Tôi ngồi ở hậu trường, nhìn người bận rộn đi đi lại lại, biểu diễn hư hư thật thật trong màn ảnh.
Tôi bỗng thất thần, không biết từ khi nào, Hà Thải Vi đã ngồi ở bên cạnh tôi.
“Lâm Miểu, đã cầm tiề.n thì nên an phận một chút, đừng mơ ước những thứ không thuộc về mình.”
Cô ta đang nửa là mệnh lệnh nửa là uy hiếp.
Tôi không nhịn được mà cười nhạo:
“Ăn cơm của người khác đã nhai qua, có cái gì hay ho mà khoe khoang?”
“Cô thích lấy rác rưởi về, tôi đưa cô là được.”
Nói thật, sau khi chia tay với Chu Chú, tôi cũng không có bao nhiêu khó chịu, nhưng mà có thể do cơ thể không khỏe, hoặc cũng có thể là hôm nay bị kích thích, tóm lại trong lòng thật sự phiền muộn.
Khi Thẩm Nam Âm gọi điện thoại tới, tôi đang ở quán bar uống đến mơ mơ màng màng.
“Cuối cùng thì bọn tớ cũng chụp xong rồi, cậu đang ở đâu đấy?”
“Chỗ cũ, tới đón tớ đi, hình như tớ không mang tiền…”
Ký ức chỉ dừng lại ở giờ phút này, khi tỉnh lại lần nữa, tay của tôi còn đang ở trên người Thẩm Nam Âm.
Sao chả có cảm giác gì vậy?
“Thẩm công chúa, sao ngực cậu không có gì thế này?”
Hai mắt tôi mơ mơ hồ hồ, lẩm bẩm tự nói.
“Chị gái tỉnh ngủ rồi?”
Người ngã vào một lồng ngực nóng rực, không đúng, sao giọng nói này cũng không đúng vậy nhỉ?
Cái người có vẻ mặt không nhịn được nụ cười xấu xa kia, không phải là Giang Ích sao