“A! Đau quá! Đau quá! A a….” Trên vai truyền đến từng cơn đau đớn, Phúc Viên Viên đau tới nổi không thể cử động.
“Đừng đụng vào cô ấy! Hình như tay cô ấy bị gãy rồi!” Cụ bà bên cạnh vội vàng kéo tay bác tóc húi cua lại, bên cạnh đã có người gọi xe cứu thương.
“Cháu cứ nằm một chút đi, đợi xe cứu thương tới!” Cụ bà ngồi xổm bên cạnh nhìn cô đồng tình.
“Trời đất ơi! Đây đã là người thứ ba bị giật túi rồi. Thất đức thật!” Bên cạnh bắt đầu có tiếng bàn tán xôn xao.
Gương mặt vốn dĩ hồng hào của Phúc Viên Viên giờ đã trở nên trắng bệch, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, nước mắt thì không ngừng rơi lã chã. Cô cảm thấy chính mình giống như rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng vậy.
Đột nhiên, tiếng xì xào bàn tán xung quanh bỗng nhiên im bặt. Ngay sau đó, cô được người bế từ dưới đất lên. Cả người cứng ngắt nằm gọn trong lồng ngực vững chãi.
Phúc Viên Viên cố nhịn đau, quay đầu lại nhìn, “Tổng, Tổng giám đốc Lạc”. Sao lại có thể là anh?!
“Em ráng chịu đựng một chút, anh đưa em đến bệnh viện.” Một tay Lạc Thiên Hựu cẩn thận tránh đi vai phải của cô, tay còn lại ôm chặt hông cô. Anh ôm cô từ trên đất lên, sau đó nhanh chóng chạy ra phía đầu hẻm.
Lúc này, Phúc Viên Viên cũng không có thời gian tìm hiểu tại sao anh lại xuất hiện ở đây. Thời gian càng kéo dài, tay phải của cô càng đau, đau đến mức không còn cảm giác gì. Mồ hôi lạnh giọt lớn giọt nhỏ thi nhau rơi.
Lạc Thiên Hựu bế cô lên xe, tài xế lập tức nhấn chân ga chạy nhanh tới bệnh viện.
“Em vẫn ổn chứ?” Sắc mặt của cô lúc này trắng như tờ giấy. Trong lòng Lạc Thiên Hựu hơi nhói lại, sắc mặt có chút u ám. Chú Hà rõ ràng đã từng nói, cô sẽ chỉ gặp tai họa nhỏ mà thôi. Thế nhưng bây giờ cô đã bị thương đến thế này, còn là tai họa nhỏ nữa sao?
Sáng sớm hôm nay, không biết vì sao, trong lòng giống như có giọng nói thúc giục, anh đột nhiên rất muốn gặp cô. Do dự một hồi, anh vẫn là kêu tài xế lái xe chở đến gần khu nhà cô ở. Xe vừa dừng, anh liền chú ý thấy có vài người đang đứng túm tụm ở đầu hẻm. Nhìn vào bên trong, anh ngay lập tức nhìn thấy cô nằm ngã trên đất. Không chút nghĩ ngợi, anh nhanh chóng xuống xe, trong lòng đồng thời cũng nổi lên một cơn tức giận!
Mấy người đó cứ như vậy vây quanh cô, để mặc cô nằm trên đất? Còn nữa, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?
Xe nhanh chóng đi đến bệnh viện. Diện mạo tuấn mỹ của Lạc Thiên Hựu làm nổi lên một trận huyền phong trong phòng cấp cứu. Ngay cả bác sĩ cũng nhịn không được mà nhìn mặt anh đến ngẩn người.
Nể tình bác sĩ vẫn đang giúp cô chữa trị, Lạc Thiên Hựu đành nén nhịn cơn tức giận, giả vờ như không nhìn thấy những ánh mắt của người xung quanh đang chăm chú nhìn mình. Sau khi tiến hành kiểm tra, có thể khẳng định cánh tay của Phúc Viên Viên không những bị trật khớp mà xương tay cũng bị nứt. Hai chân trắng noãn vì bị kéo lê trên đường làm xước một mảng da lớn. Nếu như cô mặc quần jeans thì đỡ hơn một chút, thế nhưng xui xẻo là hôm nay cô chỉ mặc một chiếc quần bông mềm để đi mua đồ ăn. Thế cho nên, chiếc quần cũng bị rách te tua, vết máu loang lổ trông rất đáng sợ.
Không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, Phúc Viên Viên đau đến mức đầu óc không còn rõ ràng, mơ mơ hồ hồ theo bản năng dựa vào người bên cạnh, để hết mọi chuyện cho anh xử lý.
Đến khi mọi việc đều được xử lý ổn thỏa thì trời cũng đã tối. Cô bị thương vừa đau lại vừa mệt nên nhanh chóng ngủ thiếp đi. Theo yêu cầu của Lạc Thiên Hựu, bệnh viện sắp xếp cho cô ở phòng bệnh đơn, cũng đồng thời tiến hành kiểm tra tỉ mỉ lại lần nữa.
Sự việc xử lý đến mức này vốn dĩ anh cũng có thể rời đi. Có điều, thấy cô một mình nằm trên giường, bước chân anh dừng lại, lấy điện thoại ra dặn dò đơn giản vài chuyện xong liền quay người ngồi xuống ghế bên cạnh, lặng lẽ trông chừng cô.
Mãi cho đến nửa đêm, Phúc Viên Viên mới tỉnh lại. Vết thương ngoài da đã được bác sĩ xử lý ổn thoả, cũng không có hiện tượng chấn thương não, có thể xuất viện. Tuy nhiên, sau khi về nhà, cần chú ý cẩn thận hơn một chút. Đương nhiên, dưới sự sắp xếp của Lạc Thiên Hựu, việc cô bị giựt túi xách sớm đã được báo án. Chỉ đợi cô khỏe lên một chút, có thể đến cục cảnh sát cho lời khai.
Phúc Viên Viên cả người đau do bị thương đương nhiên là được Lạc Thiên Hựu đưa về nhà. Lúc này cô tuyệt đối sẽ không làm anh hùng mà nói mình không sao, trên thực tế, cô cảm thấy mình xui tận mạng.
“Khó hiểu thật? Từ nhỏ đến lớn mình chưa bao giờ xui xẻo như vậy…”
Dìu Phúc Viên Viên đi từng bước cà thọt, cà thọt, Lạc Thiên Hựu nghe được lời cô thì thầm, ánh mắt lóe lên. Vừa mới bước vào hẻm nhỏ, ánh đèn xanh đỏ đã đập vào mắt họ.
Trong hẻm nhỏ, có ít nhất sáu chiếc xe cảnh sát, còn có rất nhiều sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục đang đi lại xem xét xung quanh. Phúc Viên Viên há hốc miệng tại chỗ, không biết ở đây đang xảy ra chuyện gì.
Lúc bọn họ đi tới cũng gây không ít sự chú ý, trong đó có một bác gái hiện đang ở lầu dưới tòa nhà của Phúc Viên Viên. Bà nói mấy câu với cảnh sát, sau đó vội vàng đi về phía cô.
“Viên Viên à, làm dì sợ muốn chết! Dì còn tưởng con xảy ra chuyện nữa! Tìm mãi cũng không tìm được con.” Dì Trần vừa bước đến đã kéo tay Phúc Viên Viên hô to gọi nhỏ.
“Dì Trần!” Đụng trúng chỗ bị thương, cô đau tới mức ứa nước mắt.
Lạc Thiên Hựu đỡ cánh tay trái còn nguyên vẹn của cô, bác gái này lại đi qua kéo tay phải đang bị thương của cô, làm cô đau tới nỗi mặt trắng bệch ra.
“Buông tay!” Anh lập tức kéo tay bác gái này ra, quay đầu nhìn cánh tay phải hôm nay đã phải chịu bao giày vò đau đớn của Phúc Viên Viên. Lại nhìn gương mặt tròn trắng bệch của cô cùng một đầu đầy mồ hôi, trong lòng căng thẳng, anh nhíu mày. Bộ dáng ác liệt kia rất doạ người.
Dì Trần đi theo phía sau cảnh sát lại giật cả mình, Phúc Viên Viên chịu đau hé miệng cười cười, “Không sao, không có việc gì. Đúng rồi, dì Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nhiều cảnh sát như vậy?”
Kỳ thực dì Trần và Phúc Viên Viên cũng coi như có quan hệ họ hàng xa, né tránh ánh mắt đáng sợ của Lạc Thiên Hựu, dì Trần nhìn cô nói: “Viên Viên à, cũng may tối nay cháu ra ngoài, gia đình ở gần nhà cháu đều bị người ta giết sạch rồi!”
Phúc Viên Viên thở hốc vì kinh ngạc, không dám tin trợn to mắt, “Cái gì?!”
Khoảng hơn 12 giờ đêm nay, gia đình nhà hàng xóm bên trái Phúc Viên Viên truyền ra một tiếng hét thảm. Những hộ gia đình ở cùng lầu mặc dù cũng có người vì vậy mà tỉnh giấc, nhưng bởi vì không nghe thêm tiếng gì nữa, mọi người liền nghĩ không có chuyện gì nên tiếp tục ngủ.
Hơn 1 giờ sáng, có anh thanh niên đi làm ca đêm trở về đi nhầm lên tầng lầu mà Phúc Viên Viên ở. Phát hiện cửa của nhà nằm ở bên trái mở lớn, anh nhất thời tò mò, nhịn không được tiến lên xem. Vừa nhìn liền thấy một nhà đầy máu, anh sợ tới mức hét lớn, tông cửa chạy ra, lập tức báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến mới phát hiện hóa ra không chỉ gia đình bên trái bị giết người diệt khẩu, mà căn hộ bên phải cùng tầng cũng bị liên lụy. Cửa khép hờ, hai người khách trọ lúc này cũng bị chết thảm, mà cửa chính nhà Phúc Viên Viên cũng có dấu vết bị phá hoại.
Cảnh sát lúc này đã bao vây hiện trường gây án. Vụ án giết người này có chút phức tạp, vì liên quan đến khu nhà trọ kiểu cổ, thêm nữa lại không có camera theo dõi. Ở cửa lớn chỉ có hai camera do phòng giám sát của thành phố lắp. Cũng không biết là do hung thủ gặp may hay thế nào, mà đúng hôm nay camera lại xảy ra vấn đề. Hình ảnh lưu lại đều mờ mờ không rõ, chỉ có thể đem về phòng cảnh sát để chuyên gia xử lý.
Phúc Viên Viên nghe cảnh sát nói xong, trong nháy mắt cả người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô không dám tưởng tượng, nếu hôm nay không bị giựt túi phải vào bệnh viện, vậy chắc cô….
Sắc mặt Lạc Thiên Hựu lại thay đổi lần nữa. Việc này xem như ứng với lời chú Hà nói, gặp dữ hóa lành, gặp nạn hóa phúc sao?
Cảnh sát lại hỏi Phúc Viên Viên thêm vài câu đơn giản, cũng đồng ý chờ cho vết thương của cô tốt hơn mới phải lên cục cảnh sát, sau đó liền rời đi.
Cả người Phúc Viên Viên dường như được Lạc Thiên Hựu ôm vào trong ngực, nhưng cô không có chút cảm giác nào, bởi vì cô thực sự sợ hãi rồi, sắc mặt trắng bệch ra.
“Đến nhà anh nghỉ ngơi trước đã.” Cúi đầu nhìn cô, anh biết người nhà cô đều sống ở thành phố Nam, cô chỉ có một thân một mình ở thành phố Bắc. Người duy nhất có thể xem là người thân của cô ở đây là Liễu Tiểu Hàm. Nhưng trễ như vậy rồi đi làm phiền cô ấy cũng không hay, hơn nữa, đây là cơ hội tốt để cô ở bên cạnh anh.
Phúc Viên Viên chưa từng trải qua loại việc như thế này, nhất thời cũng không nghĩ ngợi nhiều. Thêm vào đó cơn đau nhức trên người khiến cô chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi cho khỏe, thế là ngoan ngoãn theo Lạc Thiên Hựu trở về nhà anh. Vừa đến nhà, leo lên giường, cô liền ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng vốn đang đóng chặt từ từ mở ra một khe hở, một bóng dáng cao lớn từ bên ngoài bước vào, dừng chân ở cửa một lúc mới chậm rãi bước đến bên giường.
Phúc Viên Viên ngủ say như chết, căn bản không biết có người ngồi cạnh giường nhìn cô. Hồi lâu sau, Lạc Thiên Hựu mới đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt non mềm của cô, sự ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, mắt nhíu lại, trong đầu anh lóe lên một chút kiên quyết. Chính vì chút hơi ấm áp này, anh quyết định giữ cô lại!
Mấy ngày sau—
Ngồi trong chiếc xe cao cấp, hai chân cô bị máy lạnh thổi vào có chút rét run. Lạc Thiên Hựu ngồi ở ghế lái chú ý tới phản ứng của cô, từ sau ghế lấy ra một cái áo khoác mỏng đắp lên đùi cô.
“Cám ơn.” Phúc Viên Viên thật lòng vô cùng biết ơn người đàn ông đang ngồi cạnh mình. Mấy ngày nay nếu không có anh bên cạnh xử lý mọi việc, cô thực sự cũng không biết nên làm thế nào, cũng không muốn làm người nhà lo lắng. Chị Tiểu Hàm lại đang mang thai nên cô cũng không dám quấy rầy, cũng may có anh bên cạnh.
Chút vướng mắc của cô đối với Lạc Thiên Hựu sớm đã không còn. Thậm chí địa vị của anh trong lòng cô đã nâng lên rất nhiều, Người Cực Tốt – ba chữ này thiếu chút nữa là khắc thành biển hiệu tặng anh.
Mấy ngày nay tuy cô ở nhờ nhà anh nhưng thực ra thời gian hai người gặp nhau cũng không nhiều. Bởi vì người cô bị thương, nên phải xin nghỉ phép, mà anh dường như rất bận. Bình thường lúc cô thức dậy thì anh đã ra khỏi nhà, mà lúc cô đi ngủ anh vẫn chưa về.
Nhà anh nằm trong khu tòa nhà cao cấp, rất lớn, chính xác mà nói nguyên tầng lầu đều là nhà của anh. Ngày đầu tiên sống ở đây, cô có chút không quen, bởi vì nguyên tầng lầu ít nhiều gì cũng cả trăm mét vuông, chỉ riêng nhà bếp thôi cũng đã to hơn khu nhà ở nhỏ bé của cô rồi.
Hiếm khi thấy anh ở nhà như hôm nay, cô đặc biệt làm phiền anh chở mình về khu nhà trọ một chuyến. Một vài món đồ cá nhân cô cũng không có, ít nhất cũng muốn quay về lấy quần áo để thay. Chỉ là cô thực sự không dám quay về một mình.
“Không cần khách sáo. Em muốn quay về dọn dẹp nhà cửa phải không? Tính dọn về đó ở ư?” Lạc Thiên Hựu chuyển hướng tay lái, vờ như không để ý hỏi. Mấy ngày này là những ngày anh ngủ ngon nhất trong 10 năm trở lại đây. Bây giờ anh càng ngày càng tin lời chú Hà, không cần phải làm bất kỳ việc gì, chỉ cần cùng cô ngủ chung một nhà, ban đêm sẽ không còn bị ác mộng quấn lấy khiến anh không thể thở được nữa.
Nói đến đây, Phúc Viên Viên cũng rất khổ não, “Em cũng không biết nữa.” Tầng lầu đó bây giờ đã biến thành nhà có ma rồi, muốn cô ở cô cũng không dám, muốn bán cũng bán không được.
“Đến rồi.” Lạc Thiên Hựu từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy gương mặt đáng yêu của cô co rúm lại, khóe miệng không khỏi cong lên, chạy xe vào trong hẻm, tìm một vị trí để đậu xe.
Hai người cùng xuống xe. Khu nhà Phúc Viên Viên ở không có thang máy, khi cô đi thang bộ lên thì Lạc Thiên Hựu phải đi trước cô từng bậc một. Lúc đi tới lầu ba, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy cửa vào của tầng lầu nơi cô ở, trong lòng cô trở nên lo lắng, theo bản năng nắm lấy vạt áo Lạc Thiên Hựu. Bên hông bị căng ra, Lạc Thiên Hựu cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang nắm vạt áo kia, mềm mịn, nắm thành một nắm tay nhỏ, giống như cái bánh bao tròn quay, rất đáng yêu.
Ý nghĩ này lướt qua rất nhanh trong đầu anh, quay người liền bắt gặp gương mặt dần trở nên trắng bệch của cô. Không nghĩ ngợi nhiều, anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô. “Đi thôi.”
Trong lòng Phúc Viên Viên vốn dĩ có chút sợ hãi, lòng bàn tay đã lạnh ngắt, nhưng giờ được anh nắm tay như vậy, nhiệt độ nóng ấm từ từ xuyên qua lòng bàn tay sau đó lan ra, lập tức khiến cô đỏ mặt.
Cuối cùng cũng đi tới trước nhà, đẩy cánh cửa đang khép kín, trong nhà là một đống hỗn độn. Mỗi ngăn tủ cùng tủ quần áo đều bị kéo ra lục lọi, cô không dám nhìn thêm nữa, tùy tiện tìm một cái bao lớn, nhanh chóng thu gom quần áo cùng đồ đạc cá nhân.
Lạc Thiện Hựu cẩn thận xem xét toàn bộ căn nhà, phát hiện kẻ đột nhập phá hoại đồ đạc trong nhà một cách có hệ thống. Đầu tiên là vách tường và tủ giày sau cửa, sau đó mới là tủ quần áo trong phòng. Tất cả những chỗ có thể giấu người đều bị lục soát qua, mà đồ đạc quý giá lại bị quăng rải rác khắp nơi. Điều này nói rõ mục đích của đối phương, chính là cô mà thôi.
Phúc Viên Viên bình thường sẽ không giữ im lặng như vậy, có điều nghĩ tới án mạng giết người phát sinh ở tầng lầu này, không khỏi lạnh cả người. Trong lòng sợ hãi, cô nhanh chóng thu gom xong đồ đạc, mang theo túi đồ đi đến phòng khách chỗ Lạc Thiên Hựu đang đứng.
“Đã xong hết chưa?” Lạc Thiên Hựu hỏi. Sau khi thấy cô gật đầu, mới đưa tay cầm túi đồ trên vai cô rồi kéo tay cô cùng nhau rời đi.
Lúc xuống lầu thì đúng lúc có người đang đi lên. Đó là ba người đàn ông khoảng 30 tuổi, thân hình hơi gầy và nhỏ con. Họ khẽ lách người đi qua Lạc Thiên Hựu và Phúc Viên Viên chỗ cầu thang. Lạc Thiên Hựu đột nhiên quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng đen hiện lên chỗ rẽ vào cầu thang, anh nhíu nhíu mày.
“Sao thế?” Phúc Viên Viên thấy anh đứng lại, thuận theo ánh mắt anh quay đầu lại, nhưng ở góc cầu thang không có gì hết.
Lạc Thiên Hựu rũ mắt xuống, dấu đi ánh mắt lo lắng kia, kéo tay Phúc Viên Viên. “Không có gì, đi thôi.”
“Cái đó…. Tổng Giám đốc Lạc.” Hai người ra khỏi khu nhà đi một đoạn đường ngắn, tay của cô vẫn bị anh nắm chặt, có chút xấu hổ lại có chút thẹn thùng.
“Ừ?” Lạc Thiên Hựu không hiểu nhìn cô, còn níu nhẹ tay cô.