Hạ Âm khó khăn thốt lên từng chữ một, hơi thở càng lúc càng gấp gáp và dồn dập.
Bách Ngộ kinh hãi nắm chặt bàn tay đang dần lạnh toát của cô, nghẹn ngào:
- Em sẽ không sao!
Em sẽ khoẻ lại thôi mà!
Những giọt mồ hôi từ từ chảy ra từ thái dương của cô.
Cô đưa đôi mắt đầy những đau đớn nhìn hắn, nở nụ cười chát đắng:
- Em...thời gian của em...sắp hết rồi!
- Không không!
Thời gian của em còn lâu lắm, em đừng nói như thế!
- Anh...không cần phải an ủi...
Bất chợt cô siết chặt tay hắn, ho khù khụ.
Cơn ho của cô khiến hai đứa trẻ đứng bên ngoài nãy giờ không chịu được nữa.
Úc Ni đẩy cửa xông vào trong, còn Mục Đăng bập bẹ chạy theo đằng sau.
Con bé mắt ướt nhoè, vội vàng nhảy đến bên giường, nức nở:
- Mẹ ơi! Mẹ! Mẹ có làm sao không?
Cô run run đưa bàn tay hao gầy đến nắm lấy tay con, lắc đầu:
- Mẹ không...
Cô chưa nói hết câu lại tiếp tục cơn ho dai dẳng. Úc Ni càng gào khóc thảm thiết hơn, đến mức doạ Mục Đăng đang không hiểu gì cũng bắt đầu mếu máo.
Còn Bách Ngộ lúc này đang nắm tay cô rất chặt, chặt đến mức muốn đem cô hoà vào thân thể mình.
Hắn sợ!
Sợ lỡ như buông tay ra, dù chỉ một giây một phút, dù chỉ là trong một khoảnh khắc, thần ૮ɦếƭ cũng sẽ mang cô đi.
Đi khỏi hắn.
Vĩnh viễn.
"Khi em ૮ɦếƭ anh đừng khóc trước mặt em, được không?"
Hắn nhớ lại câu nói của cô vài hôm trước đó, tự dặn lòng là bản thân phải chiều theo ý cô nhưng nước mắt đã bắt đầu trào dâng.
Hắn dùng những cái tát vô hình tát cho bản thân tỉnh.
Hắn phải mạnh mẽ, kiên cường.
Cho tới cuối cùng, trước lúc ra đi, người cô nhìn thấy phải là một Bách Ngộ thật đầy khí chất chứ không phải một Bách Ngộ yếu đuối nhu nhược.
Phải như thế!
Phải như thế!
Nhưng thật khốn kiếp!
Những giọt lệ nóng hổi vẫn không ngừng dâng trào nơi khoé mi cay!
- Mẹ không sao! Mẹ thật sự...không sao mà!
Cho tới lúc này, cô vẫn dùng giọng điệu dịu dàng nhất để vỗ về các con.
Hạ Âm cảm thấy cơ thể không ngừng nóng lên, còn trái tim trong lồng ngực thì bỗng chậm lại. Từng nhịp đập yếu ớt cứ thế duy trì, cứ tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến ngọn lửa bị dập tắt.
Mỗi một giây trôi qua căng như dây chão.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, vừa cấu xé thân tâm vừa cầu nguyện một điều gì đó rất mơ hồ.
Hắn cầu nguyện cô sẽ sống lâu hơn một chút chăng?
Hay đang cầu nguyện sẽ có một thiên thần nào đó xuống cứu rỗi cô?
Cũng có thể là hắn cầu nguyện bản thân có thêm sức mạnh để ςướק cô từ tay tử thần?
Dù có cầu nguyện thêm điều gì đi chăng nữa thì những điều đó vốn đã rất viển vông.
Và chẳng bao giờ thành hiện thực!
Cô yếu ớt dùng ngón tay cái nhấn nhẹ vào mu bàn tay hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt rất đỗi hiền từ của cô làm hắn sững sờ.
Hạ Âm từ từ mở miệng, thì thào gì đó không rõ.
Hắn nhướn người lên, áp sát tai vào môi cô, lặng nghe cô nói mấy câu không rõ ràng:
- Em nghĩ...sắp ૮ɦếƭ...em...sắp ૮ɦếƭ...
Hắn lắc lắc đầu, môi dưới bị cắn đến bật máu tươi.
Hắn thì đang không ngừng tạo ra một viễn cảnh màu hồng, còn cô thì đang không ngừng tự tay phá nó ra.
Điều đó rốt cuộc là tốt hay xấu, lợi hay hại?
Và viễn cảnh hắn tạo ra, có thật sự là màu hồng?
Áp sát cô thế này hắn mới nhận ra một chuyện. So với ban nãy, hơi thở của cô bây giờ rất yếu. Điều đó càng làm hắn hoảng loạn hơn bao giờ hết.
Hai đứa trẻ vẫn đang khóc ầm ĩ vì sợ hãi.
Hắn đưa tay lên chạm vào khuôn mặt cô, nói khẽ:
- Có anh ở đây, em sẽ không bị ai ςướק đi cả!
Một câu nói đó của hắn, đột nhiên khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng cũng cực kì đau đớn.
Nếu anh nói câu đó sớm hơn...
Giá như anh nói câu đó sớm hơn...
Nói sớm hơn một chút, mọi chuyện có lẽ đã khác.
Biết đâu em sẽ vì câu nói đó mà chấp nhận xạ trị, và em sẽ được sống lâu hơn thêm một chút thì sao?
Và khoảng thời gian đó em cũng sẽ sống rất hạnh phúc.
Anh thấy đó! Chỉ một câu nói thôi, một câu nói mà có thể khiến cả tương lai sau này thay đổi.
Như cái câu
"anh sẽ cưới em"
của anh.
Nó là chìa khoá mở ra cuộc sống mới, trong đó anh với em cùng chung một nhà.
Rồi có hai đứa trẻ.
Anh chăm lo công việc, em săn sóc gia đình.
Một gia đình đúng mực, một cuộc sống đúng nghĩa. Mọi thứ quá hạnh phúc, quá đẹp.
Mộng tưởng, vẫn luôn đẹp như những giấc mơ như thế.
Và anh là một con ngựa, không thể nào dừng lại một chỗ.
Anh mãi săn đuổi thứ xa vời trước mắt, mà quên mất rằng sau lưng vẫn có kẻ đang khẩn khoản bám víu lấy mình.
Chỉ đơn giản là sợ anh đi mất.
Sợ anh ốm đau không ai chăm nom.
Sợ anh trở về không ai chào hỏi.
Sợ anh mệt mỏi không ai ân cần.
Tiếc là anh nhẫn tâm dứt áo đi mất, để em tuột khỏi vạt áo anh.
Không níu kéo được, không thể.
Sau cùng thì anh ốm tự mình anh lo.
Sau cùng thì anh về tự mình anh hỏi.
Sau cùng thì anh mệt tự mình anh dịu dàng.
Là chính anh không cho bản thân hưởng hạnh
phúc.
Là chính anh không cho bản thân hưởng ấm áp.
Là chính anh không cho bản thân hưởng vui vầy.
Là chính anh, tất cả là chính anh.
Chính anh không cho bản thân yêu lấy bản thân.
Chính anh, chính anh mà thôi...
Em đã từng nghĩ đến cái cảnh mình nhắm mắt ra đi.
Ắt hẳn em sẽ khóc nhiều lắm.
Nhưng giờ thì sao? Em không khóc, không thể khóc.
Trái lại, em cảm thấy trái tim vô cùng thanh thản.
Em thấy cơ thể mình rất nhẹ nhàng, tâm tư tựa như bay bổng đến tận trời mây.
Sinh mạng lúc này như một sợi xích, níu giữ em, không cho em bay lên thiên đường tươi đẹp.
Em muốn cắt đi sợi xích này.
Sợi xích sinh mạng làm em chán ngán.
Hoá ra, em vẫn là kẻ chỉ ưa sung sướng thôi.
