong, lúc rời khỏi Nhật Bản, gương mặt tròn trĩnh của Phúc Viên Viên đã quay trở lại, hơn nữa còn thêm tình yêu phơi phới khiến làn da của cô càng trở nên trắng nõn tươi tắn, hồng nhuận rực rỡ.
Từ Nhật Bản đáp chuyến bay đi Mỹ, vừa xuống sân bay đã có người nhà họ Lạc đến đón.
Phúc Viên Viên vốn nghĩ rằng căn hộ của Lạc Thiên Hựu ở Đài Bắc đã là dạng cao cấp rồi, không ngờ nhà họ Lạc mới thực sự là căn nhà cao cấp, 100 m2 tính là gì? 100 m2 bên này mới chỉ là đường đi bên ngoài thôi nha!
Cảnh vật bên ngoài kính xe vèo vèo bay qua, phóng mắt nhìn, con đường nhựa thẳng tít tắp, hai bên đủ loại cây cối cao lớn, cuối đường còn loáng thoáng nhìn thấy một khu nhà cao cấp đứng sừng sững, mặt tiền còn có một bãi cỏ màu xanh và đài phun nước lớn, bên cạnh còn có bể bơi.
“Wa….. nhà anh to ghê.” Cô nhìn trợn tròn cả mắt.
“Hử? Bình thường thôi, có cơ hội anh sẽ đưa em đi Anh chơi, bên đó anh có một căn nhà cách tân từ cung điện cổ.” Từ nhỏ Lạc Thiên Hựu đã lớn lên ở đây, không cảm thấy nơi này quá lớn.
“Thật không? Cung điện cổ!” Mắt Phúc Viên Viên sáng rỡ. Woa, cung điện cổ bình thường là nơi hoàng tử công chúa ở, nghe nói rất đẹp.
Nhìn thấy mắt cô phát sáng, Lạc Thiên Hựu đột nhiên rất muốn trêu cô, cố ý ghé sát mặt cô, thì thầm, “Nhưng nghe nói…. cung điện cổ đều có chuyện thần bí nha.”
Vốn dĩ xung quanh đang tràn đầy màu hồng, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, cô quay đầu nhìn anh, có chút sợ hãi hỏi: “Thật hay giả vậy?”
“Không biết, anh rất ít khi qua đó ở, hay em thử đi rồi nói anh biết?” Cung điện cổ đó từ lúc mua đến bây giờ, anh đại khái chỉ đến đó hai lần, có thể phát hiện được chuyện gì thần bí chứ? Hơn nữa, cho dù là thần bí cũng không đáng sợ bằng chuyện anh bị ma quỷ quấn lấy.
Nhìn thấy mặt anh toàn là ý xấu, liền biết anh đang trêu chọc cô, cô liền đưa tay nhéo hông anh một cái, “Chỉ thích bắt nạt em thôi!” Cô phát hiện dạo này anh càng ngày càng thích trêu chọc cô.
Anh cười hì hì ôm cô vào lòng, “Đánh là tình, mắng là yêu, thương mới chọc em chứ.”
Một đống ngụy biện. Cô tức giận liếc anh một phát, “Buổi tối đi ngủ biết tay em.”
“Biết tay cái gì?” Anh tò mò chớp mắt.
“Đánh là tình, mắng là yêu, đợi em lấy cây từ từ yêu anh nha!” Hừ hừ, đánh là tình mà, xem cô yêu anh nhiều thế nào.
Nụ cười của Lạc Thiên Hựu đột nhiên có chút ám muội, ghé sát vào bên tai cô nói, “Tiểu Viên, hóa ra em thích kiểu này…… có cần anh giúp em chuẩn bị nến không?”
Vành tai tê rần, nghe thấy lời anh nói, Phúc Viên Viên tức giận đưa tay ra đánh loạn xạ lên người anh, anh lại cười thoải mái.
“Cậu chủ, tới rồi.” Tài xế nói vọng về phía sau, trước sau như một giả vờ không nghe thấy, chỉ làm tròn nhiệm vụ nhắc bọn họ xuống xe.
Xuống xe, Phúc Viên Viên có thể cảm nhận được tòa nhà phong cách châu Âu này to lớn cỡ nào, chỉ riêng cửa lớn, tùy tiện nhìn cũng thấy ít nhất mười mấy mét, cũng không biết phòng ốc ở đây rộng cỡ nào.
Cũng lúc này, cô bắt đầu khẩn trương, nghĩ tới chút nữa sẽ gặp mặt cha mẹ Lạc Thiên Hựu, lòng bàn tay bắt đầu túa mồ hôi, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo.
Lạc Thiên Hựu chú ý đến vẻ mặt khẩn trương của cô, ôm vai cô trấn an nói: “Đừng lo lắng, ba mẹ anh không ăn thịt người đâu.” Cô nở nụ cười gượng gạo, cùng anh bước vào trong nhà, nhìn thấy hai người giúp việc cùng lúc khom người trước bọn họ --
“Hoan nghênh cậu chủ, cô Phúc.”
“Cậu chủ.” Trong đó có một người đàn ông trung niên mặc đồ quản gia kiểu Anh quốc, đôi mắt rưng rưng, vẻ mặt kích động nhìn Lạc Thiên Hựu.
Anh bất đắc dĩ cười cười, “Chú Tề, sao lại để mọi người đứng đây, cho bọn họ đi xuống đi.” Cảm nhận được thân thể bạn gái thân yêu cứng đờ, anh biết cô rất lo lắng.
Chú Tề vẫy vẫy tay, những người giúp việc kia lập tức nghiêm chỉnh lui xuống. Ông rút khăn tay ra lau khóe mắt. “Cậu chủ, cậu quay về thì tốt quá rồi.” Ông vốn nghĩ rằng không được gặp cậu chủ nữa, không ngờ cậu chủ có thể bình an trở về.
Phúc Viên Viên tò mò nhìn ông, chú Tề vừa vặn đưa ánh mắt về phía cô, tầm mắt hai người giao nhau, chú Tề đột nhiên tiến lên phía trước nắm lấy tay cô, khóe miệng nghẹn ngào.
Phúc Viên Viên giật mình, lo lắng bất an nhìn Lạc Thiên Hựu. Lạc Thiên Hựu buồn cười đẩy tay chú Tề ra, có cần phải khoa trương vậy không chứ?
“Đây là chú Tề, là quản gia của nhà anh, cũng là cha của trợ lý Tề.”
“À, con chào chú.” Chẳng trách cô cảm thấy ông nhìn có vẻ quen quen, hóa ra là cha của trợ lý Tề!
“Cậu chủ, vị này là ân nhân cứu mạng của cậu, cũng là vị hôn phu của cậu, cô Phúc phải không?” Chú Tề vừa nói, lại xúc động muốn nắm lấy tay cô, biểu đạt sự cảm tạ của ông.
Lạc Thiên Hựu chỉ cảm thấy đau đầu, “Ba mẹ cháu đâu?” Vẫn nên nhanh chóng đuổi chú Tề đi, tránh cho chú làm tiểu Viên sợ hãi.
Nhắc tới ông chủ, chú Tề mất khống chế cảm xúc mới bình tĩnh lại, vung khăn tay nhét lại trước ngực, cung kính cúi đầu nói: “Ông chủ có căn dặn, nói cậu chủ đến phòng làm việc tìm ông.”
Lạc Thiên Hựu gật đầu, “Anh đi tìm ba, em ở phòng khách đợi một chút nhé.” Tự nhiên hôn lên trán cô một cái, anh thuận tay vén sợi tóc bên gò má cô ra đằng sau.
“Dạ.” Phúc Viên Viên gật đầu.
Lạc Thiên Hựu đưa cô đến phòng khách ngồi xong, mới đứng dậy đi về phía phòng làm việc, để Phúc Viên Viên một mình ngồi ở phòng khách đợi.
Động tác của chú Tề rất nhanh, trên bàn lập tức bày đầy nước trà cùng bánh trái, “Mời dùng.”
“Cám ơn.” Phúc Viên Viên nâng tách trà lên, chầm chậm uống, đồng thời quan sát xung quanh, thấy người giúp việc bên cạnh đều đã đi hết, chú Tề lại đứng ở một bên chờ.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa lớn bên phải đột nhiên bị đẩy ra, một thân hình mảnh khảnh từ phía một bên cửa bước vào phòng.
Người đi tới cả người dính bùn, không phát hiện ra trong phòng có người lạ, cứ thế dậm đôi giầy dính đầy bùn xuống, sau đó quay đầu lúc này mới nhìn thấy rõ mặt.
Phúc Viên Viên trợn tròn hai mắt, giật cả mình. Người phụ nữ tóc ngắn trước mặt này thực sự quá đẹp, hơn nữa rất giống Lạc Thiên Hựu, xem ra có lẽ chỉ lớn hơn anh một chút mà thôi.
Đối phương nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười đi đến chỗ cô, “Cháu chính là Viên Viên phải không? Tên tiểu tử thối kia cuối cùng cũng chịu đưa cháu về nhà rồi?”
Phúc Viên Viên vội vàng đứng dậy, “Dạ, chị là….. chị gái của Thiên Hựu sao? Lần đầu gặp mặt, chào chị.” Woa, nhà họ Lạc toàn là nam thanh nữ tú nha!