• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Yến Phi Ly

Những lời Đồng Nhạn Linh và Diệp Côn bày tỏ ngày đó có thể nói là đã chính thức xác định chuyện giữa bọn họ. Tuy rằng tình hình ngoài kia vẫn không yên ổn như cũ nhưng ít ra họ cũng không cần phải lo lắng phỏng đoán nữa.

“Cầm chìa khóa nhà tôi thì sẽ trở thành người nhà của tôi, em hiểu không?” Trước khi đưa Đồng Nhạn Linh ra ngoài, Diệp Côn nhìn anh chằm chằm rồi hỏi.

“……Hiểu.” Hơi hơi đỏ mặt, gật đầu mềm nhẹ nhưng cũng rất kiên định, anh đeo kính mắt ôm chặt cặp tài liệu của mình, dịu dàng dặn một câu “Làm ơn chú ý an toàn!”, chần chờ một lát mới ngẩng đầu đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên đôi môi mỏng vừa mềm mại lại vừa ấm nóng của đối phương, rồi vội vàng mang theo kích động và thẹn thùng, xoay mặt chạy vội ra cổng.

Anh trốn.

Mà cái người đàn ông ‘mặc kệ’ anh trốn kia chỉ tựa vào khung cửa, nhìn bóng dáng cao gầy hấp tấp rời đi, thấp giọng bật cười khe khẽ.

Hai ngày sau, gã tài xế có ý đồ ám sát Diệp đại thiếu gia bị bắt về quy án.

Gã tài xế này thật ra cũng bị người khác lợi dụng xúi giục nhận tiền giết người mà thôi. Kẻ mua chuộc gã là đối thủ trên thương trường của Diệp gia. Kế hoạch của tên đối thủ kia vốn là muốn dùng người trong biệt thự của Diệp Côn, kết quả sau khi quan sát hồi lâu lại phát hiện những người đó kín tiếng, trung thực, không thể mua chuộc. Vì thế không tiếp cận những người đó nữa mà là ra tay từ kẽ hở bên chỗ nhà chính.

Cuối cùng bị thu mua là tài xế thường phục vụ các vị phu nhân của ông Diệp. Người này tham lam ham hưởng lạc, thấy tiền sáng mắt. Đợi hồi lâu rốt cuộc đợi được cơ hội khi hai tài xế bên chỗ Diệp Côn đều bị phái ra ngoài, gã bèn xung phong nhận việc làm thay ca.

Chỉ tiếc gã không phải đối thủ của Diệp Côn, có thể khiến hắn đổ máu đã là không tệ nhưng cũng chỉ tới tình trạng này mà thôi.

Vì thế thủ phạm gây án và kẻ đứng sau đều sa lưới, cùng nhau bị trừ tận gốc.

Đám người kia bị bắt giam toàn bộ, việc duy nhất mà Diệp Côn làm với chúng chính là tung một số tiền lớn để đảm bảo rằng khi hắn còn sống vĩnh viễn không nhìn thấy gã đối thủ cùng tên tay sai bị thu mua kia nữa.

Cảnh sát nhận tiền dĩ nhiên vô cùng vui vẻ lấy lí do chính nghĩa vì dân phục vụ, nhúng tay vào khiến hai kẻ kia chịu mức án nặng nhất. Hắn ta đương nhiên sẽ không để hở chuyện nhận tiền này ra ngoài, sâu bên trong hắn có vì chính nghĩa hay cũng không đáng bàn đến, còn các tờ báo lớn ở Bắc Kinh đều đưa tin này thành tiêu đề nóng hổi.

Diệp Côn không phải kẻ ác nhưng cũng không phải người lương thiện. Hắn sẽ không vì lợi ích cá nhân mà làm hại người khác, thế nhưng kẻ xấu trêu chọc đến hắn thì tốt nhất đừng mong sống yên ổn.

Không muốn cho hắn đường sống kết quả sẽ là đường cũng đừng hòng đi, sống cũng đừng hòng sống.

Sự kiện liên quan đến Diệp gia lắng xuống đã là nửa tháng sau. Thời tiết cũng tiến vào giai đoạn nắng nóng nhất.

Đồng Nhạn Linh vẫn lui tới biệt thự của Diệp Côn như trước, hết thảy sinh hoạt của hai người cơ bản đều gói gọn trong căn biệt thự kiểu Tây của Diệp đại thiếu gia, thỉnh thoảng chủ nhà sẽ cho đầu bếp Taka nghỉ ngơi, sau đó ‘nhét’ cái người luôn miệng bảo mình chỉ biết làm vài món Trung truyền thống kia vào nhà bếp, nấu mấy thứ mà anh gọi là rau dưa đạm bạc cho hắn ăn.

