Từ Niên dùng 10W đồng tiền nhưng một chút cũng không đau lòng.
Cậu chẳng những nộp một tiền thuê nhà một năm, còn đặt mua không ít đồ, quần áo của Lý Phương cũng mua một ít, đương nhiên quần áo của mình cũng thế.
Khoản tiền kia ra ngoài quá nhanh, chớp mắt một cái đã ít đi số 0.
Từ Niên cũng không phản tỉnh mình có phải do kiệm nhập xa (*) quá dễ dàng hay không.
((*) do ki ệ m nh ậ p xa: T ừ ti ế t ki ệ m t ớ i xa x ỉ th ì d ễ, nh ư ng t ừ xa x ỉ t ớ i ti ế t ki ệ m l ạ i kh ó)
"Vẫn phải càng thêm cố gắng làm việc a." Từ Niên rất nghiêm túc nghĩ.
Qua chưa tới mấy ngày, Trần Đệ quả nhiên đúng giờ buổi chiều tới cổng đại học B đón người.
Từ Niên một đường đi ra thật là sạch sẽ thanh tú, một thân đồ mới đều là nhãn hiệu tốt, nhìn đã không tiện nghi.
Cậu trước khi bước lên xe khách khí chào hỏi, sau khi ngồi xuống liền an tĩnh không nói, Trần Đệ vừa lái xe vừa nhịn không được cảm khái, trình độ chuyên nghiệp này, so với mình đều cao hơn.
"Hôm nay đi chính là người trong nhà, không cần quá câu nệ." Trần Đệ luôn luôn là tính bà mẹ loại chuyện này, khai báo sự tình tới lải nhải.
Từ Niên ngoan ngoãn nghe.
Trần Đệ: "Đều là bạn bè thật sự của ông chủ, kiểu mười mấy năm ấy, cậu nghe lời là được."
Từ Niên đáp ứng nói: "Vâng."
Trần Đệ lại nói: "Phải hảo hảo show ân ái, biểu hiện rất ỷ lại vào ông chủ."
Từ Niên sửng sốt: "Ông chủ yêu cầu sao?"
"Không." Trần Đệ nghiêm túc, "Tôi đoán."
Từ Niên có chút khó xử: "Tôi cảm thấy anh ấy khả năng không thích."
Trần Đệ: "Nói thế nào?"
Từ Niên phiền não thở dài: "Tôi lần trước ở trước mặt Tần thiếu gia chính là làm như vậy, kết quả ông chủ mắng tôi câu dẫn anh ấy."
Trần Đệ: "......"
Mặc dù Từ Niên thân phận là tiểu tình nhi Trình Sâm bao dưỡng, nhưng cho dù giả dạng, Trần Đệ cũng không thể trực tiếp đưa người tới trong nhà bạn, còn phải rẽ về công ty đón ông chủ.
Trình Sâm lúc lên xe phát hiện Từ Niên ngồi ở vị trí phó lái.
"Chào ông chủ." Từ Niên ngoan ngoãn gật đầu chào hỏi.
Trình Sâm nhìn cậu một cái: "Cậu ngồi phía trước làm gì."
Từ Niên đơ một chút, không hiểu anh có ý gì.
Sắc mặt Trình Sâm không vui, giễu cợt nói: "Chưa từng làm tiểu tình nhi? Ngồi phía sau!"
"......" Từ Niên đành phải xuống xe, ngồi lên chỗ phía sau.
Ông chủ của cậu đúng là đủ quái, kêu người ngồi phía sau, bản thân thì tránh tới hận không thể dán tới trên cửa bên kia, đây là bị cái tội gì.
Trình Sâm vừa lên xe Trần Đệ liền không nói chuyện nữa, an tĩnh như gà một đường lái tới đích.
Ngoài ra Từ Niên không nghĩ tới chính là, cái gọi là nhà bạn cũng thật là nơi dân ở bình thường, Trình Sâm xuống xe trước, cư nhiên vòng qua bên kia mở cửa cho Từ Niên.
Từ Niên thụ sủng nhược kinh nói rõ "Cảm ơn."
Sau khi xuống xe, Trình Sâm đột nhiên duỗi tay tới, biểu tình nhẫn nại nói: "Cầm tay."
"......" Từ Niên do dự chút: "Muốn cách khăn tay không?"
Trình Sâm hung tợn nói: "Câm miệng!"
Từ Niên không nói, suy nghĩ một chút, cậu dè dặt vươn tay, cầm ngón út đối phương.
Lòng bàn tay Từ Niên rất ấm, nhiệt độ giống như trẻ con vậy.
Lúc bị cầm, nhiệt độ kia giống như một đám lửa, đốt trên đỉnh ngón út Trình Sâm.
Thấy Trình Sâm vẫn không nhúc nhích, Từ Niên bèn lại đánh bạo nhẹ nhàng mà lắc lư tay.
Trình Sâm nhịn không được quay đầu lại nhìn Từ Niên một cái.
Đứa nhỏ kia hướng anh nở nụ cười, thật lòng thành ý, còn lộ ra hai cái răng hổ.