Đây là lần đầu tiên Triệu Thanh Hoan đến đây.
Cô ngoan ngoãn không nhúc nhích đứng ở chỗ cửa, chờ Tịnh Ngộ đổi dép của anh xong, cô mới mở miệng hỏi: “Có dép em có thể đi không?”
Tịnh Ngộ duỗi tay lấy một đôi từ trong cái giá ra, cong người đặt ở dưới đất, khẽ đến nỗi một xíu tiếng vang cũng không có.
Triệu Thanh Hoan nhìn đôi dép lê hình con thỏ màu trắng dành cho con gái ở trước mắt, lập tức mở miệng hỏi: “Tịnh Ngộ, chỗ này của anh có phụ nữ đến?”
Tịnh Ngộ đứng thẳng người, nhìn cô một cái, không trả lời cô mà xoay người đi vào trong.
Triệu Thanh Hoan vội vàng thay dép lê, sau đó cũng lạch cạch lạch cạch bước nhanh theo sau.
Có lẽ là vì đêm nay uống chút rượu nên sau khi hỏi xong, Triệu Thanh Hoan cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Thậm chí không nhận được đáp án, cô còn có mấy phần liều lĩnh truy hỏi: “Tịnh Ngộ, anh có bạn gái?”
Tịnh Ngộ lạnh lùng: “Không có.”
“Vậy sao chỗ này của anh lại có dép lê cho con gái?”
Tịnh Ngộ: “……”
Men say của Triệu Thanh Hoan đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Cô lập tức nhớ tới thân phận giờ này phút này của bản thân.
Bạn gái cũ....... Của Tịnh Ngộ.
Cô không nên hỏi.
Nhưng Triệu Thanh Hoan nghĩ bản thân mình cũng là xuất phát từ lòng tốt, vì thế nhỏ giọng nói thầm một câu: “Không phải em sợ nếu anh có bạn gái mà em lại đến nhà anh, anh sẽ bị cô ấy hiểu lầm ư.”
Cô không nhìn đường, thế là đầu bị đập mạnh một cái vào lưng của Tịnh Ngộ, người bỗng nhiên dừng bước.
Cô ôm đầu, bị đau lùi về sau hai bước.
Tịnh Ngộ xoay người, giọng nói lạnh lùng trước sau như một giống như muốn nhấn mạnh gì đó.
“Không có bạn gái.”
Triệu Thanh Hoan vẫn ôm đầu như cũ, “ừ” một tiếng không cảm xúc.
Bỗng chốc cả người cô trở nên tự tại, tự tại giống như ở nhà của mình vậy.
Cô bước vài bước, tự mình ngồi trên sô pha, nghiêng đầu hỏi Tịnh Ngộ ở đằng sau: “Trong nhà có hòm thuốc không? Em muốn xử lý miệng vết thương một chút.”
Tịnh Ngộ đi qua, đặt thuốc đã mua lúc đi đường lên bàn trà trước mặt cô.
Triệu Thanh Hoan mặc váy nên chỉ có thể nghiêng chân, kéo hết phần tất chân chỗ miệng vết thương ra.
Lấy thuốc ở trong túi nilon, cô lau sạch miệng vết thương, dùng miếng bông dính thuốc đỏ tiêu độc cho vết thương.
Vặc váy nên không tiện lắm, đã thế còn bị thương ở đầu gối, không cẩn thận là lại rơi vài giọt thuốc lên váy.
Tuy rằng đều là màu đỏ, nhưng vẫn để lại dấu vết.
Triệu Thanh Hoan không khỏi có chút đau lòng cho cái hàng cao cấp mới mặc được một lần này.Đến lúc nước thuốc chạm vào miệng vết thương, tất cả cảm xúc trong đầu lập tức không còn gì cả.
Cô hít một ngụm khí lạnh, đau đến nỗi phải nhe răng trợn mắt.
Sau đó, cô nghe được tiếng cười.
Người ta vẫn còn đau đấy, cô nhíu mày trừng Tịnh Ngộ.
Tịnh Ngộ đi đến, cầm lấy miếng bông mới rồi chấm thuốc đỏ: “Anh giúp em.”
Triệu Thanh Hoan nhìn mấy vết trên váy kia, cô cảm thấy dường như chúng nó đều đang cười nhạo cô chân tay vụng về.
Cô rầu rĩ gật gật đầu, bỏ chân xuống.
Tịnh Ngộ quỳ một chân dưới đất, vừa tiêu độc cho vết thương của cô, vừa nhẹ nhàng thổi vào miệng viết thương đó.
Hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua vết thương, cảm giác đau đớn chỗ vết thương chợt giảm xuống, mơ hồ có chút ngứa.
Ngoài kia mưa to tầm tã, những hạt mưa đập vào cửa sổ tạo ra tiếng vang lộp bộp.
Trong phòng khách chỉ có mấy ngọn đèn vàng ấm áp sáng lên.
Triệu Thanh Hoan nhìn người đàn ông trước mắt.
Anh quỳ một chân, vừa cẩn thận vừa nghiêm túc xử lý vết thương giúp cô.
Triệu Thanh Hoan không thể không thừa nhận, gương mặt của Tịnh Ngộ hoàn toàn ở trong đầu quả tim của cô.
Cô còn nhớ rõ năm đó lần đầu tiên nghe thấy cái tên này qua miệng bạn học, nhìn dáng vẻ mê trai của bọn họ đối với ảnh chụp trong điện thoại, vẻ mặt cô là sự khinh thường.
Sau đó, cô bị lôi đi xem giải thi đấu ca sĩ vườn trường, nhìn thấy dáng vẻ ca hát của Tịnh Ngộ ở trên sân khấu.
Trong lòng cô nghĩ, xong rồi, phép tắc không rung động sắp thua trong tay người đàn ông này rồi.
Cho dù là khuôn mặt, tiếng nói, dáng người kia của anh hay là cổ khí chất cao lãnh chi hoa[1] không thể với tới kia đều khiến cô rung động điên cuồng.
Cao lãnh chi hoa[1]: Thứ không thể động đến, chỉ có thể mơ ước.
Thành ra lúc này, Triệu Thanh Hoan gần như có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực.
Thậm chí cô còn chột dạ, có chút sợ hãi sẽ bị người đàn ông trước mắt nghe thấy.
Dù sao trước kia là cô chủ động bỏ rơi anh.
Bị nghe thấy thì chắc là mất mặt lắm.
Bỗng nhiên, Tịnh Ngộ ngẩng đầu.
Một mình Triệu Thanh Hoan nhìn trộm lại biến thành hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Nóng à?” Tịnh Ngộ mở miệng hỏi.
Từ trong hồi ức, Triệu Thanh Hoan lấy lại tinh thần, sờ sờ tóc: “Không có, làm sao vậy?”
Người đàn ông cúi đầu, môi mỏng từ từ phun ra một câu: “Lỗ tai em đỏ.”
Danh Sách Chương: