Bách Ngộ để Mục Đăng xuống đất, hớt hải chạy vào phòng tắm.
Úc Ni ngồi trên bồn tắm khóc nức nở, còn cô thì nằm dài giữa sàn, mặt trắng bệch.
Hắn lập tức xông tới ôm lấy cô vào lòng, vỗ vỗ nhẹ lên má cô:
- Âm! Em sao vậy? Âm!
Mục Đăng thấy thế cũng sợ hãi khóc ầm lên. Tiếng khóc của hai đứa trẻ càng làm hắn sốt sắng.
Nhân viên khách sạn nghe tiếng trẻ con khóc liền phá cửa xông vào phòng, một cảnh hỗn loạn trước mắt làm họ ngơ ngác. Bách Ngộ nghiến răng bế cô lên, chạy gấp:
- Trông hai đứa trẻ hộ tôi, và gọi bệnh viện!
Hắn bế cô chạy xuống sảnh làm bao nhiêu người dừng lại để nhìn.
Đôi bàn tay của cô dần lạnh toát.
Tâm trí hắn ngập ngụa trong hỗn độn.
Tuy chỉ hai phút sau xe bệnh viện liền xuất hiện, thế nhưng hắn vẫn có cảm giác hai phút đó dài như cả hai năm.
Ngồi trên xe, hắn không ngừng nắm lấy tay cô, thều thào:
- Em sao thế này? Em sao thế này?
Ngay khi xuống xe, cô liền được các nhân viên y tế đẩy vào trong.
Hắn chạy theo chiếc giường cô đang nằm bằng tất cả sức lực, nhưng rồi phải bất lực dừng lại trước cửa phòng cấp cứu.
Bách Ngộ thở không ra hơi, đưa tay vò vò đầu tóc một cách rối bời lẫn hoảng hốt.
Hắn...vẫn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra!
Đầu tiên là Mục Đăng nói tay cô có rất nhiều máu, sau đó là chuyện cô ngất xỉu trong phòng tắm.
Hắn mơ hồ nhớ lại một vài chuyện cách đó không lâu.
Cô bị gì đó và được hàng xóm đưa vào bệnh viện, khi về thì cô nói cô chỉ bị thiếu sức.
Hắn đã tin đó là thật và phớt lờ không quan tâm cô.
Cho đến khi Úc Ni bị tai nạn, cô đã bị trào máu miệng.
Hắn cho rằng do cô quá sốc nên mới như thế, tiếp tục không quan tâm cô thế nào.
Và bây giờ...
Khốn thật! Nếu lỡ cô có chuyện gì...
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua thì bác sĩ ra ngoài.
Hắn bám lấy cánh tay bác sĩ thì bị ông ta gạt bỏ, giọng hung dữ:
- Cậu không biết vợ mình bị gì thật ư?
- Cô ấy...
- Đã bệnh nặng tới mức này còn không lo chăm sóc cho vợ mình, cậu làm chồng kiểu chó gì thế?
Hắn không quan tâm mấy lời sỉ vả, chỉ quan tâm đến hai chữ
"bệnh nặng".
Hạ Âm...
Bệnh nặng...
- Nhưng...nhưng cô ấy rốt cuộc là bị gì cơ?
- Vào mà hỏi vợ mình ấy!
Bác sĩ bỏ đi, thái độ bực tức kì lạ.
Hắn lập tức xông vào trong phòng, bắt gặp cô đã tỉnh.
Cô trông thấy bộ dạng hớt hải đó chỉ nở một nụ cười nhẹ, ý tứ sâu xa.
Bách Ngộ tiến đến gần cô, hỏi gấp:
- Em bị gì? Em thật ra giấu anh chuyện gì?
Hạ Âm ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn, không trả lời.
Hắn nôn nóng đến cực độ, đưa tay túm lấy cổ tay cô:
- Hạ! Âm!
Cô mặc kệ sự đau đớn truyền từ cổ tay tới, vẫn chỉ đơn giản là thở một cái thật chậm.
Không giấu được nữa rồi...
Cô nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt đối phương, khoé môi thốt lên năm chữ:
- Ung thư di căn phổi!
- Không thể chữa!
Cô nói rất chậm, mỗi một chữ lại hoá thành rất nhiều dao găm vào tim hắn.
Tay hắn dần dần thả lỏng, đôi chân run rẩy đến mức không đứng được.
Hắn quỳ xuống, ngay dưới giường cô, đồng tử giãn nở cực độ vì quá kinh ngạc.
Ung thư...di căn phổi...
Không chữa được...
Đối diện với thái độ đó, bỗng nhiên cô cảm thấy rất hài lòng.
Thật kì lạ! Cô thấy rất thoả mãn!
Hắn đang đau khổ à?
Hay sốc quá?
Để cô tự đoán xem!
Có phải là cả hai không?
Thì sao chứ?
Cũng đâu thể cản được sự thật không tiếp tục diễn ra?
Cho dù hắn có đau khổ hơn trăm lần, vạn lần thì thế giới này vẫn tiếp tục tồn tại, muôn loài vẫn tiếp tục sống và cô vẫn tiếp tục ૮ɦếƭ đi.
૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn cho đến khi hoá thành cát bụi.
- Sao...sao em...không nói với anh?
Hắn nặng nhọc thốt lên một câu, đến cả thở thôi cũng thấy rất khó.
Cô nhẹ nhàng trả lời, thậm chí giọng điệu còn có chút bỡn cợt:
- Nói với anh để làm gì? Anh quan tâm sao? Em sẽ không ૮ɦếƭ sao?
- ૮ɦếƭ...૮ɦếƭ...
- Thời gian sống của em còn đếm trên đầu ngón tay thôi.
Để xem nào! Một...hai...ba...mấy ngày nữa thì em ૮ɦếƭ nhỉ?
Cô thản nhiên đưa tay lên đếm, nhàn nhã đến cực độ.
Hắn không thể tin được những gì mình thấy và nghe nữa. Mọi thứ quá kì lạ, hết sức kì lạ.
Kì lạ đến mức hắn cứ ngỡ đây chỉ là một lời nói dối trắng trợn.
Nhìn xem! Cô nói là mình sắp ૮ɦếƭ mà vẫn tươi cười như thế!
Hắn thì đang rất đau buồn, còn cô thì ngược lại.
- Đừng trách mình! Đừng ân hận và đừng nói lời xin lỗi!
Hắn mở to đôi mắt đã ướt nhoè nhìn cô, mơ hồ trông thấy cô rơi lệ.
Là ảo giác, hay thật?
- Em không cần những thứ đó nữa rồi. Đã quá trễ!
- Hạ...Hạ Âm! Em hãy nghe anh...
- Thay vì ở đây nghe anh nói những điều vô nghĩa thì em sẽ dành thời gian cho hai đứa trẻ.
Em cần chúng, chúng cần em.
Trong mối quan hệ này, anh ngay từ đầu đã dư thừa!
Rốt cuộc thì nước mắt cũng đã không thể đọng lại được nữa.
Hắn nuốt lại những tiếng nghẹn ngào đứt quãng vào trong cổ, đưa tay dập đầu xuống đất:
- Anh cầu xin em!
Cầu xin em hãy cho anh một cơ hội!
Cầu xin em cho anh quãng thời gian còn lại!
Anh xin em! Anh xin em mà!
Cô quyết không nhận những cái quỳ lạy và những lời cầu xin tha thiết kia dù chỉ một chút.
Cô mặc kệ hắn liên tục dập đầu, trơ mắt nhìn hắn tự hành hạ bản thân.
Chưa đủ!
Vẫn chưa đủ!
So với những gì hắn làm với cô thì như thế này vẫn chưa đủ!
Bỗng nhiên cổ họng nổi một trận ngứa rát, cô vội vàng bật dậy ho lấy ho để.
Từng chút huyết nóng tràn ra, giọt xuống tấm drap giường.
Bách Ngộ hốt hoảng lấy giấy gần đó đưa cho cô thì bị cô dùng bàn tay đầy máu hất ra, lạnh nhạt:
- Đừng có muộn màng quan tâm tôi như thế nữa! Cho dù anh có ở ngay trước mắt tôi tự ɢɨết ૮ɦếƭ chính bản thân thì tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!
Cho tới lúc ૮ɦếƭ tôi vẫn sẽ không tha thứ cho những lỗi lầm của anh!
Không bao giờ!