Trải qua quá nhiều gian luân, em mệt rồi.
Rất mệt.
- Âm! Cho dù anh là kẻ lăng nhăng, đào hoa, em vẫn yêu anh sao?
- Yêu, vẫn yêu.
- Âm! Cho dù anh trở nên nghèo túng, rách nát, em vẫn yêu anh sao?
- Yêu, vẫn cứ yêu.
- Âm! Cho dù ngày nào đó anh sẽ bỏ rơi em, không bên em nữa thì em vẫn yêu anh sao?
- Yêu, vẫn cứ yêu, rất yêu!
Vậy hỏi thế gian, yêu là gì?
Vậy hỏi nhân loại, yêu là chi?
Là khi lỡ yêu rồi, anh có lăng nhăng, có đào hoa, em vẫn yêu.
Là khi anh nghèo túng, anh rách nát, em vẫn yêu.
Là khi anh bỏ đi, anh lạnh nhạt, em vẫn yêu.
Là cho dù trời đất có thay đổi, thời thế có đổi thay, em vẫn cứ yêu anh, vĩnh viễn không đổi.
Còn bây giờ, vào lúc này, khi sinh mạng của em chỉ mỏng manh như cánh hoa, cái chữ yêu đó nó vẫn trường tồn, vẫn bừng cháy trong em một ngọn lửa không thể nào tắt.
Em thật ngu si, em thật mù quáng.
Ngày ấy anh buông câu hững hờ, đến bây giờ em chẳng thể buông câu hờ hững.
Em chỉ có thể giữ cho anh một chữ yêu.
Vừa nhỏ bé lại vừa lớn lao.
Thật mâu thuẫn!
Mọi thứ trước mắt bỗng dần trở nên nhạt nhoà. Tiếng khóc của hai đứa trẻ cũng trở nên vô cùng xa xôi.
Cô cố mở to đôi mắt mệt mỏi để tìm kiếm hình bóng người nào đó, thật may vẫn có thể trông thấy hắn đang ở ngay gần mình.
Tay cô run rẩy đưa lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt hắn, thều thào:
- Em...em sẽ...giao con cho anh!
Sau này...hứa với em hãy...hãy nuôi con...
- Anh hứa!
Anh hứa với em!
Anh sẽ là một người cha tốt mà, anh hứa!
- Anh...phải tự...chăm sóc mình...
- Anh sẽ tự chăm sóc mình!
Anh hứa!
Anh hứa!
Cô mỉm cười dịu dàng, hơi thở đứt quãng:
- Thay em...cuối tuần...tuần này...dẫn con đi ăn kem...kem nhé?
Nói với hai đứa...em yêu...yêu chúng...và em cũng yêu...yêu...
Một chữ anh cuối cùng, cô vĩnh viễn cũng không thể thốt ra.
Bàn tay Hạ Âm buông thõng xuống, hơi thở cũng chính thức không còn.
Bách Ngộ lúc này mới dám khóc nấc lên, nghẹn ngào gục xuống lòng bàn tay còn vương chút hơi ấm đó.
Anh hứa....anh hứa với em tất cả mà!
Anh sẽ làm tất cả mà!
Anh hứa...anh hứa...
Úc Ni leo lên trên giường, úp mặt vào lòng mẹ rồi không ngừng khóc.
Mục Đăng sợ hãi chạy qua ngồi vào lòng ba, khóc đến khản cổ.
Con biết không?
Con vừa mất mẹ.
Mẹ vừa trút hơi thở cuối cùng.
Và ba vừa mất vợ.
Thành phố này vừa mất thêm một người.
Thế gian này vừa mất thêm một sinh mạng.
Mất rồi.
Vừa mới mất.
Không thể níu kéo được.
Cũng chẳng thể thắng nổi tử thần.
Một đời hồng nhan của em, leo lắt như ánh nến trước gió bão.
Đủ để rọi sáng một tâm hồn, nhưng thiếu mất để thắng nổi chữ số phận.
Nguyện cho em tàn lụi trong thanh thản...
Nguyện cho em tàn lụi trong mưa xuân...
- HẾT -