Ellen ngồi chung với hắn, trong tay cũng cầm một ly bia thật to.
Chân Mạch không thích uống rượu mạnh. Hiện tại, Ellen cũng không dám kéo hắn uống rượu Mexico nữa, trái lại uống bia theo hắn.
An Ninh chưa tới, gần đây, lịch biểu diễn của cậu được sửa lại, chậm lại rất nhiều, đến tận nửa đêm mới có thể tới. Chân Mạch không chạy show cùng cậu nữa. Hắn thích không khí ở nơi đây nên liền đợi cậu ở chỗ này.
Hai người cũng không nhiều lời gì, thường thường đổ xúc xắc phạt rượu, chơi đếm chữ, thua thì uống rượu. Trò chơi này đấu dũng đấu trí, rất thú vị. Tâm lý của Chân Mạch mạnh mẽ vô cùng, thường thường bất động thanh sắc mà bịa đặt, Ellen tương đối đơn thuần, bao giờ thua cũng nhiều mà thắng thì ít.
Hai người đang chơi cao hứng, chợt nghe bên cạnh vang lên một thanh âm: “Cho tôi tham gia với, được không?”
Chân Mạch biến sắc, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Tiết Minh Dương.
Loại chuyện này ở quán bar là vô cùng bình thường, Ellen nhìn y một chút, thấy y khí chất cao nhã, không giống người hèn mọn, tự nhiên vui vẻ đồng ý: “Tốt thôi, tôi gọi nhân viên lấy thêm xúc xắc.”
Ellen đi tới chỗ nhân viên gọi người, Chân Mạch lại mang vẻ bình tĩnh, không phản đối, cũng không tán thành.
Tiết Minh Dương đã quen thái độ không nóng không lạnh của hắn, vẫn mỉm cười, gọi rượu Vodka, nước sô-đa, chanh, đá cục.
Chân Mạch nhàn nhạt nói: “Tôi không uống rượu mạnh, anh cứ tự nhiên, chỉ là đừng nghĩ bọn tôi chơi không công bằng là được.”
Tiết Minh Dương như đã định liệu trước mà cười cười, không đáp lời. Tới khi nhân viên phục vụ đưa đồ mà y gọi tới, y trả tiền. Sau đó tự mình động thủ, đổ rượu Vodka vào nửa bình đặt trên bàn, sau đó bỏ thêm sô-đa rồi một lát chanh cùng một viên đá. Y dùng muỗng quậy đều đồ uống rồi lần lượt rót ra ba cái cốc có chân dài, sau đó nhất nhất đặt trước mặt Ellen, Chân Mạch cùng bản thân.
Ellen vốn thích uống rượu mạnh, lúc này nhấp ngay một ngụm, lập tức cao hứng nói với Chân Mạch: “Cậu nếm thử đi, rượu không gắt đâu, rất thuận miệng.”
Chân Mạch nhìn con mắt như biết mỉm cười của Tiết Minh Dương, bình tĩnh mà cầm lấy ly, uống một ngụm, sau đó buông.
Ellen vội hỏi: “Thế nào? Thế nào?”
Chân Mạch “Ừ hử” một tiếng, ánh mắt lại dán vào trên người Tiết Minh Dương.
Hôm nay, y vẫn mặc T-shirt của Yves Saint Laurent, dùng nước hoa EAUD ‘ORANGEVERTE của Hermes. Mùi hương quen thuộc phảng phất thoáng qua khiến Chân Mạch có chút hoảng hốt.
Ba người liền trở lại chơi xúc xắc. Tố chất tâm lý của Tiết Minh Dương cũng rất ổn định, thường thường vượt qua mưu của Chân Mạch, quyết định rất quả đoán. Chân Mạch dần dần thua nhiều, uống cũng nhiều hơn.
Rượu Vodka tuy là rượu mạnh, nhưng bỏ thêm nước sô-đa, đá cùng chanh thì hậu vị rất tốt, không cảm thấy quá nồng, tựa như rượu trái cây, uống rất dễ. Chân Mạch uống vài ngụm, liền mất đi cảnh giác, thua liền uống ngay, rất hào sảng.
——————–
Thời gian sung sướng bao giờ cũng dễ trôi qua, 2 giờ chớp mắt đã qua. Lúc này, Ellen cũng nhìn ra hai người dường như biết nhau, sau đó dáng cười càng lúc càng có thâm ý sâu sắc. Tiết Minh Dương bỗng nhiên nhẹ giọng nói của Ellen: “Có thể để chúng tôi nói chuyện riêng không?”
Ellen lập tức cầm lấy ly rượu, chuồn một mạch ngay.
Lúc này là khoảng trống giữa lúc biểu diễn của ca sĩ, quán bar đang mở nhạc nhẹ, bọn họ không cần cao giọng mà nói với nhau nữa.
Chân Mạch ôm ly, ngẩng đầu nhìn mấy nhân viên bận rộn trong quầy bar. Hắn vẫn trầm mặc.
Tiết Minh Dương xoay người nhìn hắn, dáng cười dần tắt: “Chân Mạch, hiện tại nói đi.”
“Nói cái gì?” Chân Mạch lãnh đạm hỏi.
“Tôi chọc cậu lúc nào vậy?”
“Sao lại hỏi vậy?” Chân Mạch lẳng lặng mà tỏ vẻ khó hiểu.
Tiết Minh Dương mạnh mẽ đưa tay nắm vai hắn, bắt hắn đối mặt với mình, trong mắt có một tia tức giận: “Chân Mạch, tôi và cậu đều là người thông minh, không muốn trốn trốn tránh tránh trước mặt tôi nữa. Những gì cậu làm, rõ ràng là nhằm vào tôi.”
Chân Mạch nhìn y, nhãn thần trong trẻo, không hề sợ hãi. Hắn nhàn nhạt nói: “Tiết tổng, Kim Thần plaza có lẽ là nhằm vào khu thương mại Thiên Đô của anh, nhưng anh không thể nghĩ nó là ân oán cá nhân được. Nói cách khác, coi như là ân oán cá nhân thì cũng là chuyện của các lão bãn như các anh, tôi chỉ là tiểu viên chức, thế nào đánh đồng với đại chủ tịch như anh? Tiết tổng, hai cửa hàng chúng ta gần nhau như thế, tất nhiên là thiên địch. Cái này anh không thể không thừa nhận?”
“Phải, tôi thừa nhận.” Tiết Minh Dương ngẩng đầu, cũng không từ bỏ ý đồ. “Thế nhưng, thương trường cạnh tranh cũng không cần ra tay ác như thế, lại càng không đuổi tận giết tuyệt, đây là tối kỵ của giang hồ. Chân Mạch, cậu không phải lính mới, hẳn là hiểu quy củ này. Nói cho tôi biết, cậu vì sao muốn làm như vậy? Tôi có cảm giác, trong lòng cậu, tôi… không giống như là đối thủ bình thường.”
Chân Mạch nhún vai, hàm hồ mà nói: “Tôi chỉ là….có chút ngạc nhiên.”
Tiết Minh Dương nhìn hắn một lát, bỗng nhiên hữu lực mà cầm cánh tay hắn, túm hắn ra cửa chính quán bar.
Chân Mạch như trúng tà, tùy y kéo mình ra ngoài, đẩy vào một góc tối, nửa điểm phản kháng cũng không có.
Tiết Minh Dương đẩy hắn vào góc tường, không cho hắn phản ứng lại, liền nặng nề mà hôn.
Nụ hôn của y nhiệt tình, kịch liệt, chân thật đáng tin, mang theo sự mãnh liệt của rượu Vodka, nét trong trẻo của sô-đa, vị chua của chanh, lành lạnh của đá, khoáy đảo đôi môi của Chân Mạch.
Một loại khí tức quen thuộc bao vây hắn, Chân Mạch không chút chần chờ, thành thạo đáp lại nụ hôn này, trong đầu một mảnh mê muội, chẳng còn biết trời trăng gì nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, hai người mới dang ra để hít thở.
Tiết Minh Dương hung hăng nói: “Đây là cách biểu thị vô cùng kinh ngạc của tôi.”
Chân Mạch nở nụ cười, thanh âm nhè nhẹ trong trong, mị lực vô cùng.
Tiết Minh Dương nhìn dáng cười của hắn, một lúc lâu, mới dùng thái dương nhẹ nhàng chạm vào trán hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu là đồng tính?”
Chân Mạch không đáp, đồng dạng nhẹ giọng hỏi: “Anh là song tính?”
Tiết Minh Dương cười, vươn tay chặn môi hắn, ôn nhu nói: “Bất luận cậu có phải nhằm vào tôi hay không, chúng ta giảng hòa đi!”
Chân Mạch mỉm cười, gật đầu: “Được.”
Một lần nữa, Tiết Minh Dương hôn hắn.
Hai người tha thiết ôm lấy nhau, ở trong bóng tối mà hôn nhau.
Tiết Minh Dương thở hổn hển, vừa hôn vừa gián đoạn mà hỏi: “Chúng ta … đi … khách sạn … hay … nhà cậu …”
Chân Mạch cười cười dùng môi lưỡi dây dưa với y, ngoài miệng vẫn không ngừng nói: “Nếu như…tôi nói…đi khách sạn … không tiện … cho … thân phận anh …”
Tiết Minh Dương động thân mạnh, nặng nề mà đẩy hắn vào tường sau đó đè ép lên. Y hung hăng hôn hôn cắn cắn, không cam lòng tỏ ra yếu kém: “Thì là không tiện … nhưng vì cậu … tôi chấp nhận mạo hiểm …”
Chân Mạch bị y đẩy đau quá hừ một tiếng rồi lập tức cười rộ lên.
Tiết Minh Dương bị hắn kích thích đến nhiệt huyết dâng lên, đưa tay sờ sờ hông hắn: “Cậu tin … tôi dám … làm cậu ở … đây không …?”
Chân Mạch cảm nhận được bàn tay nóng rực như lửa đang tàn sát trong lớp quần áo của mình, hai chân khẽ run, có chút như nhũn ra. Thân thể hắn ngưỡng ra trước, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Tiết Minh Dương, nói nhỏ: “Tới nhà tôi đi.”
Tiết Minh Dương không nói hai lời, lập tức kéo hắn đi, chen lên một chiếc taxi ven đường.