Thậm chí có vài lần, cái người bình thường luôn ngồi trên sô pha rộng rãi đọc báo hoặc nghe tiếng nhạc phát ra từ máy quay đĩa, đợi quản gia đến mời vào ăn cơm cũng sẽ xắn tay áo lên ‘nhét’ bản thân vào bếp, đề nghị Đồng Nhạn Linh dạy hắn nấu cơm. Rồi vào lúc đòi đối phương giúp mình đeo tạp dề sẽ ôm chặt lấy người kia, nhẹ nhàng trêu đùa cắn một miếng lên vành tai mềm mại của anh.

Cuộc sống êm ả giữa bọn họ cứ bình đạm trôi qua như thế gần nửa mùa hè.

Trong khoảng thời gian này, Đồng Nhạn Thanh từ Nam Kinh trở về một lần. Vốn dĩ cậu muốn về trước Tết Đoan Ngọ, lại không nghĩ rằng công việc bận rộn mất một thời gian dài, vì thế đành sửa đổi hành trình về thăm nhà vào lễ thất tịch. ‘Kẻ chạy trốn’ của nhà họ Đồng đã lăn lộn ở Nam Kinh gần nửa năm lúc này mới lặn lội đường xa về Bắc Kinh thăm mẹ và anh trai đang được nghỉ hè.

Bà Đồng nhìn thấy con trai nhỏ dĩ nhiên không thể thiếu một hồi khóc lóc liên miên, ba người ôm nhau, khóc cùng nhau, nói hết đủ lời nhớ mong, sau đó mới lau khô nước mắt rời nhà ga tới quán trọ mà Đồng Nhạn Thanh sẽ ở lại.

Ăn cơm, nói chuyện, lời nối lời kể mãi không dứt. Trước sau tổng cộng ba ngày, Đồng Nhạn Linh dùng lí do mẹ muốn tới thăm nhà chị gái bên ngoại mới đưa bà Đồng ra khỏi nhà. Mà cha anh kể từ lần phát bệnh trước đó thì thân thể vẫn khi tốt khi xấu, căn bản chẳng có tâm tư mà hỏi cặn kẽ.

Ngày thứ tư, Đồng Nhạn Thanh trở về Nam Kinh.

Mẹ không ra ga tiễn đưa, sợ sẽ đau lòng quá mức. Bà chỉ làm món dưa muối mà con trai thích nhất cất vào vại sành, trong ngoài bao kĩ bằng ba lớp, cột thật chặt để Đồng Nhạn Linh đưa cho cậu mang theo.

“Mẹ, Nhạn Thanh ở Nam Kinh biết phấn đấu, không làm mất mặt bản thân và gia đình, giờ mẹ có thể yên tâm rồi chứ?” Từ nhà ga trở về, Đồng Nhạn Linh ngầm hỏi như vậy.

Mẹ gật đầu khe khẽ nhưng câu trả lời cho anh lại là miếng thịt cắt ra từ thân thể phải ở nơi xa xôi chịu khổ, muốn yên tâm sao có thể dễ dàng cho được….

Đồng Nhạn Linh nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai gầy gò của mẹ, không nói thêm gì, chỉ là nhẹ nhàng thở dài.

“Em trai em biết quan hệ giữa em và tôi không?” Lúc biết Đồng Nhạn Thanh về thủ đô, Diệp Côn từng hỏi như vậy.

“Sao có thể cho nó biết….. Ngược lại thì nó bảo nhất định phải tới cảm ơn đại thiếu gia. Cũng chuẩn bị chút quà mọn, của ít lòng nhiều, hi vọng anh nhận lấy.”

“Quà của cậu ta tôi không nhận, bảo cậu ta cũng không cần đến.” Diệp Côn ôm Đồng Nhạn Linh đang ngồi bên cạnh, lại gần dùng chóp mũi cọ xát bên tai đối phương “Tôi đã vui vẻ nhận anh trai ruột của cậu ta, cần gì chút ‘quà mọn’ đó nữa….”

Người bị trêu đùa muốn đẩy cái tên đang trưng vẻ mặt lưu manh kia ra lại lực bất tòng tâm, chỉ đành dùng đề tài nghiêm túc để che lấp nhịp tim đập nhanh dữ dội của mình.

“Nhưng Nhạn Thanh thật lòng muốn cám ơn. Nếu không có anh giúp đỡ thì nó cũng sẽ không có được ngày hôm nay. Giờ nó làm việc ở chỗ Tạ tiên sinh, công tác ổn định, thu nhập không tệ, công việc bận rộn thì thói ham chơi của nó cũng sẽ giảm bớt. Tiết kiệm được ít tiền nó còn biết gửi riêng về cho mẹ. Nói thật, nó có thể nên người như bây giờ là điều mà em chưa từng dám nghĩ đến.”

