• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thiếu Thần xem như đây là một lời cảm ơn, vì nhờ có hai mẹ con Tưởng Gia Linh nên anh mới tìm được người phụ nữ phù hợp với mình như vậy...

"Đa tạ Bạch đã tổng rộng lượng, *lần sa*u chúng tôi sẽ không dám đến đây làm loạn nữa.."

Cả nhà họ Tưởng không ngừng dập đầu cảm tạ, trong lòng mẹ kế và Tưởng Gia Linh tuy không phục nhưng vẫn cố giả vờ...

Trợ lý Kim và giám đốc khách sạn L đứng một bên nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu, khả năng diễn xuất của gia đình này phải nói là quá xuất sắc..

Trợ lý Kim thật sự không thể xem thêm được nữa, liền quát lớn bảo họ cút ngay...

"Còn không mau cút đi.."

"Vâng vâng chúng tôi sẽ đi ngay.."

Cả nhà họ Tưởng nhanh chóng đỡ nhau chạy khỏi khách sạn L...

Sau khi bọn họ rời khỏi phòng, giám đốc khách sạn L cũng xin phép rời đi, quay về phòng làm việc trực tiếp đuổi hết mấy người phục vụ cũng như lễ tân hôm qua..

Những ai có liên can đến việc giao chìa khóa phòng số 99 cho Tưởng Gia Linh, đều nhận chung một kết cuộc là bị phong sát, cả đời này cũng đừng hòng tìm được việc ở đất Hải Thành này...

Qua một lúc Bạch Thiếu Thần cũng thay đổi quần áo cùng với trợ lý Kim rời khỏi khách sạn, leo lên chiếc BMW phiên bản giới hạn đến tập đoàn Bạch...

- ---------------

Quay về nhà họ Tưởng mẹ kế lúc này vừa nhìn thấy Tưởng Gia Tuệ, liền nhớ đến nỗi nhục nhã lúc nãy, không kiềm được mà mắng chửi...

"Mày nói láo, rõ ràng hôm qua mày và lão Triệu đã qua lại với nhau trong khách sạn, còn dám ở đây chối cãi chối cãi.."

"Dì à, dì đang nói bậy bạ gì vậy, cả đêm hôm qua con ngủ ở trong phòng, cửa phòng thì bị người nào đó độc ác khóa trái lại.."

"Sáng nay con muốn ra khỏi phòng phải đập mạnh cửa lắm, dì Lâm giúp việc mới nghe thấy, giúp con mở cửa ra ngoài đấy ạ.."

"Mà dì bảo con với lão Triệu gì đó là sao, con nào quen biết người đó, dì đừng có mà đặt đều, bịa chuyện đấy, như vậy sẽ làm xấu mặt nhà họ Tưởng chúng ta đấy.."

Tưởng Gia Tuệ vừa nói vừa chỉ tay về phía dì Lâm giúp việc, không quên nhắc lại nỗi nhục nhã vừa rồi...

Mặc dù Tưởng Gia Tuệ không biết vừa rồi họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngay khi nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt của họ...

Tưởng Gia Tuệ liền nhận ra vừa rồi chắc chắn đã có một chuyện rất thú vị đã diễn ra, thật tiếc khi cô không ở đó để chứng kiến..

Mà mẹ con Tưởng Gia Linh lúc này cũng có một chút chột dạ, thấy ông Tưởng nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ, mẹ kế liền lấp bấp nói.

"Bà Lâm..bà Lâm đâu, ra đây tôi hỏi chuyện.."

"Dạ thưa phu nhân gọi tôi ạ.."

"Bà Lâm những gì mà Gia Tuệ vừa nói có phải như vậy không.."

"Dạ thưa phải ạ..."

"Lúc đó tôi đang dọn dẹp bên phòng nhị tiểu thư thì nghe tiếng tiếng kêu của đại tiểu thư, đến kiểm tra thì mới biết cửa bị khóa trái, nên tôi đã xuống nhà lấy chìa khóa mở cửa giúp đại tiểu thư ra ngoài ạ.."

Dì Lâm đang miệt mài làm việc nghe bà chủ gọi thì nhanh chóng bước ra trả lời...

Mẹ kế làm sao có thể chấp nhận được việc này, mọi kế hoạch đều rất thuận lợi, làm sao Tưởng Gia Tuệ có thể chạy thoát được chứ...

Chắc chắn đêm qua nó phải bị chơi sạch, sáng nay lại tranh thủ lúc mọi người rời khỏi để về nhà, trên người chắc chắn phải còn lưu lại vết tích hôm qua...

Mẹ kế liền bước đến kéo cổ áo của Tưởng Gia Tuệ ra để kiểm tra, Tưởng Gia Tuệ mặc dù biết ý đồ của mẹ kế, nhưng vẫn giả vờ bất ngờ mà hét lên...

"Á, dì à, dì đang làm gì vậy.."

"Rách áo con, dì mau buông tay ra mau..."

Mà lúc này mẹ kế đâu chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, bà nhất định phải tìm cho ra vết tích hôm qua, như vậy Tưởng Gia Tuệ sẽ không thể chối cãi được nữa...

Nhưng tìm mãi cũng không thấy gì cả, ngay cả Tưởng Gia Linh cũng đứng dậy giúp mẹ mình..

Tưởng Gia Tuệ lúc này chỉ nhếch môi cười điểu, sau đó chấp nhận ngồi yên để hai mẹ con mẹ kế muốn làm gì thì làm, chiếc áo cũng sắp bị xé rách đến nơi vẫn không tìm thấy dấu tích gì...

Mẹ kế liền thì thầm vài tiếng trong miệng..

"Tại sao lại không có gì chứ.."

"Không thể nào như vậy được.."

Tưởng Gia Tuệ biết thời cơ đã đến liền giả vờ khóc nức nở, cố tình làm cho ông Tưởng đã tức giận lại càng thêm tức giận...

"Hix.. dì à, dì thật quá đáng.."

"Con đã nói là không có mà, tại sao dì lại vu oan cho con chứ.."

"Con khốn mày còn dám giả vờ khóc, muốn ăn tát phải không.."

Mẹ kế đưa tay lên chuẩn bị tát cho Tưởng Gia Tuệ một cái, nhưng ngay lập tức ông Tưởng đập mạnh vào bàn, đứng dậy quát thẳng vào mặt mẹ kế...

"Đủ rồi, hôm nay mẹ con các người quậy chưa đủ hay sao mà còn ở đây làm loạn thêm nữa.."

"Đã không biết lỗi của mình, còn ở đó gây thêm chuyện, đúng là tôi đã quá nuông chiều mẹ con các người rồi.."





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK