Trình Sâm vẫn ngồi, chân cũng không run lên, anh nhìn chằm chằm Từ Niên, biểu tình nhìn không ra cao hứng hay là mất hứng.
"......" Từ Niên đành phải ngoan ngoãn ngồi dùng trà.
Thạch Liên Sinh châm dầu vào lửa nói: "Tôi làm sao không biết các cậu đang yêu đương a?"
Từ Niên kỳ thực chính là mặc kệ lý do Thạch Liên Sinh tạm thời nghĩ, hoàn toàn không ngờ tới Trình Sâm cũng ở đây, dứt khoát khẳng định như vậy, muốn đổi ý cũng không thể.
Trình Sâm không để ý Thạch Liên Sinh, trực tiếp nói với Từ Niên: "Cậu muốn nói yêu đương với tôi?"
Từ Niên nghĩ tới hiện tại nói đùa đi, nhất định sẽ vung cho Trình Sâm mặt mũi, ông chủ nếu không cao hứng muốn chết, nói muốn đi...... Tôi vậy, vẫn là nói muốn đi.
"Muốn." Từ Niên biết điều nói.
Trình Sâm hừ một tiếng, run chân nói: "Cậu nghĩ cũng đẹp quá a!"
Từ Niên: "......" Đẹp anh còn run chân cái gì a......
Thạch Liên Sinh và Từ Niên giống nhau, ánh mắt đều chằm chằm vào trên đùi Trình Sâm, bạn bè hơn 10 năm rồi, loại thói quen này sao có thể giấu được, hai người nhìn biểu tình của anh đều giống như đang nhìn một tên ngu.
Trình Sâm còn đắc ý: "Cậu tại sao muốn nói yêu đương với tôi?"
Hai mắt Thạch Liên Sinh tràn đầy ánh sáng bát quái.
Từ Niên kiên trì nói: "Em yêu anh a."
Trình Sâm lại hừ một tiếng, lỗ tai anh hơi đỏ: "Yêu bao nhiêu?"
Thạch Liên Sinh quả thực muốn che ngực hét lên.
Từ Niên không đếm xỉa: "Siêu cấp yêu!"
Trình Sâm hỏi không nổi nữa, anh hiện tại quả thực kích động lại xấu hổ, chân run tới mức giày da theo đập vào trên mặt đất phát ra thanh âm "Cộc cộc" có tiết tấu, cơ hồ là bật thốt lên nói: "Cậu thật là quá không biết xấu hổ! Lời này sao có thể nói trước mặt người ngoài!"
Từ Niên: "......"
Thạch Liên Sinh nghĩ thầm cậu có phải muốn khoe khoang cho tôi xem hay không a?! Giả bộ cái đíu gì a lão khốn khiếp!
Trần Đệ lúc bị Trình Sâm gọi qua còn có chút không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Từ Niên và Trình Sâm cách bàn ngồi mặt đối mặt, nhìn thấy hắn tới bất đắc dĩ chớp chớp mắt.
"Hợp đồng đâu?" Trình Sâm vươn tay.
Lúc trước lúc anh bao dưỡng Từ Niên còn khởi thảo một phần hợp đồng bao dưỡng, hai người đều ký, Trần Đệ còn cố ý tới phòng làm việc lấy tới.
Màn đạn trong lòng thư ký đều là "Oa sa tiểu tình nhân là đắc tội ông chủ sao?!" "Đây là muốn thất sủng nữa à" "Quả nhiên nam nhân vẫn là không dễ dàng chán a" "Tính ra không lỗ cũng là kiếm được không ít."
Trình Sâm cau mày nói: "Ngu ở đó làm gì, cầm tới đây a!"
Từ Niên mắt thấy Trình Sâm muốn động thủ, chặn lại nói: "Ông chủ anh có muốn suy nghĩ tiếp chút nữa hay không?"
"Suy nghĩ cái gì?" Trình Sâm vểnh cằm, vênh váo tự đắc, "Không phải cậu nói muốn cùng tôi nói yêu đương đấy sao?"
Trần Đệ một giây trước còn đang trong sóng não "Phải xử lý thích đáng trai ông chủ vứt bỏ thế nào": "Nói, nói nói cái gì?"
"Nói yêu đương." Trình Sâm vừa xé hợp đồng, vừa gằn từng chữ nói, "Fall in love!"
Từ Niên: "......"
Trình Sâm phi thường tiêu sái ném giấy vụn vào trước mặt Từ Niên, trịnh trọng giống như công việc nói: "Ngày mai bắt đầu, tôi cho phép cậu theo đuổi tôi." Nói xong, ông chủ Trần thận trọng run chân, đứng lên chỉnh lại cổ áo, xoay người đi ra ngoài.
Lưu lại Từ Niên đầy mặt ngu ngu ngồi tại chỗ.
Trần Đệ họ khan, chua nói: "Chúc mừng a, cố lên, nói không chừng thật sự có thể chuyển chính đấy."
Từ Niên ngẩng đầu, sâu kín nhìn Trần Đệ, há miệng, ai oán nói: "Vậy ông chủ mỗi tháng còn có thể cho tôi tiền không?"
Trần Đệ: "......"