“Gần tôi vậy làm gì?” Đẩy Mạnh Cảnh Vấn đang đùa ra chỗ khác, cô rụt vào sát tường.
“Không phải em đang nhìn tôi đến ngẩn người à?” Mạnh Cảnh Vấn dương dương đắc ý nhìn cô, nụ cười chứa 100% đường.
Khóe miệng Đỗ Tiểu Mạn cứng đờ, lập tức phủ nhận: “Anh mới ngẩn người đấy! Tôi tôi đang suy nghĩ… à, đang nghĩ mai nên mặc đồ gì thôi.” Nói đến vấn đề này, cô phải nghĩ thật kĩ mới được, mấy chiếc váy đẹp đẹp cô để cả ở thành phố A mất rồi!
Mạnh Cảnh Vấn bất đắc dĩ thở dài, bong bóng màu hồng bay chung quanh cô nàng này là chuyện gì xảy ra đây? “Em chờ mong lắm à?”
“Lần đầu tiên xem mắt chẳng nhẽ không đáng chờ mong à?” Cô cũng có mơ mộng vậy, mấy đoạn dễ thương trong tiểu thuyết cô đều đã tưởng tượng rồi. Lại nói, con gái con đứa chẳng phải nên trang điểm đẹp một chút mới ra ngoài đúng không?
“Trưa mai tôi muốn ăn sò biển.”
“Tôi còn là bệnh nhân đó!” Tại sao tư duy của ông chủ lớn luôn đột ngột xoay chuyển thế này? Đỗ Tiểu Mạn vội vã giành quyền lợi cho mình.
Mạnh Cảnh Vấn hừ một tiếng rồi nói: “Bệnh nhân à? Em còn đi xem mắt cả rồi, nhìn em xem có chút bệnh hoạn nào không?” Truyện mặt rất có hồng hào, không phải bị chọc tức nên đỏ chứ?
Lúc nào cũng nói chuyện khiến người ta cực kỳ khó chịu, phong cách trước sau như một, Đỗ Tiểu Mạn đã quen rồi, cô cũng buông lỏng, duỗi chân nho nhỏ đặt cạnh Mạnh Cảnh Vấn, tùy hứng làm mặt quỷ với anh ta, bắt đầu đuổi người, “Tôi mệt rồi.”
Mạnh Cảnh Vấn vừa định lầm bầm hai câu, tầm mắt bị đôi chân trắng nõn của cô hấp dẫn. Hay lắm, dạo này anh luôn bị một bộ phận cơ thể nào đó của cô nàng này hấp dẫn, anh dám thề, cứ tiếp tục như thế này thì một ngày nào đó anh sẽ trở thành một tên biến thái! Vì vậy, thân thể của anh theo mệnh lệnh trực tiếp của đại não, chạy ra khỏi phòng của Đỗ Tiểu Mạn.
Động tác của anh rất nhanh khiến Đỗ Tiểu Mạn ngớ người, sau hồi lâu, nàng buồn bực cười lén trong chăn, bộ dáng chật vật chạy đi của anh ta vừa nãy dễ thương quá đi mất. (︶ε︶メ)
Đỗ Tiểu Mạn bị ánh mặt trời chói chang đánh thức. Mặt trời đã lên cao, sau khi rửa mặt, soi gương xong cô mới thoả mãn gật gật đầu, vì vừa hết bệnh, mấy ngày nay cũng không ăn gì nhiều nên mặt của cô đã gầy đi một vòng. Trong miệng hừ một tiếng, xuống lầu đi đến địa bàn của mình – – phòng bếp.
Kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ, cô tùy ý làm cho mình một phần mì Ý, sau khi ăn xong mới bắt đầu làm cơm trưa cho ông chủ Mạnh hay soi mói kia. Cô cũng không nhớ rõ bản thân đã đồng ý để tùy ý anh ta gọi cơm bao nhiêu lần rồi, nếu nói mập mờ thì dường như thiếu cả đời. . . Cô phải nghĩ cách cân bằng mối quan hệ này mới được.
Nguyên liệu trong phòng bếp tuyệt đối là loại cao cấp nhất, Đỗ Tiểu Mạn rầm rì mấy câu, khó trách tên tham ăn này kén cá chọn canh thế, thì ra ngày thường đã tự chìu hư mình rồi, bình thường ăn thức ăn tốt vậy để làm gì?
Đỗ Tiểu Mạn chằm chằm mấy con vật to lớn sống dưới lòng biển sâu trước mắt, hơi cháng váng đầu. Sò biển có rất nhiều cách chế biến, cô còn chưa từng có mấy nguyên liệu chà bá lửa như thế này, chứ nói gì đến việc giết sò biển.
Cô làm hoàn toàn theo bản năng, cầm sò biển lên bắt đầu xử lý. Khiêu chiến với những nguyên liệu mới cô cũng rất hứng thú! Ít nhất, cô cho rằng đây là một trong những tố chất của người đầu bếp. Sau khi cô thất bại ba lần, lãng phí ba con sò biển chất lượng thì Mạnh Cảnh Vấn mở cửa về nhà.
“Tiểu Mạn?”
“Trong bếp ạ! Đợi tôi nửa giờ nhé.”
“Ừm.” Mạnh Cảnh Vấn ngoan ngoãn lên tiếng rồi ngồi xuống trước bàn ăn.
Chỉ cần trong phòng bếp, chỉ cần có dính líu đến thức ăn, cô liền trở nên mạnh mẽ ngoài ý muốn, nói nửa giờ thì chính là nửa giờ. Khi cô thật sự bưng một đĩa sò biển hạng sang bước ra, nước miếng của Mạnh Cảnh Vấn sắp nhỏ xuống đất.
“Anh dám nói anh không ăn được xem?” Đỗ Tiểu Mạn nghiến răng nghiến lợi nặng nề đặt đĩa xuống, ngồi đối diện với anh, không ngừng trừng mắt nhìn anh. Dường như chỉ cần anh nói một câu nào đó không xuôi tai, cô lập tức ném đĩa vào mặt anh ta.
Cô bận bịu tới trưa chỉ làm ra chút thành phẩm như thế, cảm giác thành tựu đương nhiên là có, nhưng nhìn chúng cứ được tuồn vào miệng tên tham ăn này, cô đau lòng quá đi mất.
“Phía dưới là ngô nhuyễn à?”
“Ừ, tôi đã cho thêm chút nước chanh, sò biển cao cấp toàn thịt là thịt.” Đỗ Tiểu Mạn thấy anh cắt một miếng bỏ vào miệng, sau đó không nói tiếng nào nữa, cô lập tức lo lắng hỏi, “Này, rốt cuộc là có ăn được không?”
Anh ta cầm cái đĩa như cầm bảo vật, vọt vào phòng khách, sau đó vội vàng giải quyết hết đĩa sò biển.
Móa! Cô có giành giật gì với anh ta đâu, có cần dùng cách đó để đề phòng cô không! Đáng giận! Cô cũng chạy qua theo, trên tay cầm lấy một cái nữa, “Chừa tôi một chút đi!”
“Không chừa đâu! Hết rồi!” Anh nhét con sò cuối cùng vào miệng, anh tìm được bảo bối rồi! Qủa thực một khắc anh cũng không thể xa cô nàng này được!
Đỗ Tiểu Mạn phảng phất cái đuôi của anh ta đang vẫy vẫy với cô, cô thở phì phò nắm chặt nắm đấm, “Tôi ra ngoài đây!”
“Đi đâu? Tôi đưa em đi.”
“Không cần, tôi biết anh vẫn chưa no, trong phòng bếp có chút mì Ý đấy.” Không ngoài dự đoán, cô còn chưa dứt lời tên tham ăn này đã biến mất rồi.
Mà đợi khi Mạnh Cảnh Vấn ăn hai đũa mì thì kịp phản ứng, cô đầu bếp nhỏ nhà anh không phải vì tối nay đi xem mắt mà giờ đi mua quần áo chứ? Sắc mặt của anh ta lập tức thối như đám sò biển bị Đỗ Tiểu Mạn quăng vào sọt rác. . .
Anh vì quá vui đến váng đầu, suýt nữa quên mất chuyện trọng đại này! Có điều anh vẫn không quên giải quyết mì Đỗ Tiểu Mạn làm, lúc này mới cất bước bắt tay vào việc điều tra địa điểm Đỗ Tiểu Mạn sẽ xem mắt.
Anh rất chờ mong sắc mặt Đỗ Tiểu Mạn gặp anh tối nay! Rất chờ mong!