“Em nhất định muốn cậu ta tới đây?” Diệp Côn khẽ nhếch một bên đuôi lông mày, trong mắt tràn đầy tà khí “Em không sợ tôi nhất thời bất cẩn nhận sai người, kéo cậu ta đến phòng ngủ vui vẻ làm một trận?”

Nghe hắn như vậy, Đồng Nhạn Linh bắt đầu nhíu mày. Anh biết đối phương chỉ là đang trêu anh, muốn chọc cho anh tức giận mà thôi. Vì thế, tuy không thật sự giận dỗi nhưng anh vẫn xoay mặt đi chỗ khác “Nếu vậy chùm chìa khóa kia vẫn nên trả lại cho anh thôi……”

“Em dám.” Nâng tay nắm cằm đối phương xoay qua, nụ hôn nóng rực kèm theo ánh mắt đầy ý cười và đe dọa đồng thời ập tới.

Đến cuối cùng, Diệp Côn vẫn không để Đồng Nhạn Thanh đến biệt thự cảm ơn hắn. Nơi đây là lãnh địa của riêng hắn, trừ vài người giúp việc không thể thiếu cùng người trong nhà không tiện cự tuyệt thì cũng chỉ Đồng Nhạn Linh có tư cách ra vào. Cho dù có gương mặt giống hệt, Đồng Nhạn Thanh cũng chỉ là “người khác”, là “người ngoài” mà thôi.

Gặp hay không cũng như nhau.

Hắn đoán Đồng Nhạn Linh có thể hiểu suy nghĩ của hắn, mà trên thực tế đối phương cũng hiểu được. Bên nhau lâu, ăn ý dần dần thành lập, có vài lời không nhất định phải nói ra khỏi miệng.

Nhất là giữa hai người bọn họ một kẻ thì kiệm lời không thích nói, một kẻ lại ngại ngùng cất giấu sâu trong đáy lòng.

Nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ tựa hồ cũng đủ rồi, ăn ý, hiểu nhau, có những lúc lại thật sự hữu dụng.

Đồng Nhạn Thanh đi rồi, ước chừng lại qua hơn một tháng thời tiết mới dần dần trở nên mát mẻ hơn. Mùa thu ngắn ngủi của Bắc Kinh đúng hẹn mà tới, tiếng ve sầu râm ran ngày càng lắng, trang phục mùa hè mỏng manh bắt đầu đổi thành mùa thu, quần áo mùa đông cũng được lấy ra phơi nắng chờ đợi cái lạnh sắp sửa ập đến. Ở trường, Đồng Nhạn Linh cũng bận rộn lo liệu công tác khai giảng năm học mới, ở nhà thì giúp mẹ quán xuyến mọi việc trong gia đình, bên chỗ biệt thự của Diệp Côn cả hai vẫn luôn ngọt ngào ôn tồn như cặp đôi mới yêu, vào lúc anh cho rằng cuộc sống vẫn sẽ êm đềm tiếp diễn, biến cố cũng theo phiến lá ngả vàng đầu tiên trên cây không hẹn mà đến.

Một ngày nọ, Đồng Nhạn Linh tan tầm trở về, xách đôi cá chép mới mua ở chợ vừa đi vừa nghĩ tới việc về sớm nấu bát canh cá bồi bổ cho cha mẹ, không khỏi rảo bước nhanh hơn.

Ngay khi anh vừa đặt chân vào cổng, một cậu thiếu niên không cao, tuổi cũng không lớn lại đột nhiên chạy ra.

Anh thoáng lảo đảo, tóm lấy khung cửa mới không bị đụng ngã, cá chép rơi xuống dính đầy bùn đất, còn cậu thiếu niên kia cũng lảo đảo vài bước thiếu chút nữa ngã sấp xuống thì chỉ quay đầu nhìn anh một cái liền nhanh chóng chạy vụt đi.

Cảm giác được tình huống không thích hợp, Đồng Nhạn Linh vội vàng vào nhà chính. Anh thấy chị Kim đang đỡ mẹ đi ra, mà mẹ vừa trông thấy anh lập tức liền bật khóc.

“Nhạn Linh……!” Búi tóc của mẹ hỗn độn, chật vật đẩy chị Kim ra bước nhanh về hướng con trai, tiếp đó cầm chặt lấy ống tay áo Đồng Nhạn Linh, toàn bộ thân thể nhỏ gầy mong manh liền ngã vào lòng anh.

“Mẹ? Sao thế này?” Thật sự bị hoảng sợ, Đồng Nhạn Linh đỡ mẹ, ngẩng đầu nhìn chị Kim đang nhíu mày thở dài phía sau “Sao thế chị? Xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện này… cậu bảo chị nói thế nào a? Chuyện nhà cậu…. Ai….” Mu bàn tay phải đập đập vài cái vào lòng bàn tay trái, chị Kim luôn luôn không muốn xen vào chuyện riêng của nhà anh xoay người đi vào bếp “Cậu đưa bà vào nhà nghỉ ngơi đi, chị đi lấy mấy miếng bánh ngọt cho bà, ăn chút gì cho bình tĩnh đã.”

Nhìn chị Kim vào phòng bếp, Đồng Nhạn Linh nhanh chóng dìu mẹ trở lại phòng, để mẹ ngồi ở mép giường.

“Rốt cuộc là làm sao? Mẹ nói con nghe xem nào? Cậu nhóc vừa rồi chạy ra từ nhà mình là ai? Cha con đâu?” Nắm tay mẹ, Đồng Nhạn Linh cẩn thận hỏi.

“Là ai…. Là ai? Con hỏi cha con ấy! Con bảo cha con đi mà giải thích!” Nói một hồi, giọng bà dần nghẹn ngào, bà khóc càng thương tâm, gắt gao kéo tà áo con trai, nhẫn nhịn thật lâu rốt cuộc vẫn bạo phát “Đó là con riêng của lão! Là con hoang mà lão lén sinh! Nhạn Linh, cha con lén lút thậm thụt với một ả đàn bà sau lưng mẹ hơn mười năm….”

Mẹ gào khóc khiến Đồng Nhạn Linh cứng đờ tại chỗ. Mà những gì nghe được sau lời kể nghẹn ngào, thống khổ lại làm cho anh cảm giác toàn bộ thế giới dường như sụp đổ một nửa trước sự thật bị bóc trần kia.

Cha cả đời đều là người nhã nhặn, một lòng tôn thờ luân lí đạo giáo, miệng luôn luôn răn dạy hai đứa con trai đủ điều về đạo làm người. Hai mươi lăm tuổi ông thành thân với mẹ, năm sau hai vợ chồng liền có một cặp song sinh.

Nhưng mà theo thời gian hai đứa con trai lớn lên, người cha hào hoa phong nhã năm ấy lại dần mất đi hứng trí với người vợ dịu dàng, truyền thống. Năm ông ba mươi tuổi, ông gặp gỡ hoa đán trong gánh hát nổi danh bấy giờ — Diệp Hương Lan. Tại những năm tháng mà việc nam nữ cùng đứng trên sân khấu còn bị xem là hành vi đồi phong bại tục thì Diệp Hương Lan mạnh mẽ thuyết phục toàn bộ thành viên trong gánh hát, thậm chí là bầu gánh để bà được lên diễn, dưới sân khấu bà phải giả trai để ứng đối người xem, ngẫu nhiên bà gặp gỡ công tử của Đồng gia lớn hơn mình chừng mười tuổi.

Từ sau đó, hai chữ ‘phản bội’ liền chú định buộc chặt lấy ông Đồng.

Diệp Hương Lan nói cho đối phương bí mật mình là con gái, quan hệ của họ không thể đưa ra ánh sáng, cứ như vậy lén lút bắt đầu. Từ ba mươi tuổi, đến bốn mươi lăm tuổi, tròn mười lăm năm khi mối quan hệ này kết thúc, đứa con trai của ông và Diệp Hương Lan lại không thể mang họ ông đã có thể đọc một lượt Tam Tự Kinh.

Không có danh phận, không thể công khai, cuộc sống của một con hát phiêu bạt khắp nơi không bến dừng, người đàn ông của mình lại vẫn ra vẻ đạo mạo ôm cái gọi là dòng dõi nho gia, yêu cầu vô độ với danh vọng, không muốn phải đánh đổi bằng mặt mũi của bản thân…. Mối quan hệ nhìn không thấy tương lai cuối cùng chặt đứt vĩnh viễn trong những lần cãi vã, Diệp Hương Lan mang theo con trai giận dữ đi xa, đã vài năm không hề có tin tức. Cho tới tận hôm nay.

“Ả đào hát kia bệnh chết, đứa con hoang liền đến tìm cha con! Nhạn Linh, mẹ mắt mù hay là tâm mù? Bao nhiêu năm qua mẹ nghe lão, đi theo lão, cả tấm lòng đều dâng hết cho cái nhà này, mẹ giúp lão ngăn cản Nhạn Thanh đi hát, trớ trêu không khi lão lại đẻ con với một ả đào! Con nói xem mẹ tạo nên nghiệt gì chứ? Mẹ tạo cái nghiệt gì đây?” Mẹ khóc khàn cả giọng, Đồng Nhạn Linh đỡ lấy vai bà, nửa câu cũng nói không nên lời.

Anh muốn bảo, mẹ, gây nghiệt không phải mẹ mà là cha, cha có lỗi với mẹ cũng có lỗi với chính lương tâm của ông. Ông tự làm sai lại không tự biết, mà có khi biết rõ trong lòng nhưng vẫn không tự khắc chế mà thôi.

Thể diện nho học.

Nhân nghĩa đạo đức.

Nực cười.

Nực cười thay…

Người cha ấy trong trí nhớ luôn cao ngạo thể diện, là một học giả đầy bụng thơ văn, kinh luận, là người chỉ cần xuất khẩu sẽ thành thơ, du học Đông Dương, khí chất nghiêm túc, cẩn trọng, nho nhã, người mà lúc nào cũng cảm khái “Thánh đạo không hưng là muốn con người ta rèn luyện lối sống.”

Kết quả, tất cả đều chỉ là một đống túi da nhão nhoét hù người.

Một kẻ dối trá.

“Mẹ ngồi yên đây đã, một lát nữa con sẽ về.” Dặn mẹ ngồi yên trên giường, trấn an bảo mình nhất định lập tức quay lại, Đồng Nhạn Linh chờ chị Kim bưng bánh hấp và trà nóng vào phòng liền đi tới nhà chính.

Cha anh vẫn ngồi trên ghế cao bên cạnh bàn bát tiên với tư thế nhã nhặn tiêu chuẩn như trong trí nhớ, tay chống thái dương, vẻ mặt ông mỏi mệt, toàn thân dường như càng thêm sa sút.

Gian nhà chính im lặng hệt như khung cảnh bãi tha ma, Đồng Nhạn Linh trầm mặc một hồi lâu mới hỏi “….Cha, cha nói cho con biết đi, là thật hay giả?”

Cha không nói gì cũng không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ gật đầu khe khẽ.

Được rồi…..

Cười khổ một tiếng, Đồng Nhạn Linh cũng gật gật đầu.

Trong nháy mắt đó thật ra anh có rất nhiều lời muốn nói, anh muốn hướng về phía cha gào lên, anh muốn nhào qua túm lấy bả vai người đàn ông học thức uyên thâm mà anh vẫn lấy làm gương kia, rống hết mọi khúc mắc trong đáy lòng.

Anh muốn hỏi một câu, dựa vào cái gì?

Phản bội người vợ đã theo ông mấy chục năm, bức ép con trai sau lưng lại nuôi dưỡng con hát mà miệng ông lúc nào cũng khinh thường nhất, đến nỗi con trai cũng có rồi, cha dựa vào cái gì? Rốt cuộc là cha dựa vào cái gì? Đến tột cùng là điều lệ nào ban cho cha có được đặc quyền này?

Mọi lời chất vấn sinh sôi nảy nở trong lòng nhưng cuối cùng cũng không được anh giãi bày.

Đồng Nhạn Linh từ bỏ chất vấn.

Anh cảm thấy không đáng.

Đó là một loại từ bỏ khi rơi vào tuyệt vọng, đó là một loại lạnh lùng hờ hững nhìn chính bản thân và người thân bị một ‘người thân mật nhất’ tổn thương, mà cái vẻ lạnh lùng ấy cũng chính là lớp vỏ bọc để anh bảo vệ mình không đến mức phát điên.

Anh không thể điên, giờ phút này anh còn có người mẹ vô cùng yếu ớt cần anh bảo trì lãnh tĩnh. Anh nhịn xuống nước mắt, tuy rằng anh thật sự rất muốn tựa vào vai ai đó khóc rống một trận.

Trở lại phòng ngủ, anh nhìn người mẹ đẫm nước mắt ngây ngốc ngồi ở nơi đó, nhờ chị Kim chải đầu chỉnh quần áo cho mẹ, rồi sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cầm tay mẹ, giọng điệu nhu hòa, ngữ khí lại hết sức kiên quyết.

“Mẹ, cái nhà này đã khiến mẹ mệt nhọc hơn nửa đời. Lúc này nên là thời điểm mẹ ra ngoài hít thở, sống vui vẻ vì bản thân mình! Con mua vé tàu cho mẹ, mua vé ở toa hạng nhất thoải mái, mẹ thu dọn đồ đi, tới Nam Kinh tìm Nhạn Thanh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK