• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng trước khi Cảnh Thư Vân kịp lên tiếng lần lữa, Đường Thu Bạch đã sửa lời, "Được, Cảnh tổng."

Nghỉ ngơi nửa ngày cũng rất tốt, không cần phải đi rồi mới nghỉ ngơi.

Đường Thu Bạch từ phòng họp đi ra, trước tiên về phòng làm việc mới của mình, đem đồ đạc mới thu dọn từ Quang Thần bỏ vào trong ngăn kéo, rồi sau đó mới rời khỏi Lam Hoa.

Chỉ là thời gian đó không gặp lại Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch có chút tiếc nuối, nhưng nàng suy nghĩ lại, dù sao từ hôm nay trở đi sẽ cùng một công ty, tương lai còn dài.

Đi ra khỏi tòa nhà, Đường Thu Bạch mới nhận được tin nhắn của Hạ Sâm, "Sư phụ, Hổ Mặt Cười nói ngày mốt em mới có thể đi, phát điên.JPG"

Đường Thu Bạch có chút đồng tình với nàng, đoán rằng Hổ Mặt Cười cố ý, nhưng vẫn an ủi cô ấy dù sao cũng chỉ hai ngày.

Đường Thu Bạch ngồi ở trên xe buýt vắng vẻ, trong một cái chớp mắt cảm thấy cả người sảng khoái, rời khỏi công ty làm mình phiền lòng, nàng gần như cảm thấy không chuyện gì tốt hơn chuyện này.

Khuôn viên nơi nàng làm việc nằm giữa hai khu, nói một cách đơn giản chính là ở vùng ngoại thành, lúc trước nàng thuê nhà vì để gần công ty một chút đã từng cố ý khảo sát vùng lân cận.

Kết quả phụ cận, ngoại trừ hẻo lánh vẫn là hẻo lánh, nhưng thật ra đường lớn đối diện có một tiểu khu chung cư thang máy, đáng tiếc người ở trong đó quá ít, Đường Thu Bạch cảm thấy không an toàn, cuối cùng lựa chọn thuê nhà ở khu trung tâm không xa lắm.

Lúc xe buýt sắp đến trạm, Đường Thu Bạch suy nghĩ bộc phát, trước tiên đứng lên xuống xe, quyết định đi giải quyết vấn đề ấm no trước, chân trước vừa dẫm xuống đất, chân sau từ trên xe buýt xuống, nàng liền nhận được cuộc gọi từ Duệ Tiểu Hạ.

"Alo?"

"Mấy ngày gần đây sao cậu không trả lời tin nhắn của mình vậy!" Trong điện thoại truyền đến thanh âm "Khí thế hùng hổ" của Duệ Tiểu Hạ.

"Hả? Mình không trả lời cậu sao?" Đường Thu Bạch sửng sốt.

"Không có a! Cậu tự xem đi!"

Đường Thu Bạch lấy điện đang đang dán ở bên tai ra, lại ấn vào khung trò chuyện WeChat của hai người, quả nhiên chỉ có tin nhắn từ Duệ Tiểu Hạ.

"À...... Mình tưởng là mình trả lời cậu rồi."

"Ua, chính là dòng chảy ý thức trong truyền thuyết? Đầu óc nói trả lời trả lời, tay nói không trả lời không trả lời?"

"Ha ha ha, gần đây mình bận quá." Đường Thu Bạch ngượng ngùng cười.

"Vậy cậu và chị bé mắt kính gọng vàng kia thế nào rồi?" Duệ Tiểu Hạ lại hóng hớt lên, không đợi Đường Thu Bạch trả lời, lại hỏi: "Hôm nay cậu trốn việc? Hay là phòng thí nghiệm mở party? Ồn ào vậy."

"Không có, hôm nay lão bản* (bà chủ/sếp) thả cho mình nghỉ ngơi, cùng chị ấy...... trở thành đồng nghiệp." Đường Thu Bạch hơi do dự, lão bản cũng coi như là đồng nghiệp nhỉ? Đồng nghiệp cấp bậc cao?

"Vậy sao, cô ấy tới công ty các cậu? Vậy cậu dự định làm thế nào? Đi từng bước tới?"

"Không có, mình nhảy việc tới công ty chị ấy, mình cũng không biết làm sao cả." Đường Thu Bạch suy tư, "Nhưng ít ra là cùng một công ty, cơ hội khả năng sẽ nhiều chút."

Đường Thu Bạch một tay cầm di động, một tay kia xách túi, vào một tiệm cơm Tây, nhà ăn này trước nay cuối tuần đều là xếp hàng gọi số, cũng chỉ hôm nay đúng thời gian làm việc buổi trưa mới không đông người tới vậy.

"Cái gì? Cậu cư nhiên vì người ta mà trực tiếp nhảy việc tới công ty người ta?" Trong điện thoại, Duệ Tiểu Hạ bày tỏ cô ấy không thể tưởng nổi, ngay cả âm điệu đều tăng cao chút.

Người phục vụ dẫn Đường Thu Bạch đi vào trong, nàng mới vừa đặt túi xách xuống, nhận lấy thực đơn, di động trên tay lại cầm xa một chút, chờ bên kia càu nhàu nói xong, mới kề sát lại.

"Nói nhỏ chút bà nội, màng nhĩ mình đều phải thủng."

Đường Thu Bạch vừa dứt lời, bỗng nhiên phía sau nàng truyền đến giọng nữ nhân phẫn nộ, "Anh thế này là có ý gì? Mong anh tự trọng!"

"Tĩnh Uyển, dù sao mẹ anh đều đang tác hợp chúng ta, nếu không em cũng đáp ứng anh đi, kết hôn với anh cũng không có gì không tốt, cuộc sống cũng sẽ tốt hơn so với em bây giờ......"

Trong giọng của người nam nhân mơ hồ còn mang ý cười, chẳng qua là khi Đường Thu Bạch nghe vào tai, cảm giác cực kỳ ghê tởm.

Tề Tĩnh Uyển không chú ý tới người phía sau đứng lên, cô ấy nhìn nam nhân đối diện bằng vẻ mặt chán ghét nói: "Khương Phàm, buông tay ra."

Cô ấy cố gắng muốn rút tay ra, nhưng tiếc rằng sức lực nam nhân hiển nhiên mạnh hơn cô ấy, nhất thời cũng không rút ra được bao nhiêu, xúc cảm ghê tởm trên tay làm Tề Tĩnh Uyển nhíu chặt mày lại.

Nam nhân chỉ cười đắc ý, "Anh nói, em vẫn nên suy......"

"Buông tay ra!"

Nam nhân đang nói đột nhiên bị cắt đứt, sắc mặt hơi giật mình, sau khi xoay đầu nhìn thấy là một nữ nhân, lại khôi phục bình thường, "Tôi cùng bạn gái tôi ăn cơm, liên quan gì đến cô?"

"Tôi vừa mới nghe thấy, cô ấy căn bản không phải bạn gái anh! Anh không nhìn thấy người ta căn bản không thèm để ý đến vẻ mặt của anh sao?" Đường Thu Bạch lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân đang nắm lấy tay Tề Tĩnh Uyển, "Buông tay ra."

Tề Tĩnh Uyển nhìn dáng vẻ của Đường Thu Bạch, nhớ tới bạn nhỏ lúc trước ngồi ở trên ghế sau khi Cảnh Thư Vân lái xe tới đón cô ấy, nhưng cô ấy nhất thời không nhớ ra tên, chỉ kinh ngạc buột miệng thốt lên, "Bạn nhỏ......?"

Đường Thu Bạch nhìn về phía Tề Tĩnh Uyển khẽ gật đầu, ý bảo là nàng, không sai, hồi phục lại lạnh nhạt nhìn về phía nam nhân.

Nam nhân khả năng cũng là quá bất ngờ, không biết tiểu cô nương từ nơi nào chạy ra can thiệp vào chuyện của hắn, xung quanh còn có phục vụ đứng xem, vẻ mặt tức khắc có chút không nén giận được.

"Tôi không buông, cô có thể làm gì tôi? Cho dù hiện tại không phải, rất nhanh cô ấy cũng là của tôi!" Nam nhân nhìn về phía Đường Thu Bạch ánh mắt mang theo khinh thường, ngữ khí khiêu khích, cũng không coi tiểu cô nương nhu nhược như nàng ra gì.

Đường Thu Bạch cũng không giận, chỉ là ánh mắt lại lạnh hơn mấy phần, cầm ly rượu vang đỏ của Tề Tĩnh Uyển lên, dốc hết đổ lên đầu nam nhân, rượu vang đỏ tươi đẹp theo tóc, chảy qua khuôn mặt khiếp sợ của nam nhân tiếp tục chảy xuống tây trang màu đen của hắn, nhuộm đỏ rộng ra phía ngoài.

"Cô!" Nam nhân thẹn quá hóa giận đập bàn đứng dậy, tay bất giác nắm thành quyền vung về phía Đường Thu Bạch!

Tề Tĩnh Uyển nhìn nam nhân vung quyền ra, một tay lôi kéo Đường Thu Bạch, đứng dậy muốn kéo nàng ra sau lưng, né tránh cú đấm của nam nhân, lại phát hiện căn bản kéo không nhúc nhích, Đường Thu Bạch cứ như vậy đứng yên tại chỗ, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo.

Mắt thấy nắm đấm sắp chạm vào, Tề Tĩnh Uyển gấp gáp la lên, "Khương Phàm! Anh làm gì......"

Thanh âm còn chưa dứt, giây tiếp theo, Tề Tĩnh Uyển trơ mắt nhìn Đường Thu Bạch một tay giữ chặt nắm đấm của Khương Phàm, đẩy sang phải một cái, thân thể nghiêng ra trước, nhanh chóng quay người áp sát thân thể đối phương, dựa vào quán tính Khương Phàm tiến lên trước do cú đánh, mượn lực của hắn cùng vai của Đường Thu Bạch làm điểm chống đỡ, một đường vật ngã qua vai giữa đại sảnh.

Chờ đến khi Tề Tĩnh Uyển phản ứng lại, Khương Phàm đã bị vật ngã nằm trên mặt đất, còn Đường Thu Bạch lại hài lòng vỗ vỗ tay, nhìn người lắc trái lắc phải trên mặt đất lạnh giọng nói: "Tôi đã sớm khuyên anh buông tay."

"Mày...... Mày con mẹ nó, mày chờ đó cho ông! Ông đây, ông đây muốn báo cảnh sát! Báo cảnh sát bắt mày!" Sắc mặt nam nhân còn khó coi hơn cả mướp đắng, khiêu khích và khinh thường trước đó không còn sót lại chút gì, chỉ là khó khăn xoay người từ trên mặt đất bò dậy, kêu gào móc di động từ trong áo khoác tây trang ra, gọi điện thoại.

Đường Thu Bạch lạnh lùng nhìn hắn, như là đang nhìn một trò hề không liên quan gì đến cô ấy, vẻ mặt bình thản.

_______________________

Editor: Chương này chưa kịp beta, có lỗi sai xin hãy để lại bình luận hoặc ib trực tiếp với Tà. Trân trọng cảm ơn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK