• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Hướng Đông cẩn thận mở phong thư ra, bên trong rơi ra mấy tấm ảnh chụp. Miệng hắn lộ nụ cười lạnh, lật xem ảnh chụp ghi chép tình cảnh — Dịch Thừa nhẹ nhàng kéo một cô gái đi ra cao ốc HK, xe có rèm che hắn quay sang mỉm cười với cô gái kia,ôm cô gái đi vào nhà trọ…… Dịch Thừa thần thái sáng láng,ở trong mắt Tạ Hướng Đông có vẻ vô cùng chói mắt. Hắn không biết cô gái kia tên là gì, nhưng mà tuyệt đối có thể xác định cô ta là chính là học sinh của Dịch Thừa, bởi vì hắn ở trên lớp học đã gặp qua cô gái này.

Hắn cảm thấy rất hưng phấn, Dch Thừa cư nhiên để cho hắn quơ được nhược điểm lớn như vậy — đây là vấn đề tác phong,có thể dễ dàng đánh bại một người.

Tạ Hướng Đông là người vững vàng, vật quan trọng như vậy không nên dễ dàng đưa ra, nhất định phải đợi đến thời khắc mấu chốt – ví như nhận xét về giáo sư mới có thể lấy ra dùng.

Bất quá có lẽ không cần chờ lâu như vậy ảnh chụp sẽ có công dụng.

Ngành học hội nghị thường tổ chức vào buổi chiều,chủ nhiệm ngành học lộ ra một tin tức cho mọi người, vì hưởng ứng lời kêu gọi quốc gia sang năm trường học sẽ phái ra một đội ngũ giáo sư trao đổi cùng trường cao đẳng phía tây,khoảng một năm rưỡi,thời gian cụ thể chưa định, hy vọng mọi người suy nghĩ thêm một chút, người nào có ý nguyện có thể báo danh.

Sau khi tan họp có vài giáo sư nghị luận chuyện này.

“Nếu chỉ mấy tháng tôi đây phải đi thử xem,chẳng qua là một năm rưỡi ,thời hian này có vẻ hơi lâu……..”“Nghe nói là phải đi Ninh Hạ……”“Xa như vậy sao?”“Ninh Hạ căn bản không có đồng trình độ đại học cùng trường học chúng ta, chúng ta chẳng lẽ phải đến trường đại học bình thường đó dạy sao?”“Nghe nói nơi đó hoàn cảnh điều kiện không tốt, chúng ta là người phía nam căn bản không ngốc lênđược.”“Nói cái gì trợ giúp, quả thực chính là trao quyền cho cấp dưới.”

Tạ Hướng Đông nhìn thấy Dịch Thừa đang thảo luận với Lý giáo sư chuyện đi Bắc Kinh, chỉ có ghen ghét dữ dội.

☆★

Buổi chiều không có khóa,Cổ Dĩ Tiêu sớm ăn xong cơm thoải mái nằm ngủ trưa, trong mộng cùng Chu Công chơi đánh cờ rất vui vẻ.

Hoa Tri Chi từ thư viện trở lại, vừa đi vào ký túc xá hai mắt liền lộ vẻ đào hoa.“ Các đồng chí –” Cô đứng ở trên ghế trong ký túc xá, hai tay chống nạnh thật giống như người nông dân đứng đầu thời kì Thái Bình Thiên Quốc.“Tớ hôm nay đã thấy được Dịch giáo sư ~”.

Tiểu Tư rất ngạc nhiên từ trong màn chui ra,“Ở nơi nào?”

“Ở phía dưới cao ốc! Hay là thầy ấy muốn chủ động chào hỏi với tớ!” Hoa Tri Chi cảm giác động rơi lệ đầy mặt,“Chẳng lẽ thầy ấy đã thầm mến tớ lâu rồi ? Nếu không tại sao cố ý đến gần tớ? A — Thượng Đế! Tớ rất hạnh phúc !”

Cổ Dĩ Tiêu bị cô đánh thức, cầm quyển sách ném hướng Hoa Tri Chi,“Câm miệng lại,tớ muốn đi ngủ!”

“Dĩ Tiêu,cậu ghen tị với tớ sao?” Hoa Tri Chi ngẩng đầu ưỡn ngực,“Hôm nay Dịch giáo sư đến chổ tớ, chúng ta nói chuyện phiếm dài đến năm phút đồng hồ a! Năm phút đồng hồ! Số đào hoa của Hoa Tri Chi bắt đầu từ năm phút đồng hồ!”

“Mới năm phút đồng hồ……” Cổ Dĩ Tiêu âm thầm trở mình xem thường. Vì thỏa mãn suy nghĩ miên man của Hoa Tri Chi,cô hỏi:“Thầy ấy tại sao đến gần cậu?”

“Là như vậy.” Hoa Tri Chi ngọt ngào nhớ lại ,“Tớ làm việc trên đường về ngang qua tòa cao ốc, chợt nghe phía sau vang lên một thanh âm quen thuộc –‘bạn học’– hắn gọi tớ như vậy,tớ liền quay đầu lại ngạc nhiên phát hiện, đó chính là Dịch giáo sư biến mất thật lâu! AAAAAAAAAA”

Như vậy xem ra Dịch Thừa từ trên trời giáng xuống căn bản ngay cả tên của Hoa Tri Chi là gì cũng không biết.

“Tớ vội chào hỏi, tùy tiện hỏi thăm thầy nguyên nhân không đi dạy học – thầy ấy còn thật sự trả lời tớ ~ các cậu biết không,thầy ấy là bởi vì muốn đi tham gia hội học thuật trao đổi Bắc Kinh Thượng Hải, cho nên mới đổi giáo sư!” Hoa Tri Chi khoe ra .

“Thì ra là như vậy a!” Tiểu Tư cùng A Âu đáp.

“Tớ còn nói học sinh trong lớp nhớ đến khóa học của thầy ấy như thế nào,dáng vẻ thầy ấy giống như thật vui nha.” Hoa Tri Chi hạnh phúc ơm ngực giống như trái tim muốn nhảy ra.

“Được cậu nịn như thế thầy ấy đương nhiên vui.” A Âu cười nói.

“Hắn còn hỏi tớ, buổi chiều có khóa gì không,tớ liền kể lại cho thầy ấy nghe,thầy ấy nghe xong giống như suy tư một chút. Các cậu nói xem, thầy ấy không phải muốn hẹn với tớ chứ?” Hoa Tri Chi nháy mắt,“Tớ chắc phải thay quần áo một chút?”

“Rất có có thể.” Cổ Dĩ Tiêu nghiêm túc kết luận.

Hoa Tri Chi nghe xong hét lên một tiếng, mở tủ quần áo ra tìm chiếc váy của mình.

Di động của Cổ Dĩ Tiêu vang lên, cô nhìn lên màn hình, hừ một cái quả nhiên là hắn.“A, cũng biết là anh.”

“Xuống dưới, lập tức.”Giọng của Dịch Thừa mang theo một chút bá đạo.

“Em muốn ngủ trưa, bên ngoài lại nóng như vậy, anh thật không có lương tâm?” Cổ Dĩ Tiêu vểnh môi, rất không tình nguyện đứng dậy thay quần áo,“Anh rốt cuộc muốn làm gì nha, em chỉ cho anh năm phút đồng hồ thôi.”

“Chuyện gì, Dĩ Tiêu?” Tiểu Tư thuận miệng hỏi.

“Không, tớ đi xuống một chút lập tức quay lại.” Cổ Dĩ Tiêu bò xuống giường dùng lược sửa sang tóc, cầm cái chìa khóa đi ra khỏi cửa.“Bệnh thần kinh ,muốn nóng chết tớ……” Một hơi nóng đánh úp lại,Cổ Dĩ Tiêu thật muốn quay về ký túc xá mát mẻ của mình.

“Dĩ Tiêu gần đây rất thần bí , không phải có bạn trai rồi chứ?” Tiểu Tư vuốt cằm.

“Người đàn ông nào xui xẻo như vậy ?” Hoa Tri Chi thở dài,“Quả thực là tự làm khổ.”

☆★

“Anh thật là lớn mật .” Cổ Dĩ Tiêu ở dưới bóng cây dễ dàng tìm được xe Dịch Thừa, nhìn trái phải, mở cửa ngồi vào tay lái phụ,“Anh tại sao lại đến đây, sẽ có người phát hiện anh …… A, anh tại sao lái xe a, mau dừng lại! Tại sao lái nhanh như vậy,anh muốn đi đâu…… em buổi chiều còn có khóa,anh không thể……”

“Anh sẽ đưa em về.” Trong mắt Dịch Thừa, chớp động tia sáng nguy hiểm.

Cổ Dĩ Tiêu hơi yên tâm lại,“Đi nơi nào?”

Dịch Thừa không trả lời vấn đề của cô,chỉ nói:“Ngày mai anh phải đi Bắc Kinh.”

“Ơ,anh phải đi …… Thuận buồm xuôi gió nha!” Cổ Dĩ Tiêu giả bộ dáng vẻ rất thương tâm,“Em thật không nỡ ~~ em sẽ nhớ anh đến ngủ không yên ~~ ai ya ,em muốn khóc ~~”

Dịch Thừa không có trúng kế, thản nhiên hỏi:“Thật vậy không?”

“Đương nhiên là thật !”

“Tốt lắm,anh có thể gia tăng một chút để em nhớ lại.” Nói xong khóe miệng Dịch Thừa giương cao lên.

Cổ Dĩ Tiêu sửng sốt một chút, bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn,“Anh, anh không phải muốn……”

“Hy vọng chuyện trong lòng chúng ta nghĩ đến là cùng một việc.” Dịch Thừa trả lời.

Quả nhiên Dịch Thừa lái xe quay về nhà hắn, dường như chỉ dùng một tay kéo Cổ Dĩ Tiêu từ trong xe ra, cánh tay kẹp lại ôm cô chặt vào trong ngực, một đường đi vào trong nhà mình.

“Không được……” Vẻ mặt Cổ Dĩ Tiêu cầu xin,sớm biết như vậy sẽ không đùa giỡn hắn, sắc lang này lại muốn trả thù cô như vậy, lần trước đầu óc cô không tỉnh táo mới hồ đồ cùng hắn làm chuyện kia , hiện tại cô không muốn tái diễn……“Sẽ rất đau , không dược……” Cổ Dĩ Tiêu tránh né nụ hôn đang hạ xuống của hắn,“Huh u uu uu, anh là cầm thú…… Hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn lần nửa được chứ…… A – anh không được kéo quần áo của em nha! Dừng tay! Cũng không được cởi quần áo chính mình!”

Dịch Thừa ôm Cổ Dĩ Tiêu đặt ở trên tường,“Vậy chúng ta đổi một chút, anh cởi của em,em cởi của anh như thế nào?”

“Được…… Không được a…a!” Cổ Dĩ Tiêu vừa gật đầu vừa lắc đầu.

“Không quả quyết!” Dịch Thừa xoay người ôm ngang lấy cô, ném lên trên giường, không đợi cô đứng lên liền đè sát lại.

Cổ Dĩ Tiêu không hề phản kháng hắn,“Anh nhất định phải?”

“Đây là chuyện chúng ta lần trước chưa hoàn thành.” Kết quả hắn không hoàn thành còn đi mua băng vệ sinh,sau khi trở về đem cô nguyền rủa một vạn lần,nhưng không có biện pháp đành nhìn cô thở to ngủ,còn hắn phải ngủ ở sô pha một đêm.

“Bảo đảm sẽ không đau nửa sao ?” Cổ Dĩ Tiêu vươn ngón trỏ ra.

“Bảo bối,em đang nghi ngờ năng lực của anh.” Dịch Thừa tà ác nhéo lên vòng eo tinh tế của cô,“Như vậy sẽ chết rất thảm……”

“Vậy anh cố gắng một chút.” Cổ Dĩ Tiêu giữ chặt vạt áo hắn, cở ra ném ở dưới giường, dùng sức đẩy ngã hắn xuống, chính mình đè lên, hôn lên môi hắn.

Dịch Thừa nín thở, cho dù cô đang phóng hỏa chung quanh người hắn,nhưng hắn cảm thấy nên để chính mình ra tay,liền ôm lấy Cổ Dĩ Tiêu, xoay người ngăn cô lại, trong mắt hiện lên một tia cười không dễ để người ta thấy,hắn bỗng nhiên há miệng cắn lên cần cổ trơn mịn của cô,giống như một con hổ bắt được nai con.

“Anh là chó điên sao –” Cổ Dĩ Tiêu la to,“Làm gì có người nào như vậy — cứu mạng! Bệnh chó điên a –”

Dịch Thừa nhả ra,mút lên dấu răng hắn vừa mới cắn,khẽ liếm an ủi cô, lại thừa lúc cô không chú ý lưu lại một dấu hôn ngân đỏ tươi……

Cùng với Cổ Dĩ Tiêu phát ra một tiếng rên rỉ,nhiệt độ trong phòng càng lên càng cao quả thực bao phủ lý trí hai người,may mắn đồng hồ báo thức thủy chung ghi chép thời gian trôi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK