• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: La Na

Mạnh Cảnh Vấn đỡ sau lưng Đỗ Tiểu Mạn, ăn chút đậu hủ non, thuận tiện quét mắt nhìn về phía gã mặt to kia, “Mã Thần Thần, cậu ngứa da à?”

“Em sai rồi lão đại!” Mã Thần Thần lập tức nhận sai kèm theo một khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, “Chị dâu, em không quấy rầy hai người nữa đâu ha.”

“Nè nè nè, anh lại nhồi nhét suy nghĩ gì cho người khác vậy?” Đỗ Tiểu Mạn nghi ngờ nhìn chằm chằm dò xét Mạnh Cảnh Vấn.

“Ửm? Không phải dưới lầu còn đang nấu đồ à? Nè, của em.” Mạnh Cảnh Vấn dễ dàng đổi chủ đề, cầm đồ hộp trong tay đưa qua.

Quả nhiên, cô lúng ta lúng túng chạy như bay ra khỏi phòng, hệt như lúc đến.

Mạnh Cảnh Vấn lộ ra nụ cười, dường như anh tuyệt không hề quên chuyện quan trọng lúc nãy. Cô vội vã muốn kết hôn, anh thì cần tài nấu nướng của cô, sao không cưới cô về làm vợ?

Anh đẩy toàn bộ bản vẽ văn kiện lộn xộn trên bàn qua một bên, một lần nữa nhìn vào video trên màn hình.

“Vâng? Lão đại?”

Mạnh Cảnh Vấn vào thẳng vào chủ đề, “Đến thành phố R mua giúp tôi một căn nhà hai lầu cạnh công ty, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa bản thiết kế cho cậu. . .”

Làm việc mệt mỏi mấy ngày liên tiếp nên mọi người vui mừng nghênh đón kỳ nghỉ nhỏ dài hạn, dưới sự áp bức của bạn thân và anh Đại địa chủ Mạnh Đỗ Tiểu Mạn rơi lệ nghỉ kinh doanh một ngày.

“Mình không muốn đi mà, Đình Đình. . .”

“Không được, cậu xem ông chủ Mạnh cũng đã phối hợp như vậy, cậu còn không dám đi à?”

“Òa – – “

Vì vậy, Lưu Chương trong xe chờ bọn Khang Nghiên Đình mòn mỏi, anh nhịn không được vào quán xem thử một phen, kết quả đứng ngốc ở cửa ra vào cảm giác như mình có thể đã đi nhầm chỗ rồi. Trong phòng khách, Đỗ Tiểu Mạn liều mạng muốn trốn, Mạnh Cảnh Vấn và Khang Nghiên Đình cùng níu tay cô, tạo thành cục diện hai người cùng lôi kéo cô gái này đi về phía trước. Cái tình hình này không thể nói nên lời, tựa như lúc còn bé phải đi nhà trẻ vậy, khóc rống lên không chịu đi.

“Khụ, không đi nữa là sẽ trễ mất.” Lưu Chương sờ sờ cái mũi, cắt đứt thế giằng co giữa ba người.

Mạnh Cảnh Vấn hừ lạnh một tiếng, một tay trực tiếp dùng sức kéo người vào trong ngực mình, “Đã thành, xuất phát!”

Vừa vào trong xe, Đỗ Tiểu Mạn liền co lại vào một góc, mãnh liệt bày tỏ ý muốn cách Mạnh Cảnh Vấn thật xa, cô còn thừa dịp lúc đôi vợ chồng ngồi ghế trước không chú ý,  phồng miệng lên hung hăng trừng Mạnh Cảnh Vấn năm giây. Ngụ ý trong mắt là không bao giờ nấu cho anh ta ăn nữa.

“Sao lại phản ứng kịch liệt như vậy?” Mạnh Cảnh Vấn cầm cánh tay cô, để cô ngồi thoải mái một chút, “Vẫn không muốn đi?”

“. . . Tôi không muốn nói dối.” Đỗ Tiểu Mạn rối rắm thật lâu, lúc này mới nói ra suy nghĩ của mình.

Mạnh Cảnh Vấn nhướng mày, không nói tiếp. Anh tương đối muốn nói là, anh muốn lừa cô về nhà, cái này dĩ nhiên là không tính là lời nói dối chứ. Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, đặc điểm này không biết nên nói cô thành thực hay là gốc rễ không vững vàng nữa!

Tới khi đến trước quán ăn, Đỗ Tiểu Mạn lại phí công giãy dụa thêm lần nữa, khiến Khang Nghiên Đình cười quá xá. Náo thì náo, đẩy ra cửa phòng bao ra thấy mấy gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp, cô và Khang Nghiên Đình trăm miệng một lời gọi: “Lớp trưởng!”

Lớp trưởng vẫn như trong ấn tượng của Đỗ Tiểu Mạn, hơi ngại ngùng vung nhẹ tay với hai người bọn họ, “Phòng ngủ mấy người là tới trễ nhất đấy, được rồi, hai người mau đến đây, còn thiếu Quý Hiểu Diễm chưa tới nữa thôi.”

“Hì hì, Tiểu Mạn Tiểu Mạn! Cuối cùng cậu cũng có đàn ông rồi!”

“Oa! Đàn ông nhà cậu nhìn có vẻ không dễ ở chung ha!”

“Tiểu Mạn! Mau tới đây để tớ ôm cái nào!”

Liên tiếp mấy tiếng gọi thân thiết làm cho Mạnh Cảnh Vấn bị dọa hết hồn, mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng hiển nhiên nhân duyên của tiểu quỷ Đỗ Tiểu Mạn vô cùng tốt. Anh mở to mắt nhìn cô hình như ai cũng ôm một chút, mặt tròn đỏ bừng, sắc mặt hưng phấn tình cảm tràn trề mà không lời nào có thể miêu tả được, nào có bộ dàng muốn chết muốn sống không chịu vào chơi như vừa rồi?

“Đỗ Tiểu Mạn, anh ta tên gì vậy?”

“A, uhm, cái đó, anh ấy tên là Mạnh Cảnh Vấn.” Đỗ Tiểu Mạn vẫn không thể nói gì ngoài chấp nhận mác giả danh bạn trai.

Ngược lại Mạnh Cảnh Vấn hiếm khi có sắc mặt tốt, bản sắc nói lời độc ác không hề thuyên giảm chút nào, “Tôi biết vợ tôi ôm rất thoải mái, nhưng mà chỉ duy nhất lần này thôi đấy.”

Anh còn chưa dứt lời thì mấy tiếng cười mập mờ đã vang lên, trong tiếng cười lộ ra “Chúng tôi hiểu mà.”.

Đỗ Tiểu Mạn tặng một cái khủy tay qua, lần trước Mạnh Cảnh Vấn đã nếm qua nên lần này thân thủ tráng kiện ngăn thế công của cô lại, đồng thời vẫn không quên kéo người qua bên cạnh mình.

Đợi mọi người cùng vào chỗ ngồi, Đỗ Tiểu Mạn mới từ từ nhìn một vòng các bạn đã học cùng bốn năm đại học. Thật ra không phải ai cũng dẫn theo bạn tham gia, thoáng nghe bát quái trên bàn cơm là biết ai còn độc thân, hoặc là ai có nửa kia không rảnh. Đỗ Tiểu Mạn than ngắn thở dài trong lòng một hồi, rõ ràng là có thể độc thân tới mà! Đình Đình nói dối quân tình, cấu kết với ông chủ Mạnh tính kế cô! Nói như cô ế lắm vậy. . .

“Tiểu Mạn, bây giờ cậu đang làm ở đâu?”

“Tiệm bánh ngọt.”

“Tiểu Mạn đã là bà chủ rồi!” Khang Nghiên Đình ngắt lời cô nói.

Vì vậy, sau đó là các tiếng “Woa” nối tiếp nhau, cô nghe thấy mệt mỏi vùi đầu vào uống nước trái cây. Lúc món ăn đầu tiên được bưng lên, Quý Hiểu Diễm khoan thai bước vào sau lưng người phục vụ.

Trang điểm tinh xảo càng khiến cô nàng trưởng thành quyến rũ hơn so với ngày còn học đại học, tay cô ấy khoát tay một người đàn ông có vẻ ngoài khá tùy tiện, nhưng nhìn lại động tác lúc anh ta giúp Quý Hiểu Diễm kéo ghế, thì ra là một người đàn ông ngoài thô trong tinh tế.

“Người em đang nhìn chằm chằm cũng là bạn học của em à?” Đột nhiên Mạnh Cảnh Vấn đến gần sát bên tai Đỗ Tiểu Mạn nói chuyện, thổi ra luồng nhiệt khiến tai cô ngưa ngứa.

Cô rụt cổ một cái rồi nói: “Là đại mỹ nữ lớp bọn tôi đấy!”

“Ờ.” Mạnh Cảnh Vấn khẽ dựa lưng vào ghế ngồi, “Sao em thích ngắm mỹ nữ thế?”

“Mỹ nữ ai chẳng thích!” Đỗ Tiểu Mạn cười hì hì nói: “Nhưng góc độ tôi thưởng thức không hề giống mấy anh đâu.”

Mạnh Cảnh Vấn cứng người nói lãng sang chuyện khác, “Đồ ăn ở quán thật khó ăn!” Dường như anh không hề chạm tới đôi đũa.

“Cũng được mà! Bắt bẻ như vậy. . .” Đỗ Tiểu Mạn nói được một nửa lại nuốt trở về, nếu nói tiếp có phải là cô sẽ cổ vũ anh ta bắt bẻ không? “Khụ khụ, cái cánh gà này nấu không tệ lắm, anh nếm xem.”

“Xem, bán nát bét.” Mạnh Cảnh Vấn tỉnh bơ ghét bỏ gảy gảy cái cánh gà kia một chút, cuối cùng vẫn không há miệng.

Đỗ Tiểu Mạn nhìn anh một cái rồi nói: “Được rồi, anh không thích ăn mấy loại thức ăn móng vuốt thì cứ nói, sớm biết như vậy đã không gắp vào chén anh rồi, lãng phí lương thực.”

Mạnh Cảnh Vấn vừa định phản bác đã bị món ăn chiêu bài vừa được mang lên hấp dẫn rồi, lúc đứng trước cửa tiệm cơm anh đã thấy món này rồi. Anh đỏ mắt chờ món ăn này xoay đến trước mặt, động đũa thôi.

Bởi vì cái gọi là cá dê vi tiên, Mạnh Cảnh Vấn mảnh nếm thử một miếng thịt dê rồi lại uống thêm một ngụm nước súp, nhíu mày nhấp một ngụm nước ấm.”Vị bột ngọt quá nhiều, thất bại!”

Món cá dê vi tiên: http://f.hiphotos.baidu.com/baike/pic/item/fc1f4134970a304e90a86ee1d7c8a786c9175c27.jpg

Lúc này Đỗ Tiểu Mạn không hề phản bác lại tên tham ăn mà trong lòng còn điên cuồng gật đầu phụ họa, về phải làm một bữa thật ngon khao dạ dày mình mới được.

“Họ ăn xong còn làm gì khác không?”

“Chuyện gì?” Vẻ mặt Mạnh Cảnh Vấn nghiêm túc quá làm Đỗ Tiểu Mạn cũng bất giác căng thẳng, “Nếu anh có việc, chúng ta có thể đi trước cũng được.”

“Vậy là tốt rồi.”

Đỗ Tiểu Mạn đâm đâm hắn, “Chuyện gì vội vậy?”

“Về nhà làm bữa ngon cho tôi.” Mạnh Cảnh Vấn lời lẽ hùng hồ yêu cầu, mắt thấy nữ đầu bếp đại nhân sắp nổi đóa, anh lập tức chân chó đưa đồ uống lên cho cô, cố gắng tỏ ra đáng thương, “Hạ hoả đi, tôi chỉ là rất thích món ăn em làm thôi mà.” Anh tương đối hiểu rõ Đỗ Tiểu Mạn, điển hình của loại người thích mềm không thích cứng.

Cô uống chút nước chanh, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Khang Nghiên Đình đã sớm chú ý tới hai người thầm thì bên này, trộm bảo Trương Giác chụp vài tấm ảnh mập mờ, cô nàng cực kì vui vẻ.

“Đình Đình! Cậu vừa chụp cái gì đấy? Mau đưa mình xem!”

“Không cho! Mình sẽ để cả lớp cùng hưởng chung thôi!”

Đỗ Tiểu Mạn nhào qua muốn cướp điện thoại Khang Nghiên Đình, thiếu chút nữa trúng phải Quý Hiểu Diễm. Cô ta thuận thế ôm nhẹ cô một cái, “Đã lâu không gặp!”

“Uhm!” Đỗ Tiểu Mạn thích mỹ nữ nên cười với Quý Hiểu Diễm cũng rạng rỡ hơn hai phần.

“Ha ha, vẫn đáng yêu như thế! Tôi nghe nói cậu dẫn chồng theo phải không, kết hôn cũng không mời khác bọn tôi nhé! Là muốn cho bọn tôi kinh hỉ à?”

Ai bịa đặt nói Mạnh Cảnh Vấn là chồng cô?! Đỗ Tiểu Mạn bắt thẳng ánh mắt giết người về phía bên cạnh, quả nhiên Khang Nghiên Đình thè lưỡi chột dạ. Cô chỉ gật đầu, chỉ chỉ Mạnh Cảnh Vấn đang ngồi như đại gia, “Là anh ấy.”

Quý Hiểu Diễm chỉ cảm thấy người này nhìn hơi quen mắt, nhưng không thể nhớ ran gay được, lập tức liệt khuôn mặt ấy vào loại mặt phổ biến. Lúc này Mạnh Cảnh Vấn có thể an phận ngồi đợi bên cạnh, đều là nhờ Đỗ Tiểu Mạn đã cam đoan về sẽ làm đồ ăn ngon cho anh ta. Muốn anh chủ động chào hỏi? Hừ, đợi kiếp sau đi!

Lập tức, bên này không khí có phần căng thẳng. Cuối cùng là chồng Quý Hiểu Diễm đến tìm vợ, lúc này mới đánh vỡ cục diện bế tắc. Đỗ Tiểu Mạn rất nhanh lùi về chỗ ngồi bên cạnh Mạnh Cảnh Vấn, “Đợi thêm lát nữa chúng ta chuồn nhé?”

Mạnh đại gia tỏ vẻ hài lòng vỗ vỗ đầu vai của cô, cuối cùng cô nàng này cũng nói một câu nghe được.

“Tiểu Mạn Tiểu Mạn, mau uống với bọn này một ly!” Vào lúc cô không chú ý đã có người đi tới bàn cô náo loạn cụng rượu rồi.

“À. . .”

“Ha ha, lúc trước hai chúng ta còn chọn giờ học giống nhau nữa, giờ thì giữa trưa giờ thì tối, quả đúng là một đại bi kịch!” Người tới vuốt đuôi ngựa thật sạch sẽ, giọng nói cũng cực kỳ trong trẻo.

“À ừ, âm ảnh của Vu lão đầu đúng là cả đời khó quên!” Đỗ Tiểu Mạn lập tức nhớ tới thảm trạng lúc trước.

“Cậu xem, tớ đã uống một ly rượu đỏ, ít nhất thì cậu cũng phải uống một ly chứ?”

Đỗ Tiểu Mạn nhìn trong tay ly rượu đỏ được rót đầy trong tay mình, muốn chạy cũng không biết nên chuồn đi đâu, “. . . Được rồi, một ly thì một ly!” Dứt lời hai người cùng ly, một ngụm buồn bực. Một ly rượu này chính là ngọn nguồn của sai lầm, người sau đạp người trước không chịu yếu thế, nếu cô không cạn ly thì chính là không nể mặt họ.

Hu hu! Đỗ Tiểu Mạn đau khổ giựt giựt khóe miệng, đưa mắt cầu cứu về phía Mạnh Cảnh Vấn. Sao lúc quan trọng lại không giúp cô!!!!

Mạnh Cảnh Vấn rất tự nhiên nhận lấy ly rượu của cô, nói nhỏ bên tai: “Em hiểu chưa, em còn thiếu “Mặc tôi gọi cơm” bao nhiêu lần, đời này em từ từ trả cũng được.”

“Ha ha, người nhà muốn giúp đỡ? Vậy phải gấp đôi đấy.”

Mạnh Cảnh Vấn hừ lạnh một tiếng, với tính tình trước kia của anh khi đứng nơi công cộng, thật là chửi cũng không chửi người khác. Nhưng bây giờ Đỗ Tiểu Mạn đang chăm chú nhìn anh, nếu như không phải anh ảo giác thì dường như trong đôi mắt ấy có sự sùng bái của cô gái nhỏ dành cho anh.”Muốn uống rượu với vợ tôi, vậy mỗi người uống được một chai rồi hẵng đến.”

Mấy người sửng sốt một chút, sao đột nhiên quyền chủ động chuyển sang anh ta rồi?

Hiện giờ anh đang nhập vai “chồng Đỗ Tiểu Mạn”, càng diễn càng thuận buồm xuôi gió, “Hửm? Không uống vậy thì xong nhé!”

“Không như vậy được, vừa nãy Đỗ Tiểu Mạn đã đồng ý rồi.”

“Đồng ý? Hừ, nhưng tôi không đồng ý, hiện giờ cô ấy do tôi quản, tôi nói mới tính.”

Quả nhiên là đại gia! Ý đồ cụng rượu thất bại, nguyên đám ủ rủ quay về, “Không phải bây giờ thịnh hành chồng nghe lời vợ sao. . .  Sao Đỗ Tiểu Mạn tìm được ông chồng quản chặt vậy chứ. . .”

Miệng Đỗ Tiểu Mạn mở rộng, cái tên đáng giận này làm cô mất hình tượng quá!

Mạnh Cảnh Vấn khẽ ngồi dựa vào ghế, tiện thể túm Đỗ Tiểu Mạn đang hồ đồ cũng ngồi xuống, “Không cần cảm ơn tôi lắm đâu.”

Quỷ mới cảm ơn anh! Trong lòng Đỗ Tiểu Mạn oán một ngàn một vạn lần, nhưng trên mặt chỉ trưng ra vẻ mặt cười cứng nhắc, “Vâng! Khổ cực rồi, ông chủ Mạnh!”

Cuối cùng hoa quả được đưa lên, tất cả mọi người đều ăn không ít. Mạnh Cảnh Vấn đã chờ đến cực hạn, anh bứt Đỗ Tiểu Mạn, “Mau nói chúng ta có việc gấp đi.”

“Khẩu khí này của anh sao như ăn cướp vậy?”

“Hừ, còn đói nữa tôi biến thành ăn cướp thật đấy!” Phải mau cướp cô đầu bếp này về mỗi ngày nấu ăn cho anh mới được! Mạnh Cảnh Vấn không hiền hậu mà nghĩ.

Đỗ Tiểu Mạn cũng nhớ lúc này phải về để chuẩn bị cho việc buôn bán ngày mai, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Tớ với anh ấy có việc phải về trước, lần sau có cơ hội lại tụ họp nhé.”

“Cái gì? Về thế giới hai người sao?”

Cô gật bừa loạn xạ, bởi vì Mạnh Cảnh Vấn âm thầm chọc chọc sau lưng cô.

“Ha ha, Đình Đình nói hai người vừa mới kết hôn, ngọt ngào lắm, lúc này tha cho hai người đi, lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu nghen!”

Đỗ Tiểu Mạn lặng lẽ giơ ngón cái với Khang Nghiên Đình, bạn tốt đúng là bạn tốt!

“Ân, vậy bye bye nhé!”

Bye bye xong, hai người bọn họ thuận lợi chuồn khỏi vòng vây, trực tiếp ngồi vào xe taxi đậu trước cửa tiệm ăn.

“Tôm cách thủy.” Mạnh Cảnh Vấn mới vừa lên xe đã bắt đầu báo tên đồ ăn muốn ăn.

“Tôi van anh, anh nói chút đồ ăn dấm đường khoai tây các loại món ăn đơn giản thôi được không?” Vừa nãy hình như uống rượu đỏ hơi nhiều một chút, Đỗ Tiểu Mạn cảm thấy đầu mình choáng váng cực kỳ, cô vội vàng dặn dò Mạnh Cảnh Vấn, “Tôi không thoải mái lắm, một lát thôi, về đến nhà anh đánh thức tôi nha.”

Trong xe nhỏ hẹp cộng với thân xe xóc nảy, Đỗ Tiểu Mạn ngủ không an ổn, cô bất đắc dĩ nhìn ngó cửa xe bên trái rồi bả vai của người nào đó bên phải, dù sao đã thiếu anh ta nhiều lần như vậy rồi, không quan tâm nữa! Cô AQ vỗ ngực một cái, “Để tôi dựa vào một lát thôi.” Có lẽ là sợ bị từ chối, sau khí cô đặt đầu lên vai anh, lập tức chăm chú nhắm mắt.

Mạnh Cảnh Vấn hơi buông lỏng thân thể, không được tự nhiên nhưng vẫn không dám nhúc nhích. Anh hoàn toàn không hề có kinh nghiệm cho người khác mượn vai, lúc này hẳn là anh không được lộn xộn đúng không? Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm tính toán đường về nhà còn bao lâu nữa, cánh tay của mình có thể tê dại hay không.

Không biết đã đếm bao nhiêu cái đèn xanh đèn đỏ, anh lay gọi Đỗ Tiểu Mạn dậy. Thật ra bình thường Đỗ Tiểu Mạn luôn giữ khoảng cách với anh một chút, hiện giờ với tình hình này, anh có thể xác định, cô đầu bếp này ngủ đến trời đất quay cuồng luôn rồi.

“Đến à?” Đỗ Tiểu Mạn dụi mắt, mở túi lấy tiền.

Mắt Mạnh Cảnh Vấn hơi nhảy, cô gái này coi anh là người chết à? Khi có một người đàn ông kế bên là anh đây cô còn cần phải bỏ tiền sao? Anh nhìn Đỗ Tiểu Mạn mơ mơ màng màng trả tiền, mơ mơ màng màng xuống xe, lúc này anh mới hậu tri hậu giác nhớ tới hẳn là cô nàng này hơi say rồi. Anh chạy nhanh hai bước bắt lấy tay cô, bớt chuyện cô dùng đất làm giường để ngủ. Anh cầm lấy túi của cô, lục lọi bên trong hồi lâu mới tìm thấy chìa khóa.

Mạnh Cảnh Vấn ném Đỗ Tiểu Mạn lên sopha, rồi thuần thục xông vào phòng bếp cầm miếng bánh ngọt đi ra ngoài, anh mà không ăn lót dạ một chút thì dạ dày anh đau mất. Sauk hi một khối bánh ngọt chocolate đậm đặc lớn xuống bụng, anh mới đi tới vỗ vỗ Đỗ Tiểu Mạn, “Về đến nhà rồi, dấm đường khoai tây của tôi đâu!” Vừa nãy cô đầu bếp nói món ăn này đơn giản, vậy thì món này đi. . .

