Tiếp theo là đại biểu học sinh phát biểu, bé gái nho nhỏ kia dùng thanh âm non nớt, nói tiếng phổ thông, biểu thị sự cảm tạ chân thành của các trẻ em nơi này với các chú các cô.
Sau đó các lão tổng xí nghiệp quyên tiền quyên vật lên đài, để bọn trẻ đeo khăn quàng đỏ cho họ.
Những người này bình thường tản mạn quen thói, lúc này đối mặt với bọn trẻ, còn có không ít camera, thái độ rất nghiêm túc, khom lưng cúi đầu để bọn trẻ thắt khăn quàng đỏ, nhìn bọn trẻ vào đội ngũ chào, sau đó cùng bọn trẻ thân thiết bắt tay, cổ vũ vài câu “Cố gắng học”,…
Chân Mạch nhìn cô bé mộc mạc trước mắt, trên mặt tràn đầy tiếu ý ôn hòa. Trẻ con vùng núi vốn chất phác, tâm linh như thủy tinh trong suốt, trong mắt tràn đầy sự cảm ơn thiên chân vô tà. Thời gian gấp gáp, hắn cũng vô pháp nói gì nhiều, chỉ có thể cười nói: “Cố gắng học, học nhiều thứ, tương lai làm một người hữu dụng.”
Đứa bé gái ấy rất thích chú xinh đẹp lại trẻ trung trước mặt, ra sức gật đầu.
Sau đó bọn nhỏ biểu diễn tiết mục. Những đại lão bản này đều chuyên tâm mà nhìn, từng tiết mục diễn xong, bọn họ đều nhiệt tình vỗ tay. Đã quen với cuộc sống người lừa ta gạt, nhìn những đứa trẻ chân thành này, bọn họ ai cũng rất cảm động. Tuy rằng trời đông giá rét, không ai đứng dậy ra về.
Đến tận lúc này, Chân Mạch mới biết được, Tiết Minh Dương ở chỗ này trợ dưỡng cả trăm trẻ em nghèo khó, hàng năm cung cấp cho chúng học phí cùng sinh hoạt phí. Có đứa bé lên đài phát biểu, báo cáo cho Tiết thúc thúc thành tích học tập của bản thân, còn quyết tâm “Cố gắng học tập, tương lai còn dài, nhất định phải như Tiết thúc thúc, vì xã hội cống hiến.”
Gương mặt Chân Mạch vẫn luôn mỉm cười, nhưng không hề quay đầu xem Tiết Minh Dương bên người mình.
Tiết Minh Dương cũng cười, gật đầu liên tiếp với đứa bé trên đài, biểu thị cổ vũ.
Vì vậy, phía dưới lại nhấc lên một cao trào, lão bản công ty khác đều biểu thị cũng nguyện ý giúp tiền, trợ dưỡng trẻ em nghèo khó ở đây.
————————–
Hoạt động kéo dài tới cả một ngày đêm, cơm trưa cùng cơm tối đều ăn ở chỗ thị xã chính phủ.
Nơi đó là một căn nhà lầu cực kỳ đơn sơ hai tầng bằng đá, mỗi văn phòng đều rất nhỏ, lúc này người lại đông, chỉ có thể chen thêm vào bàn tròn cùng mấy cái ghế vuông. Mấy vị lão bản miệng ăn quen sơn trân hải vị cũng ngồi xuống, cười cười nói nói, cực kỳ thả lỏng.
Món ăn bưng lên rất hào khí, đều là dùng đại bồn chứa, vô luận là cá, gà, hay thịt heo, thịt bò, tất cả đều cắt khối to khối to, thịt kho tàu bưng lên. Bởi vì muối so với xì dầu rẻ hơn nhiều, cho nên bình thường người ở đây đều chỉ ăn muối, lúc này lại bỏ thêm xì dầu, tất cả món ăn đều có màu hồng hồng, trong căn phòng hàn lãnh món ăn nóng hầm hập bốc hơi trắng.
Thịt gà vịt cá ở đây đều là do dân bản xứ nuôi cả, thường là chuẩn bị ngày tết bán lấy tiền hoặc làm một bữa no nê, lúc này giết hết toàn bộ, đủ thấy dân nơi đây cảm kích tới chừng nào.
Mấy lão bản tinh thông thế sự, sao lại không hiểu vùng đất này nghèo khó thế này, tuy rằng quyên hơn trăm ngàn ra đây, lúc này trái lại rất băn khoăn, có không ít người chạy đến nhà bếp nói: “Được rồi, được rồi, ăn không hết, đừng làm nữa, làm mấy món chay là được.”
Lương Hân ngồi ở vị trí chủ vị, nhiệt tình dào dạt biểu thị cảm ơn các môn khách lần thứ hai.
Nhân viên công tác của chính phủ nơi đây rót rựu đế loại thường cho bọn họ, rượu rất mạnh. Lương Hân tửu lượng không nhỏ, ai kính rượu cũng đáp lễ, chẳng hề có chút men say.
Đến phiên Chân Mạch thì hắn nhìn đôi mắt sáng sủa, dáng cười sang sảng của cô, bỗng nhiên cúi mặt.
Lương Hân cười nói: “Chân tổng, hôm nay cậu có thể tới, tôi rất cảm kích, kính cậu một ly.”
Chân Mạch vội đáp: “Không không không, đó là điều tôi phải làm, Lương châu trưởng chị vì dân làm việc, tôi thật là kém chị ngàn lần, trong lòng rất kính nể, hẳn là tôi kính chị mới đúng.”
Lương Hân nâng ly chạm ly cùng hắn, rồi lập tức uống một hơi cạn sạch.
Chân Mạch cũng vội vã uống cả ly đầy, lập tức hắn thấy như có một ngọn lửa chạy ào vào dạ dày, lan ra toàn thân.
Tiết Minh Dương nhìn hai người bọn họ chạm ly, trên mặt tràn đầy tiếu ý hài lòng.
Cao Kiến Quân nhìn y, càng xem càng hồ nghi.
Thẩm An Ninh cũng là không thể hiểu được, nhưng lúc này không dám nói bậy.
————————–
Khi màn đêm buông xuống, mọi người tẫn hoan mà về. Không ít người cáo từ Lương Hân, chạy suốt đêm về nhà.
Tiết Minh Dương nói với Chân Mạch: “Chúng ta ở đây thêm một đêm, ngày mai trở lại là được.”
Chân Mạch lấp lững.
Một lát sau, có hoa tuyết chậm rãi bay xuống nhiệt độ không khí càng lúc càng thấp.
Lương Hân cất bước những lão bản này xong lại nói chuyện cùng Tiết Minh Dương.
Hai người đứng ở nơi đó, trên mặt mang theo mỉm cười ôn hòa, vô cùng hài hòa.
Chân Mạch không chần chờ gì nữa, lập tức đi tới trước mặt Cao Kiến Quân, nhẹ giọng nói: “Cao tổng, đêm nay chúng ta cùng nhau về thôi.”
Cao Kiến Quân nhìn hai người đang nói chuyện kia một cái rồi gật đầu.
Chân Mạch chỉ uống một ly rượu đế, đầu óc rất thanh tỉnh. Hắn bình tĩnh nói: “Tối hôm qua anh đã chạy cả đem rồi, hôm nay lại cả ngày cũng không có nghỉ ngơi, lái xe dễ gặp chuyện không may. Nếu như anh tín nhiệm thì để tôi lái cho.”
Cao Kiến Quân lập tức móc ra chìa khoá xe, đưa cho hắn.
Thẩm An Ninh tươi cười rạng rỡ, cũng không muốn kinh động Tiết Minh Dương, chỉ kéo kéo tay Chân Mạch, lặng yên ra khỏi căn nhà, lên xe Cao Kiến Quân.
Kỹ thuật Chân Mạch rất thành thạo, chạy xe rất ổn, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Lái xe đường lộ phẳng với lái xe đường núi rất khác nhau, Cao Kiến Quân nhìn một hồi liền hiểu ra, kỹ thuật Chân Mạch rất xuất sắc, hơn nữa cực kỳ am hiểu quy tắc khi đi đường núi, nhất thời yên lòng.
Đến tận khi ra thành phố núi nho nhỏ kia, điện thoại Chân Mạch mới vang lên.
Chân Mạch không dự định giả mù sa mưa, liền dùng tai nghe tiếp điện thoại: “Alo.”
“Chân Mạch, em ở đâu vậy?” Tiếng cười Tiết Minh Dương vang tới, vô cùng vui vẻ rộng rãi. “Thế nào chỉ chớp mắt là không thấy em đâu rồi.”
Chân Mạch thập phần lãnh tĩnh: “Em đi trước, ngồi xe Cao tổng, đang ở trên đường. Tụi em chưa cáo từ Lương châu trưởng, thực sự có chút thất lễ, phiền anh thay tụi em nói một tiếng.”
Tiết Minh Dương ngẩn ra, qua một lát mới nói: “Làm sao vậy Chân Mạch? Thế nào lại đi như thế? Có vấn đề gì sao?”
Chân Mạch nghĩ sơ, bình thản đáp: “Minh Dương, em không rõ hôm nay anh vì sao đưa em tới đây. Nếu ngay từ đầu anh nói cho em biết, em đã không tới rồi. Em không cảm thấy mình có hứng thú xen vào chuyện của hai vợ chồng anh. Hai người nếu như còn ân ái, vậy anh dẫn em tới đây là làm nhục em. Nếu như hai người trên thực tế bằng mặt không bằng lòng, vậy anh dẫn em tới đây là làm nhục chị ấy. Cả hai em đều không muốn. Cảm giác anh đem lại cho em hôm nay, tựa như mang theo một tiểu thiếp được sủng ái tới trước mặt chính thất, em cực kỳ không thích thế. Minh Dương, em không đòi hỏi gì, đối với anh cũng không có yêu cầu gì. Em thích ở với anh thì ở với anh, không có ý gì khác, càng không muốn vô ý mà thương tổn người khác. Hôm nay nếu em đã gặp vợ anh, vậy em nghĩ chuyện chúng ta nên kết thúc thôi. Minh Dương, không nên hỏi em vì sao? Anh, em đều là người thông minh, không cần nói thẳng ra hết mọi chuyện, chỉ tổn thương hòa khí mà thôi.”
Cao Kiến Quân ngồi ở ghế sau nghe hết đoạn nói chuyện đó, càng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, lại không khỏi kéo Thẩm An Ninh lại đây, ôm chặt lấy.
Thẩm An Ninh hiểu tâm tư của anh, vươn tay ôm tay anh, cho anh một chút lòng tin.
Tiết Minh Dương rõ ràng rất nóng nảy: “Chân Mạch, em hiểu lầm anh rồi. Anh mang em tới đây, không phải như em nghĩ đâu. Đều là do anh quá lỗ mãng, chỉ lo bản thân cao hứng, không tỉ mỉ nghĩ đến tâm tình của em. Thế nhưng, em ngàn vạn lần đừng để tâm vào chuyện vụn vặt. Anh thật sự thích em, thật sự rất yêu em, cho nên mới mang em tới….”
Lúc này, xe đi vào trong núi, tín hiệu điện thoại di động lúc có lúc không. Chân Mạch không ngừng mà “Alo, alo”, cuối cùng đành đợi lúc có tín hiệu nói một câu: “Không có tín hiệu rồi. Anh cứ ở đó với phu nhân anh đi, có chuyện gì trở về rồi nói.”
Tiết Minh Dương cũng biết tín hiệu trong núi kém, đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, Chân Mạch, anh biết em nặng lòng, nhưng lần này em phải suy nghĩ thoáng ra, Tiết Minh Dương anh đối đãi người, có lẽ có chút không tốt, nhưng hành sự quang minh lỗi lạc, nhất là với người anh yêu… Em về rồi nhớ nghỉ ngơi, đừng miên man suy nghĩ…. Ngày mốt là sinh nhật em, anh sẽ đưa một phần đại lễ, cho em một kinh hỉ…” Tín hiệu đến tận đây triệt để đứt.
Chân Mạch bỏ tai nghe xuống, chuyên tâm lái xe, trong lòng cũng bắt đầu ấm lại. Hắn thật không nghĩ tới Tiết Minh Dương cư nhiên chú ý tới sinh nhật hắn, tự nhiên là khi đăng ký ở cục công Ngụy Dĩ cầm chứng minh nhân dân của hắn, Tiết Minh Dương cố ý lưu tâm thì mới biết được.
Kỳ thực lúc đó hắn cũng lưu ý qua, Tiết Minh Dương so với hắn lớn 6 tuổi, năm nay 32, bất quá tính cách y rộng rãi, cuộc sống thoải mái, bề ngoài nhìn qua còn nhỏ hơn tuổi thực.
Trong xe an tĩnh một hồi, Cao Kiến Quân cười nói: “Mạch Mạch, không nghĩ tới cậu tuổi trẻ như thế, lại có thể quyết định nhanh như vậy, thật khiến tôi bội phục.”
Chân Mạch mỉm cười, ôn hòa nói: “Muốn dứt mà không dứt, ngược lại chỉ có loạn. Lúc nên quyết định, không nên dài dòng, như vậy đối với mình đối với người đều không tốt.”
Cao Kiến Quân tựa cằm vào tóc Thẩm An Ninh, cười nói: “Kỳ thực có đôi khi đợi bình tĩnh một chút rồi ra quyết định, lý giải sự tình rõ ràng, hiểu mọi chuyện rồi hãy nói, như vậy tốt hơn. Có đôi khi quyết định quá nhanh, rất tổn thương người.”
Chân Mạch nhàn nhạt nói: “Quan hệ loạn tới như vậy, vô luận quyết định thế nào, đều có thể tổn thương người. Tổn thương người trong cuộc, đây không có gì để nói, chuyện bản thân làm, bản thân phải chịu. Nhưng không thể liên lụy người vô tội, đây là nguyên tắc của tôi.”
Cao Kiến Quân nghe xong, trong lòng chấn động, dường như có chút suy nghĩ, nhất thời không nói nữa.
Lúc này Thẩm An Ninh đã mệt mỏi rã rời mà ngủ trong lòng anh.
Chân Mạch lái xe, trầm ổn mà rất nhanh, hoa tuyết bay lất phất khắp trời, chạy như bay thành thị hỗn loạn ấy.