Dịch Thừa đem hành lý bỏ vào sau xe, trước đưa bọn họ đến một nhà hàng thức ăn không tệ.
William và Deborah không quen dùng đũa,nhưng mà dạy bọn họ cầm được chiếc đũa mất không ít thời gian,thế mà bọn họ vẫn làm không biết mệt,run rẩy đem món ăn gắp vào trong bát, khen ngợi món ăn Trung Quốc thật ngon.
Dịch Thừa thấy Bạch Thiểu Hiên trong lòng có cảm giác lung túng, tuy rằng Bạch Thiểu Hiên không biết quan hệ của hắn và Cổ Dĩ Tiêu nhưng mà Dịch Thừa vẫn cảm thấy có chút tự trách. Trung Quốc mười ba triệu dân, hết lần này đến lần khác trùng hợp xảy ra trên người hắn và Bạch Thiểu Hiên, có lẽ đây là số mệnh. Vì không để cho William nghe hiểu hắn dùng tiếng Trung hỏi Bạch Thiểu Hiên:“Cha mẹ cậu có nói chuyện bên nhà gái chưa?”
Bạch Thiểu Hiên than nhẹ nhìn thoáng qua William và Deborah hăng hái bừng bừng, sau đó mới trả lời:“Nói ra, mấy ngày nửa phải qua nhà cô ấy thăm hỏi, nói là mọi người ôn chuyện cũ thật ra có thể nói là muốn đính hôn.”
Dịch Thừa biến sắc.
“Tớ cảm thấy thật khó xử.” Bạch Thiểu Hiên một ngụm uống cạn ly rượu,“ Quan hệ hai nhà chúng ta vô cùng tốt.Nếu tớ không đi Mĩ, không có gặp William, có thể đã sớm cùng cô gái kia ở cùng một chỗ . Tớ nghĩ đây cũng là chuyện cha mẹ hai nhà đều hy vọng .”
“Các cậu đang thì thầm nói cái gì?” Deborah đút bánh chẻo vào miệng,nói cái gì không rõ ràng lắm.
“Không có gì.” Dịch Thừa kết thúc đề tài, lại hỏi:“Deborah ở đâu? Nhà cậu sao?”
“Đương nhiên không được.” Bạch Thiểu Hiên lắc đầu.
“Không bằng như vậy đi, hay là cho William ở nhà cậu,Deborah ở chổ tớ,tớ tạm thời đến ký túc xá giành cho giáo sư trong trường học, như vậy cũng dễ đi dạy.” Dịch Thừa đề nghị nói.
“Tớ chính là sợ William biết chuyện cha mẹ sắp xếp tớ đi gặp đối tượng cho nên mới để cho hắn ở chổ cậu .” Bạch Thiểu Hiên suy nghĩ rồi hỏi:“Hay để cho William và Deborah ở chổ cậu, có thể chứ?”
“Không thành vấn đề nhưng có thể ủy khuất bọn họ trong đó có một người phải ngủ trên mặt đất .” Dịch Thừa thật sự sảng khoái đáp ứng, mọi người đều là bạn bè, bọn họ tới nơi này làm khách hắn vốn nên hết sức chiêu đãi .
“Ha ha, hiện tại là mùa hè, không sao cả .” Bạch Thiểu Hiên nói xong, dùng tiếng Anh nói với William và Deborah sắp xếp của bọn họ, William và Deborah đều là người hiền lành lập tức đồng ý ,còn quên cám ơn Dịch Thừa chiêu đãi.
Deborah có chút ý kiến:“Nếu hai người bọn họ hẹn hò ở nhà cậu,tớ không phải ở bên ngoài chờ chứ?”
“Cho nên hai người các ngươi đừng hẹn hò ở nhà tớ.” Dịch Thừa nói xong cùng bọn họ cười rộ lên.
Lúc này di dộng Dịch Thừa đột nhiên vang lên, hắn nhìn xem điện báo phát hiện là Cổ Dĩ Tiêu gọi tới, lập tức đi ra bên ngoài tiếp.
“Anh ở đâu? Em đi đến nhà tìm anh nhưng mà không có ai.”
“Anh cùng bạn ăn cơm.” Chính là anh trai bên cạnh nhà em_Bạch Thiểu Hiên.
“Bạn anh đã đến sao? Vậy em sẽ không đến nhà tìm anh .”
“Ừm, em có việc trực tiếp gọi điện thoại cho anh, đừng chạy đến nhà của anh nha.” Dịch Thừa nhắc nhở cô. Bạch Thiểu Giên nhất định sẽ giới thiệu William cho cô biết,lỡ như cô hồ hồ đi gõ cửa vừa vặn thấy William ở bên trong, quay đầu lại chất vấn vì sao không nói cho cô biết chuyện hắn biết Bạch Thiểu Hiên, sau đó Bạch Thiếu Hiên cũng hỏi vì sao Cổ Dĩ Tiêu đến gõ cửa nhà hắn, hắn lúc đó nên nói sao cho rõ. Dịch Thừa cảm thấy hiện tại tốt nhất để cho hai bên không gặp nhau, nếu không hắn kẹp ở bên giữa rất khó xử.
Cổ Dĩ Tiêu nghe xong lời hắn nói bỗng nhiên cảm thấy được có điểm khác thường,Dich Thừa giống như cố ý giấu diếm cô cái gì. Tuy rằng trong lòng hoài nghi nhưng mặc ngoài cô vẫn đáp ứng . Treo điện thoại,Cổ Dĩ Tiêu hồi tưởng thái độ mấy ngày này Dịch Thừa đối với cô, cảm thấy được hắn có chút thay đổi giống như có tâm sự gì nhưng không thẳng thắn nói với cô.
Nghĩ như vậy trong lòng Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên có điểm loạn, trước kia cô cảm thấy được chính mình và Dịch Thừa thuộc loại hai bên tình nguyện , nói ở chung liền ở chung ai cũng không can thiệp ai.Chẳng qua từ lần trước đi bệnh viện tới nay cô phát hiện chính mình giống như bắt đầu để ý suy nghĩ của Dịch Thừa,thậm chí đánh mất ý niệm chỉnh hắn trong đầu, bởi vì cô sợ lỡ như thật sự chọc giận hắn, hắn sẽ không chịu ở bên cạnh cô .
Lần trước Cổ Dĩ Tiêu cự tuyệt hắn đưa ra yêu cầy quen nhau, cũng không phải muốn tiếp tục cùng hắn không minh bạch nửa. Cô nhân lúc Dịch Thừa đi công tác quen thật nhiều bạn trai nhưng không một ai có thể kiên trì hai ngày,cho nên hắn cảm thấy quen nhau kết quả đơn giản là quăng cùng bị quăng còn hạn chế tự do hai người. Cô và Dịch Thừa không phải quan hệ người yêu lúc ở chung rất nhẹ nhàng cũng rất tự do, không có cảm tình gì cũng không có áp lực và trách nhiệm,Cổ Dĩ Tiêu cảm thấy được rất tốt cho nên không muốn thay đổi.
Có lẽ có một ngày,Dịch Thừa sẽ thay đổi?
…………
Cổ Dĩ Tiêu ngồi ở trước gương cẩn thận chải lại mái tóc dài của mình. Vì hôm nay gia đình ăn liên hoan,cô mua riêng một bộ âu phục, màu trắng nhạt làm nổi bật làn da trong suốt của cô,cô đem hai mai tóc buộc ở sau đầu, trang sức là một cái kẹp tóc. Từ xa nhìn lại chính là một cô gái ngoan điển hình phương đông.
Vô luận như thế nào Bạch Thiểu Hiên đến làm cho cô thật vui mừng, một lòng thầm nghĩ phải xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Dĩ Tiêu.” Cổ Dĩ Sênh gõ gõ cửa, sau đó đi tới,“Có thể đi ra ngoài.”
“Sao.” Cổ Dĩ Tiêu thấy anh trai có chút chột dạ, cúi đầu đứng lên,“Anh,anh còn để ý chuyện lần trước sao?”
Cổ Dĩ Sênh dừng một chút,đóng cửa kỹ lại, kéo một chiếc ghế ngồi xuống,“Ba mẹ mời Thiểu Hiên đến nhà ăn cơm, em không phải không biết dụng ý bọn họ.Anh nghĩ en đã có bạn trai nên bảo trì khoảng cách với anh ấy,anh không hy vọng em đứng núi này trông núi nọ.Em cũng không còn nhỏ, hẳn đã học được chịu trách nhiệm với người khác.”
“Anh,em cùng hắn không phải……”
“Dĩ Sênh?” Lăng Thiên thăm dò tiến vào,“Anh thật sự ở trong này, khách đều đến ba gọi hai người nhanh xuống.”
“Đi thôi.” Cổ Dĩ Sênh vẫy tay với Cổ Dĩ Tiêu.
Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị cắt đứt,Cổ Dĩ Tiêu thở dài,xoay người lại soi gương sau đó đi theo bọn họ ra ngoài.
Gần đến phòng khách, thân ảnh quen thuộc ngồi ở trên sô pha liền hấp dẫn chú ý của Cổ Dĩ Tiêu– đã nhiều năm không thấy, tư thế Bạch Thiểu Hiên vẫn oai hùng như thế,chẳng qua là áo sơ mi tay dài đơn giản và quần dài lại phác họa ra tuấn nhan thanh tú của hắn. Cổ Dĩ Tiêu phát hiện anh ấy không thay đổi mấy.
“Bác trai,bác gái,anh Thiểu Hiên.” Cổ Dĩ Tiêu giả bộ ngoan ngoãn.
“Dĩ Tiêu thật sự đã là thiếu nữ mười tám, anh cũng không nhận ra em nha .” Bạch Thiếu Hiên đứng lên nhường vị trí ngồi cho cô,Cổ Dĩ Tiêu đi qua đi ngồi ở bên người hắn, hai người nhìn nhau cười.
Cha mẹ hai nhà vui vẻ trao đổi ánh mắt với nhau,Cổ Dĩ Sênh và Lăng Thiên liếc mắt nhìn một cái, không nói gì.
“Anh Thiểu Hiên, anh lần này trở về có đi nửa không?” Cổ Dĩ Tiêu vừa hỏi, liền hỏi trúng vấn đề mẫn cảm.
Bạch Thiểu Hiên ôn hòa cười cười, trả lời nàng:“Xem tình huống ra sao.”
Bạch ba ba trách cứ hắn:“Thiểu Hiên, con không nên sử dụng lời qua loa như vậy đối với cha mẹ, chỉ sợ đến lúc đó con sẽ không trở về được còn ước gì có thể ở lại đây luôn.”
Lời này ngụ ý rõ ràng,Cổ Dĩ Tiêu và Bạch Thiểu Hiên có chút xấu hổ,liếc mắt nhìn nhau một cái.
Cổ Dĩ Sênh nhìn sang bàn cơm,giúp Cổ Dĩ Tiêu hóa giải không khí ngượng ngùng này:“Bạch bá bá, đồ ăn đã đủ,xin mời.”
Bạch ba ba và Bạch ma ma đi về phòng ăn,còn ám chỉ :“Con nhìn Dĩ Sênh thử xem, so với con chúng ta cùng lắm chỉ hơn vài tuổi mà đã nhanh làm cha, Cổ gia thật là có phúc khí a, lập tức còn cháu để bồng. Chúng ta còn không biết phải chờ tới ngày nào tháng nào nha.”
Cổ ma ma nhìn Lăng Thiên mang thai bảy tháng, vui tươi hớn hở nói:“Chuyện như vậy muốn nhanh cũng không được.”
“Anh Thiểu Hiên, đi thôi.” Cổ Dĩ Tiêu đứng lên nhìn Bạch Thiểu Hiên phất tay.
Trên bàn cơm ngoại trừ Bạch ba ba thỉnh thoảng lại ám chỉ làm Bạch Thiểu Hiên có chút lung túng,ngoài ra mọi người đều hoà thuận vui vẻ. Cổ Dĩ Tiêu mặc dù biết cha mẹ có ý gì, nhưng mà vẫn không hề bận tâm cùng Bạch Thiể Hiên trò chuyện với nhau thật vui,Bạch Thiểu Hiên luôn em Cổ Dĩ Tiêu là em gái cho nên vui vẻ nói chuyện phiếm với cô.
Nhìn hai người tán gẫu khoái trá như vậy, cha mẹ hai nhà cũng lén vui mừng.