Diệp Côn nói với Đồng Nhạn Linh, tỉnh ngủ, chuyện gì cũng sẽ không còn nữa.
Ở khoảnh khắc đó Đồng Nhạn Linh thật sự đã tin.
Nhưng tỉnh dậy chuyện anh phải làm rất nhiều, vẫn khiến tâm trí và thần kinh anh căng thẳng như cũ.
“Em phải gọi điện cho Nhạn Thanh.” Ngồi chính giữa giường, anh uể oải bóp bóp trán, muốn mò tìm kính mắt để đeo, khi nghiêng người mới đột nhiên ý thức được toàn thân mình trần trụi không mặc một thứ gì.
“Ừ, gọi đi.” Diệp Côn bày ra vẻ mặt bình tĩnh, miệng đồng ý với anh nhưng trong mắt lại thoáng hiện lên ý đồ lưu manh.
Tối hôm qua hắn cởi áo ngủ của Đồng Nhạn Linh, hắn muốn da thịt kề sát da thịt, cảm nhận sự ấm áp của người kia, cũng làm cho đối phương cảm nhận được hơi ấm từ hắn.
“Nhưng mà lại phải phiền Tạ tiên sinh cho Nhạn Thanh nghỉ vài ngày.” Đỏ mặt, liều mạng hồi tưởng lúc nào thì mình biến thành cái dạng này, rõ ràng trong trí nhớ cả hai đều mặc quần áo ngủ, Đồng Nhạn Linh vừa nói chuyện đứng đắn để bình phục tâm tình vừa cố gắng rụt về trong chăn.
Mà người đàn ông cũng trần trụi thì nhích gần hơn ôm chặt anh “Tình huống thế này Kiến Hào nhất định sẽ đồng ý, cậu ta ở trong quân đội nghiêm khắc có tiếng nhưng đối xử với mọi người rất dễ chịu.”
“Vâng… Nhạn Thanh kể với em Tạ tiên sinh là người rất dễ gần. Đại… đại thiếu gia……” Nhận thấy một cái tay đã bắt đầu vuốt ve quanh thân mình, Đồng Nhạn Linh bắt đầu khẩn trương.
“Tên.”
“…Hả?”
“Gọi tên tôi.”
“Thiên Diệm……” Vẫn sẽ thẹn thùng nhưng chung quy cứ có cảm giác nếu gọi tên có lẽ sẽ được bỏ qua, Đồng Nhạn Linh nhắm mắt thấp giọng gọi tên người kia, sau đó bàn tay đang trêu đùa quả nhiên liền ngừng lại.
“Em yên tâm, trong nhà em xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cũng không thể muốn em liền bất chấp tất cả. Em coi tôi là cầm thú sao?” Tiếng cười nhẹ lượn lờ bên tai, Đồng Nhạn Linh có lẽ là nên giận dỗi một chút nhưng thanh âm kia khiến anh cảm thấy kiên định, loại tiếp xúc chặt chẽ cùng ‘trêu đùa’ mang theo vẻ lưu manh tựa hồ có phép thuật lập tức khiến tâm trạng vốn khó chịu, mệt mỏi của anh dịu đi không ít. Mà gọi tên đối phương thì càng có loại tác dụng giải tỏa đặc biệt.
Người đàn ông này hiểu rõ nên làm sao để anh giảm bớt gánh nặng….
Tuy rằng là nụ cười khổ nhàn nhạt nhưng dù sao cũng là cười, Đồng Nhạn Linh nhẹ nhàng thở dài một hơi, thả lỏng thân thể tựa vào lồng ngực đối phương.
Ngày đó anh ăn cơm tại biệt thự của Diệp Côn, lại thay thuốc và băng gạc cho Hải Đường cũng đã ổn định tinh thần hơn giống anh, nhìn ba mẹ con nhà mèo quấn quýt lại gần, ngẫu nhiên ‘meo meo’ vài tiếng thân mật gọi Hải Đường, Đồng Nhạn Linh thoáng thư thả tâm tình, sửa sang bản thân sạch sẽ gọn gàng mới về trường dạy học.
Tuy rằng không muốn, tuy rằng cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nhưng hiện tại anh cần làm những chuyện khác để khiến bản thân không nghĩ về chuyện gia đình nữa.
Giải lao giữa giờ, anh liền gọi điện thoại cho em trai, tận lực lý trí kể lại mọi chuyện một lần, sau đó, như anh dự đoán trước, Đồng Nhạn Thanh cũng không muốn trở về.
Không nói thêm lời cực đoan nào nhưng cũng không muốn trở về.
Đồng Nhạn Linh cảm giác bản thân anh có thể hiểu được, nhưng xuất phát từ tình cảm gia đình cơ bản nhất, anh hi vọng vào thời khắc cuối cùng trong đời cha có thể nhìn thấy vợ và con trai.
Gọi điện thoại như vậy vài lần, cũng gửi mấy lần điện báo với ngôn từ khẩn thiết, mất một tuần anh mới khiến em trai đáp ứng mang mẹ trở về một chuyến.
“Anh hai, vì em không muốn để một mình anh phải gánh vác mới quyết định trở về, anh hiểu không? Nếu không phải vì anh thì có chết em cũng không muốn về.” Trong cuộc điện thoại cuối cùng, Đồng Nhạn Thanh đã nói như vậy.
“Được rồi, coi như là vì anh đi.” Nhịn xuống cảm xúc chua xót khó chịu, Đồng Nhạn Linh hít hít mũi, khẽ gật đầu.
Từ lúc cha bắt đầu nằm viện, anh đã tạm dừng việc dạy học cho Diệp Bằng, anh nhận thấy mình không có nhiều tâm sức đồng thời lo liệu nhiều chuyện đến vậy.
Nhưng cách một hai ngày anh vẫn sẽ tới chỗ Diệp Côn, nhất là sau mỗi lần tới bệnh viện thăm cha, cái loại trống rỗng cần có ai đó ở bên càng thúc giục anh. Đoạn thời gian đó, ở mọi phương diện, Diệp Côn thật sự trở thành trụ cột tinh thần cho anh.
Cha vẫn khi tỉnh khi mê, chỉ là lúc tỉnh cũng không nhận ra là ai đến thăm ông. Mỗi lần ngồi ở bên giường, nhìn người cha ánh mắt mờ mịt, nhìn vẻ thê lương và sinh mệnh dần dần xói mòn, Đồng Nhạn Linh liền cảm giác hết thảy thoáng qua tựa như một giấc mộng.
Cha đã tự bức điên chính mình, chung quy ông không kịp hối hận hoặc là thức tỉnh.
Khoảng bảy tám ngày sau mẹ và em trai cũng trở lại. Bà Đồng nhìn người chồng chung chăn chung gối mấy chục năm của mình nằm trên giường, hai mắt đỏ ửng nhưng nước mắt lại không rơi xuống, còn em trai dứt khoát chỉ nhìn thoáng qua liền xoay mặt tránh ra.
Không biết có phải là cảm nhận được người vợ bị mình “phản bội” và con trai nhỏ ở bên hay không, qua ngày thứ ba thần trí ông Đồng bỗng nhiên thanh tỉnh một ít, ông kéo tay Đồng Nhạn Linh, miệng suy yếu gọi lại là “Nhạn Thanh…… Nhạn Thanh……”
Đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua em trai cũng đang sửng sốt đứng ở cuối giường, Đồng Nhạn Linh vội vẫy tay gọi cậu lại đây.
Trong miệng cha vẫn lẩm nhẩm không chỉ tên con trai mà còn cả tên vợ và Đồng Nhạn Linh, thậm chí kêu ông còn gọi tên Diệp Hương Lan và Diệp Long, mà sau khi nhắc tên những người này, người đàn ông nhắm mắt thật chặt lại dùng thanh âm mơ hồ không rõ gắng gượng nói “Mọi người…. đừng tha thứ tôi…… Tôi sai rồi……”
Nghe được câu nói kia, người đầu tiên bật khóc là bà Đồng, bà lập tức bổ nhào vào lòng Đồng Nhạn Thanh, thanh âm nghẹn ngào thốt ra từng chữ “Muộn rồi! Ông biết thì đã quá muộn!”
Mà Đồng Nhạn Thanh nhanh chóng đỡ lấy mẹ cũng cúi đầu, nâng tay lên len lén lau mặt.
Vào đêm hôm đó, ông Đồng nhắm mắt xuôi tay.
Đồng Nhạn Linh vẫn luôn túc trực ở bên tới giây phút cuối cùng, lúc này anh chợt cảm giác xung quanh tĩnh lặng chưa bao giờ có, trong đầu là một màu trắng mơ hồ không âm thanh hình ảnh nào có thể lọt vào.
Trong trí nhớ của anh tràn đầy hình ảnh cha năm đó nghiêm khắc dạy bảo, lớn tiếng đọc sách hay cao giọng quở trách hai đứa con trai. Mà cái người năm đó mở miệng liền mắng, nâng tay liền đánh, một lòng muốn hai đứa con trai đi vào ‘con đường chính đáng’ giờ này khắc này lại không có một chút thanh âm.
Anh khóc, không rõ chứa đựng trong những giọt nước mắt ấy đến cùng có bao nhiêu phức tạp.
Giúp Đồng gia lo liệu hậu sự là Diệp Côn.
Tuy hắn không chính thức lộ diện nhưng hắn phái quản gia tới hỗ trợ tìm nơi chôn cất, cử lái xe đưa đón mọi người trong nhà, từ đầu đến cuối luôn một mực yên lặng lưu tâm.
Sau lễ tang, Đồng Nhạn Linh đưa chị Kim về quê sống với con gái, xác định ở đó đều là những người nông dân chất phác sẽ không ghét bỏ chị, anh để lại một khoản tiền rồi mới rời đi.
Bên chỗ Diệp Long cũng do anh báo tin cha qua đời, nhưng đứa trẻ cơ hồ không có chút ký ức nào với cha cũng không thể rơi nửa giọt nước mắt cho ông. Cậu chỉ cám ơn người anh lớn thật lòng thương cậu, chăm lo cho cậu, không xem cậu là người ngoài.
Hậu sự lo liệu ổn thỏa, mẹ và em trai cũng chuẩn bị khởi hành về Nam Kinh.
Trước khi đi, mẹ kéo tay Đồng Nhạn Linh hỏi anh ngày sau có muốn chuyển qua bên kia sống cùng em trai hay không, anh chỉ khẽ lắc đầu, mỉm cười nhợt nhạt.
“Một mình con không sao đâu.” Anh đáp nhẹ bẫng.
“Anh hai, một mình nhớ bảo trọng, thay em và mẹ cám ơn đại thiếu gia. Tới kỳ nghỉ đông và nghỉ hè nhớ đi Nam Kinh thăm mẹ.” Em trai ôm chặt anh lâu thật lâu mới buông tay ra.
Mà Đồng Nhạn Linh chỉ tiễn mẹ và em trai lên xe lửa, mang theo không nỡ vẫy vẫy tay chào tạm biệt, nhịn xuống toàn bộ nước mắt muốn chảy ra, gỡ kính mắt xuống, khẽ xoa trán, cúi đầu trầm mặc một hồi lâu rồi một lần nữa đeo kính vào, ngẩng đầu cất bước rời khỏi nhà ga.
Ngày đó, anh tới biệt thự của Diệp Côn.
Có chút do dự nhưng xúc động muốn gặp người kia chiến thắng hết thảy.
Có điều khi anh tới nơi, Diệp Côn lại không ở nhà. Quản gia nói với anh đại thiếu gia bàn chuyện bên nhà chính, chắc hơi muộn mới trở về, nhưng đã dặn dò chúng tôi nếu thầy tới đây thì chuẩn bị đồ ăn cho thầy, sau đó đưa thầy đi nghỉ trước, trong khoảng thời gian này, chắc thầy cũng mệt lắm rồi.
Nghe quản gia nói anh bỗng thấy ngượng ngùng, nhỏ giọng cám ơn. Đồng Nhạn Linh đơn giản rửa mặt một chút, chờ cô hầu gái Nhã Cầm bưng bánh ngọt và trà tới bèn tạm thời thả lỏng thần kinh căng thẳng mấy ngày qua, hưởng thụ không gian thanh tĩnh hiếm có này.
Bánh ngọt chua chua mềm mềm, trà thơm nồng hương đưa bốn phía, anh ngồi trên sô pha, Hải Đường phát hiện anh đến vội vàng leo lên cọ người anh liều mạng làm nũng, khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại, trộm nghĩ có vẻ từ khi tới đây sống nó càng ngày càng béo tròn. Anh ôm nó dựa vào lưng ghế vừa mềm vừa dày, nhắm mắt lại, thở dài thư thái.
Tất cả đều kết thúc, hẳn là vậy…
Cơm tối được dọn lên bàn xong, người giúp việc trong nhà đều rời đi, Đồng Nhạn Linh dù bị Diệp Côn nhắc nhở vài lần phải duy trì khoảng cách với đám hầu gái, vẫn nhịn không được nói lời cảm tạ chân thành với mấy người, nhìn theo bọn họ ra khỏi cổng.
Trời trở nên tối mịt.
Một mình ăn cơm tối, một mình rửa sạch chén đĩa, một mình đọc sách, lại một mình tắm rửa sạch sẽ, anh vào phòng ngủ, lên giường.
Anh thật sự quá mệt mỏi.
Không bao lâu liền buồn ngủ, anh khẽ hít hà hương nước hoa của người kia còn vương trên gối dần dần chìm vào giấc ngủ. Đợi đến khi anh tỉnh dậy đã là nửa đêm.
Giật mình mở mắt, anh cào cào mái tóc hỗn loạn, đeo kính, cột lại dây áo ngủ rồi mới đứng dậy đi xuống lầu.
Dưới lầu đèn được bật sáng, áo khoác da của Diệp Côn tùy tay ném trên sô pha. Nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe buổi chiều không thấy cũng đang đậu trong sân. Đồng Nhạn Linh nhíu nhíu mày, tìm kiếm chung quanh, dạo qua một vòng dưới lầu mới chợt nghĩ ra mà đi vào nhà kính phía sau.
Lúc này Diệp Côn đang ngồi trên ghế quý phi, cà vạt buông rộng, cổ áo mở hai cúc trên cùng, một tay chống trán, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo tam thể chen chúc bên cạnh hắn vo thành một cục tròn tròn.
Thấy Đồng Nhạn Linh tiến vào, hắn khẽ cười, sau đó vươn tay với đối phương.
“Vừa rồi lên lầu thấy em ngủ say nên không gọi em.”
“Xin lỗi.” Giữ chặt tay đối phương, ngồi xuống bên cạnh, Đồng Nhạn Linh cũng sờ sờ nắn nắn cái bụng béo mà con mèo kia cố tình khoe ra với anh “Đại thiếu gia về khi nào?”
“Mới thôi.” Ôm anh hôn mấy cái, Diệp Côn mở miệng hỏi “Chuyện trong nhà đều xong xuôi hết rồi?”
“Vâng, đều xong rồi. Nhạn Thanh và mẹ cũng đã về Nam Kinh.”
“Mệt lắm phải không?”
“Không sao, em nghỉ ngơi một lát sẽ ổn. Qua vài ngày nữa lại tới dạy học cho nhị thiếu gia.”
“Chuyện này không vội.” Hơi chần chờ mấy giây, Diệp Côn thở dài rồi sau đó dùng đầu ngón tay lướt qua sợi tóc mềm mại của Nhạn Linh “Tôi có việc muốn nói với em.”
Từ ngữ điệu cùng biểu tình của hắn Đồng Nhạn Linh phát giác tình huống tựa hồ có phần nghiêm túc, vội ngồi thẳng thân mình, gật gật đầu “Vâng?”
“Sắp tới… Đại khái tầm hai ba ngày nữa tôi phải đi Mỹ một chuyến.”
“….Nước Mỹ?” Đang vụng trộm phỏng đoán tình huống, nhưng thật đúng là không hề nghĩ đến loại chuyện này, Đồng Nhạn Linh ngây ngẩn cả người.
“Đi xử lý công việc làm ăn bên đó.”
“Diệp gia còn buôn bán tới tận bên Mỹ nữa?”
“Có, chẳng qua không phải Diệp gia, là của tôi.” Ôm chầm lấy người còn chìm trong sửng sốt, Diệp Côn nâng tay xoa nhẹ lưng đối phương “Năm ấy khi du học bên đó, tôi quen một anh chàng người Mỹ tên là Anthony Perrotta. Cậu ta là dân gốc Ý, rất có óc kinh doanh. Nhà cậu ta kinh doanh chuỗi cửa hàng tạp hoá, chúng tôi trò chuyện với nhau, cậu ta nói ở quốc gia tư bản khổng lồ như Mỹ thực ra rất dễ phá sản nếu xảy ra bất cứ cuộc khủng hoảng nào. Đến lúc đó, đám quý tộc đang trên đà suy bại hay những ngân hàng mới nổi đều sẽ trở thành vật đầu tiên đem ra hi sinh.
Ngược lại nếu giữ những cửa hàng buôn bán nhỏ, mặc kệ là lúc nào cũng sẽ có người cần đến. Loại ý tưởng này không ngờ lại rất hợp ý tôi. Sau đó, tôi bắt đầu đầu tư vào sản nghiệp nhà cậu ta, mấy năm nay đều chưa từng ngừng. Cửa hàng tạp hoá biến thành mắt xích, sau phát triển thêm các nhà hàng, trung tâm làm đẹp, tiệm làm tóc linh tinh. Đếm ra thì số lượng không hề nhỏ. Tôi đa phần không ở bên đó, mọi chuyện đều do nhà Anthony xử lý, người Ý quan niệm cũng không khác người Trung là bao. Cứ cách một thời gian tôi sẽ lấy danh nghĩa tới thăm bạn cũ qua xem tình hình, thu phần tôi được nhận đổi thành vàng bạc cất ở nơi an toàn. Chuyện này trên dưới Diệp gia không một ai biết, tôi cũng không muốn cho bọn họ biết. Hiện tại… là lúc tôi phải qua xem xét công việc, trong khoảng thời gian ở đó hẳn sẽ bề bộn nhiều việc, có lẽ không có biện pháp mỗi ngày liên lạc với em được, cho nên muốn báo cho em trước.”
Đồng Nhạn Linh lắng nghe, cúi đầu mím môi, vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo béo, trầm mặc thời gian rất dài.
“Vậy bao lâu có thể trở về?”
“Ít nhất một tháng.”
“…… Em đã hiểu.” Gật gật đầu, Đồng Nhạn Linh ôm lấy chú mèo tam thể mập mạp, ngửi ngửi mùi hương không biết có phải vì chui trong đám hoa mà dính lên hay không “Vậy, đại thiếu gia cứ đi đi.”
“Tôi không muốn để em một mình nhưng lần này tôi phải đi. Lần này so với bất cứ chuyến đi nào trước kia đều hệ trọng hơn.”
“Không sao, em không sao.” Cười nhẹ, Đồng Nhạn Linh nhìn bốn phía tìm kiếm “Con của nó và Hải Đường đâu?”
“Hẳn là trong phòng khách.”
“Ừm.” Nhẹ nhàng lên tiếng, Đồng Nhạn Linh đứng lên, ôm mèo đi đến cửa nhà kính, thả mèo mẹ béo núc ních ra ngoài, tùy tay đóng cửa lại rồi quay trở về.
Mỗi một bước đều như là đang làm ra một quyết định vô cùng trọng đại, rốt cuộc khi đi đến trước mặt Diệp Côn, anh hít sâu, tiện đà làm ra hành động chưa từng có, chủ động ngồi lên đùi người đàn ông kia.
Diệp Côn kinh ngạc, hay đúng hơn nên nói, cực kỳ kinh ngạc, vốn tưởng rằng vị thầy giáo nào đó bởi vì không nỡ xa mình mà giận dỗi hoặc là gây áp lực, lại không nghĩ rằng được anh chủ động thân mật. Diệp Côn nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve hai đùi mềm mịn của đối phương, dần dần nheo mắt lại.
“Em… là muốn cho tôi quà trước khi tạm xa nhau sao?”
Nghe giọng nói trầm thấp bên tai, Đồng Nhạn Linh nhìn sâu vào mắt người đàn ông kia, dùng ánh mắt mang theo bi thương và lạnh lẽo không có nhiệt độ bởi dư âm của những ngày trước mà nhìn hắn, sau đó chủ động lại gần nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương.
Nụ hôn rất ngắn và cũng rất nhẹ, khi nụ hôn kết thúc Đồng Nhạn Linh cúi đầu đỏ mặt, chầm chậm cởi bỏ dây áo ngủ của mình.
Dây lưng từ tơ lụa nhẹ bẫng trượt xuống, mà cùng trượt xuống là cả bộ đồ ngủ trên người anh.
Vận dụng toàn bộ dũng khí, đem toàn bộ thân thể mà chính mình cũng không hề lấy làm kiêu ngạo bày ra trước mặt đối phương, Đồng Nhạn Linh tháo kính mắt xuống đặt sang một bên, môi mấp máy vài cái rồi mới quyết tâm dùng thanh âm run rẩy mở lời.
“Đại thiếu gia… Không…. Thiên Diệm. Anh bảo đây là quà trước lúc tạm xa nhau, không bằng nói là quà em muốn lấy từ anh trước khi chia tay đi. Anh lưu lại cho em nhung nhớ để em có thể chịu đựng tháng ngày này, em liền thỏa mãn. Nếu anh không chê trên người em còn đeo tang, xin hãy chạm vào em. Nếu anh đồng ý, đêm nay…. đêm nay… em liền mặc anh xử lý…!”
Đồng Nhạn Linh nói xong rồi? Hay là chưa xong? Diệp Côn bất chấp.
Ôm chặt đối phương, giữ chặt đầu anh, tiếp theo là nụ hôn nóng cháy, miệng lưỡi quấn quýt thật lâu, người đàn ông kia mới ghé vào tai Đồng Nhạn Linh đang thở dốc, rót lời nóng bỏng thẳng vào tai anh.
“Vốn đang nghĩ trước khi đi làm em không xuống giường được, kết quả em lại tự dâng lên miệng. Không chạm vào em? Em tưởng tôi ngốc à? Ai quản thân em có đang mang tang hay không, dù em đang túc trực bên linh cữu, bộ dáng này chạy đến trước mặt tôi, tôi cũng nhịn không được!”
Nghe hắn thì thầm bên tai, cảm thụ được hơi thở nóng cháy như thiêu đốt, cả người Đồng Nhạn Linh như muốn nổ tung. Anh vùi mặt vào hõm vai đối phương, sau đó thò tay qua kéo cà vạt rớt xuống, vừa sờ lồng ngực rắn chắc vừa cởi từng nút từng nút áo sơ-mi.
Áo sơ-mi trắng ngần triệt để rộng mở, Đồng Nhạn Linh dùng miệng gặm cắn xương quai xanh của đối phương, sau đó biết rõ chính mình còn chưa tới nỗi ý loạn tình mê, nhưng vẫn không quan tâm mà nhẹ nhàng mút mạnh làn da chỗ đó, lưu lại dấu hôn đỏ ửng.
Anh nghe người đàn ông kia thở gấp, cảm thụ được khi lòng bàn tay ma sát sau lưng mình xê dịch đến trước ngực, tiếng rên rỉ của anh khi nơi mẫn cảm được xoa nắn không nhịn được mà phát ra đối với Diệp Côn là quyến rũ tận xương tủy, hắn khó nhịn mà cọ cọ vật dần cứng lên vào giữa đùi đối phương.
Loại dụ dỗ này quá mức lớn mật, đối với người quen câu nệ, kín đáo như Đồng Nhạn Linh dĩ nhiên đã vượt qua phạm trù bình thường, nhưng anh không nghĩ được nhiều đến vậy, hoặc là nói cái gì anh cũng không muốn nghĩ nữa. Cứ để anh mặc sức làm càn đi, để anh phóng túng một lần, cũng để anh phóng đãng một hồi đi.
Hiện tại, anh cần người này!
Diệp Côn thả ra thứ của mình rồi sau đó nắm lấy cả hai cùng vuốt ve lên xuống, Đồng Nhạn Linh đối với việc dùng thứ khó nói kia cảm thụ một vật đồng dạng của người đàn ông khác, mặc kệ như thế nào vẫn là cảm giác khó mà nhịn nổi. Anh áp chế không được tiếng thở dốc cùng rên rỉ, khi xúc cảm quá mức mãnh liệt liền dứt khoát ngậm lấy vành tai gần ngay trước mắt nhẹ nhàng cắn.
“Hôm nay em là muốn quyến rũ chết tôi phải không….” Thanh âm trầm thấp truyền lại, hơi thở nóng ướt lượn lờ, Diệp Côn cảm giác Đồng Nhạn Linh dường như không nghe thấy hắn nói, lại có lẽ là nghe thấy nhưng căn bản dừng không được.
Bất kể thế nào đều tốt, dù sao hiện tại hắn muốn ăn no trước rồi nói sau.
Cánh tay ôm chặt vòng eo mảnh mai, đầu ngón tay thò vào trong miệng đối phương, trêu đùa đầu lưỡi dâm loạn, sau đó nương nước bọt trơn ướt một đường dọc theo xương cổ, trượt đến lối vào mê người phía dưới.
Khi cửa vào bị ngón tay thử thăm dò gãi cào, cả người Đồng Nhạn Linh khó nhịn run lên, một chút xâm nhập tìm đến nhược điểm không thể quen thuộc hơn, động tác đâm rút lặp đi lặp lại khiến anh ngay cả nói cũng sắp nói không nổi. Anh cứ ngỡ dường như mình chưa từng thoải mái như vậy, chưa từng sung sướng mà mang theo tuyệt vọng như vậy. Anh cả gan làm loạn rên nhẹ, thủ thỉ bên tai đối phương “Còn muốn……”
Diệp Côn có thể kết luận, hôm nay tên thư sinh dâm đãng này chính là muốn quyến rũ chết hắn.
Được rồi, hắn tiếp chiêu!
Rút đầu ngón tay ra, cầm thảm lông dê trên lưng ghế trải trên mặt đất, hắn đẩy Đồng Nhạn Linh trực tiếp nằm lên thảm. Sau đó tách đôi chân kia ra, cúi xuống, lại đâm sâu đầu ngón tay vào miệng huyệt ấm áp, đồng thời đầu lưỡi cũng cùng liếm vào.
“Ưm….! Đại thiếu gia….”
Hai tay che mặt, Đồng Nhạn Linh xấu hổ đến nỗi sắp cắn lưỡi tự sát nhưng người đàn ông lại lần nữa chiếm thế thượng phong nhếch lên khóe miệng.
“Không gọi tên tôi nữa? Hửm?” Cho đối phương một câu “đùa giỡn”, Diệp Côn lại dùng đầu lưỡi mô phỏng động tác làm tình.
Chỗ đó bị đầu ngón tay cùng lưỡi bắt nạt, trêu cợt, Đồng Nhạn Linh run rẩy khó nhịn nhưng trong lòng dù kháng cự thế nào thì thân thể cũng vẫn muốn. Không, thực ra lòng anh tựa hồ cũng rất muốn, kháng cự chỉ là vì quá mức xấu hổ mà thôi, tiếc là rất nhanh chút xấu hổ ấy cũng bởi vì thân thể cùng tâm linh bức bách, tự giác không vui mà len lén trốn đi.
Vì thế khi gặp phải khảo vấn của tình dục, trụy lạc là cách cứu chuộc duy nhất, rên rỉ hóa thành câu trả lời hợp pháp, Đồng Nhạn Linh cảm giác số lượng đầu ngón tay chôn trong thân thể mình lại gia tăng, đâm chọc và ma sát cũng dần dần không còn cố kỵ, miệng bên trên cắn mu bàn tay của mình mà cái miệng phía dưới thì cắn ngón tay đối phương, anh gắt gao nhắm mắt, co rút đạt tới đợt cao trào đầu tiên.
Dịch nhầy trắng đục phun tung toé lên ngực anh, thậm chí là bên môi, Diệp Côn lóe sáng cặp mắt dã thú áp qua, liếm đi chất lỏng đậm sệt vương trên khóe miệng, sau đó cứng rắn buộc anh trao đổi nụ hôn nóng ướt với mình.
Nếm được hương vị của bản thân, Đồng Nhạn Linh rất không tình nguyện, Diệp Côn đương nhiên biết, sau khi nụ hôn kết thúc người đàn ông kia nở nụ cười đầy tà khí, cởi quần áo vướng bận nửa người dưới, đứng dậy ngồi lên ghế quý phi, mở chân, dùng ánh mắt ý chỉ thứ cứng rắn giữa đùi.
“Không muốn nếm của em vậy tự mình tới đây nếm thử của tôi!” Lời bá đạo buông ra như chỉ thị, hắn ung dung đợi Đồng Nhạn Linh phản ứng.
Mà phản ứng của người kia hắn có thể nắm bắt rất rõ ràng, tức thì người đang nằm trên thảm lông dê bò dậy tiến lại đây, giữ chân hắn, ngậm lấy thứ thô lớn sừng sững.
Mỗi một lần nuốt vào đều phải cố sức, mỗi một lần mút vào đều bày ra đủ tham lam, Đồng Nhạn Linh vận dụng hết khả năng của bản thân để hầu hạ vật cứng dữ tợn trong miệng, mãi đến khi nghe đối phương nặng nhọc đè nén tiếng thở dốc mới cảm nhận được một dòng nước nóng bỏng phóng thích trong cổ họng mình.
Chất lỏng tràn đầy mùi giống đực, anh nuốt hết vào bụng, không lãng phí một giọt nào.
Sau đó khi người đàn ông kia ngoắc một ngón tay về phía anh, anh bèn cúi đầu, lại một lần nữa ngồi lên đùi đối phương, cắn môi, tự mình dùng ngón tay mở rộng miệng huyệt, từng tấc từng tấc một nuốt vào vật đã bắn qua một lần mà vẫn không thấy uể oải.
Bên trong nóng cực kỳ, cũng thít chặt như muốn đòi mạng, tham lam cắn lấy vật thô to, Diệp Côn đỡ eo người trước mặt, chỉ dịu đi một lát liền bắt đầu không nể mặt đoạt lấy.
Một đêm ấy, hắn bắn trong cái miệng ấm nóng kia ba lần, cả miệng huyệt đều bị ma sát sưng đỏ hết lên, vậy mà va chạm, đâm chọc vẫn không chịu dừng. Đồng Nhạn Linh bắt đầu cảm thấy đau, thế nhưng anh lại quấn cánh tay càng chặt, liều mạng ôm lấy đối phương, tựa như cầu xin mà phối hợp với đòi hỏi từ người kia. Từ ghế quý phi đến trên mặt đất, từ ngồi đối diện cho đến quay lưng lại, từ lần lên đỉnh này cho đến một lần cao trào mới, anh không thể ngưng tiếng rên rỉ ngày càng làm càn đến tận khi ý nghĩ đều sắp hỗn loạn, ý thức gần như mơ hồ. Anh lần lượt nỉ non tên đối phương, cái tên mà Diệp Côn chỉ cho phép một kẻ khác họ là anh được phép gọi. Sau đó đáp lại anh sẽ là chiếm đoạt càng thêm điên cuồng, nồng nhiệt. Điên cuồng giống như muốn vò nát anh ăn vào bụng…
Rốt cuộc, tại một lần khoái cảm dâng trào cùng nhau, khi cả đôi bên đều không còn khí lực, trong nhà kính cuối cùng không còn tiếng dâm loạn vang vọng nữa.
Thảm lông dê bị làm rối tinh rối mù nhưng càng chật vật hơn là thân thể của hai người. Đỏ hồng là dấu hôn, trắng đục là tinh dịch và cả bùn đất không biết lúc nào đã dính lên, Diệp Côn nâng tay phủi đi đất bụi trên vai Đồng Nhạn Linh, hai người bốn mắt nhìn, nhịn không được đều vui vẻ cười thành tiếng.
“Em ấy…..” Diệp Côn ôm đối phương, cắn một miếng lên xương quai xanh ngon lành “Tôi còn chưa từng để ai ép khô, thầy giáo à, em giỏi thiệt……”
“Em không có!” Đỏ mặt phủ nhận, Đồng Nhạn Linh dùng trán cụng lồng ngực rắn chắc kia, sau đó từ dư quang khóe mắt thấy khóm hoa quỳnh tươi tốt trên giá đang lẳng lặng nở rộ “……Thiên Diệm.” Do dự mấy giây, vẫn gọi tên đối phương, anh chỉ đóa hoa quỳnh trắng nõn kia, vẻ mặt mừng rỡ.
“Đột nhiên nở rồi?” Diệp Côn cũng bất ngờ.
“Hoa nở hoa tàn như người có tình rồi lại tuyệt tình, chẳng thể biết lúc nào, chẳng thể hiểu ra sao sao. Đã trao đi thì không thể vãn hồi cũng chẳng hay lúc nào sẽ tàn lụi….” Bỗng nhiên mạnh dạn nói lời có thâm ý, Đồng Nhạn Linh cúi đầu thì thào.
“Em sợ em và tôi sẽ giống như phù dung sớm nở tối tàn kia sao.” Diệp Côn khe khẽ cười một tiếng, sau đó đứng dậy, không cần suy nghĩ đã ngắt đóa quỳnh nở rộ xinh đẹp nhất xuống, trực tiếp giao vào tay Đồng Nhạn Linh. Hắn dùng một tay ôm đối phương, ánh mắt không cho phép kháng cự cũng không cho né tránh “Đóa hoa này rốt cuộc đã nở rộ. Em giữ lấy, lúc nào không muốn ở bên tôi nữa thì bóp nát nó, vứt đi!”
Nghe lời của hắn, hay nói chính xác hơn, lắng nghe lời tỏ tình sâu nặng nhất từ Diệp Côn, Đồng Nhạn Linh cực kì cẩn thận nhưng mảy may không dám lơi lỏng khép kín đầu ngón tay, nhận lấy đóa quỳnh kia, sau đó nhào vào lòng người đàn ông trước mặt, cho hắn một nụ hôn như mèo con vừa gặm vừa cắn, cuối cùng trước khi nước mắt khống chế không được mà chảy xuống, yên lặng tựa má vào bả vai vững chãi của đối phương.