“Uhm. . .” Đỗ Tiểu Mạn thật sự mệt đến không dậy nổi, cô miễn cưỡng hé mắt, sau khi một lần nữa khép lại, cô liền ngủ như heo, mặc kệ Mạnh Cảnh Vấn gọi như thế nào thì vẫn không dậy.

Anh nhìn cô nàng đang ngủ say đến chảy nước miếng này thật lâu, sau đó nhìn hai tay của mình, suy nghĩ làm sao để đưa người về phòng. Anh không kinh nghiệm ôm người khác, ngược lại xách cổ áo người khác thì kinh nghiệm mười phần, luận độ thành thạo anh xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất.

Ông chủ Mạnh rối rắm dị thường, nhìn tướng ngủ của cô gái này cả nửa tiếng đồng hồ mới đưa tay cứng ngắc ôm ngang kiểu công chúa. Lần đầu tiên thiếu chút nữa anh không đứng vững vứt người xuống đất. . . Ông chủ Mạnh thầm than nhìn bề ngoài cân nặng này ở đâu ra chứ, quay đầu lại muốn dạy dỗ cô nàng một phen, phải giảm cân!

Chắc chắn là cô ta ở trong bếp ăn rồi lại ăn mới có thể phát triển đến cân nặng này.

Đỗ Tiểu Mạn người này ngủ thẳng một giấc đến hơn tám giờ tối mới dậy. Cô muốn lăn theo thói quen nhưng bị vướng cái chăn, phát hiện cái chăn đè lên mình cảm giác không như bình thường. Hiển nhiên, người không có kinh nghiệm chăm sóc người khác như Mạnh Cảnh Vấn chỉ tùy tiện hất chăn lên người cô một cái, sớm đã bị tướng ngủ không tốt, khó coi của nữ đầu bếp đại nhân một đạp xốc lên rồi.

Cô xoa xoa trán, lung la lung lay đi thay quần áo. Thư thư giãn giãn tắm rửa xong, cảm giác cả người như thay da đổi thịt vậy! Đỗ Tiểu Mạn kéo dép đi xuống lầu kiểm tra một phen, tủ lạnh bị cướp sạch không còn gì hoàn toàn trong dự liệu. Nghĩ đến mình đã đồng ý về nhà nấu cơm cho anh nhưng lại nuốt lời, trong lòng cũng hơi áy náy. Cô nhẹ tay nhẹ chân bò lên lầu ba, đèn trong phòng Mạnh Cảnh Vấn vẫn sáng, cô vừa định gõ cửa thì phát hiện cửa vốn không khóa.

Sau khi Đỗ Tiểu Mạn gõ hai cái mới đẩy cửa ra.

Phòng bày tùm lum đồ và bản vẻ, ông chủ Mạnh đã ngủ khò trên giường, ngay cả đèn cũng không tắt. Đỗ Tiểu Mạn lắc đầu, tự nói lảm nhảm: “Buổi chiều anh đắp chăn cho tôi, bây giờ đổi lại tôi giúp anh. Hai ta xem như huề nhé. . .” Cẩn thận giúp anh ta ém góc chăn, tắt đèn rồi rời khỏi phòng.

Sáng hôm sau, Đỗ Tiểu Mạn vừa mới chuẩn bị mở cửa quán, đã bị mấy người nhìn như lưu manh bên ngoài dọa sợ. Cô nhanh chóng lùi về phòng bếp, vụng trộm nhìn ra ngoài. Thấy hình như bọn họ không phát hiện ra cô, lúc này mới thở nhẹ một hơi.

“Ơ, hiếm khi được ngày cô dậy sớm hơn tôi đấy, đáng khen đáng khen.” Mạnh Cảnh Vấn vừa ngáp vừa từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bộ dạng  thò đầu ló cổ của Đỗ Tiểu Mạn, nhịn không được trêu chọc cô một câu.

Mà lúc này, người ngoài cửa cũng nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Cảnh Vấn, bắt đầu không khách khí nặng tay gõ cửa thủy tinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK