- Đợi một chút. Ngôn Tình Cổ Đại
Anh lên tiếng, sau đó mới lấy chìa khóa từ trong túi quần ra mở cửa:
- Ồ, cậu là lớp trưởng hả?
Nhật Thiên lắc đầu:
- Thứ sáu vừa rồi tôi là người trực nhật.
Vì về cuối nên phải giữ chìa khóa, vừa hay cũng trùng hợp nên lần này ngoại lệ mượn dùng vào việc cá nhân vậy. Nhật Thiên mở cửa lớp học ra, dẫn Ngọc Châu đi về phía chỗ ngồi của mình. Cô ngồi xuống, hai bàn tay không yên vị mà sờ qua sờ lại trên mặt bàn với cảm giác vô cùng phấn khích và thú vị:
- Vậy... người ngồi kế bên là bạn nữ hay bạn nam thế?
Nhật Thiên lúc này cũng đã ngồi xuống ở ghế bên cạnh:
- Nam, là Dương.
Ba từ ngắn gọn, vô cùng súc tích. Ngọc Châu gật gù, khóe môi lại bắt đầu nhếch lên có phần kiêu ngạo Cô quay sang nhìn anh, tự kiêu vỗ vỗ ngực mình:
- Vậy chị đây cho cậu hân hạnh được làm bạn cùng bàn với chị nửa ngày nhé.
Ngọc Châu vừa dứt câu đã trông thấy Nhật Thiên thoáng cười nhẹ một cái, mặc dù rất nhanh nhưng chung quy Ngọc Châu cũng đã nhìn thấy rồi. Lúc này cô mới chợt sực nhớ ra bản thân mình có mang theo máy ảnh, vậy mà chỉ có thể ghi lại khoảng khắc kia bằng đôi mắt. Không nhẽ bây giờ lại mặt dày năn nỉ Nhật Thiên cười lại một cái cho cô chụp, không thể mất hình tượng như vậy được:
- Nè nè, cơ hội hiếm có.
Nhưng dĩ nhiên bên cạnh đó, cô cũng không muốn bỏ lỡ dịp chỉ có một lần trong đời này được. Đây tuy là lần đầu Ngọc Châu được đến trường của Nhật Thiên, ngồi ngay tại lớp học này, chiếc bàn này. Ngọc Châu chạy lên phía trước đặt máy ảnh cho thật cẩn thận rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi, chỉnh trang lại mái tóc có phần hơi bù xù của mình. Cô hơi nghiêng người về phía Nhật Thiên, giơ ngón tay hình chữ V với nụ cười tươi không thể lẫn đi đâu được.
Nhật Thiên tuy không nói gì nhưng vẫn vô cùng hợp tác, anh nhìn thẳng vào trong ống kính rồi mỉm nhẹ môi.
Xem như thanh xuân của Ngọc Châu cùng với Hà Nội, cuối cùng cũng có minh chứng để lưu giữ rồi.
Ngọc Châu cầm lấy máy ảnh của mình trên tay, xem đi xem lại tấm hình vừa được chụo ban nãy, vô cùng rõ nét và một lần nữa, Nhật Thiên ở trong ảnh dường như cũng đang đứng đối diện mỉm cười với cô vậy. Hai má của Ngọc Châu đỏ ửng.
Đòn tấn công này quả thật quá sức để phòng thủ.
Ngọc Châu lại lùi về, xem một vài tấm ảnh trước đó nữa mới phát hiện ra hầu như số lượng lớn ảnh được chụp đều là Nhật Thiên, còn phong cảnh chỉ có hai ba tấm nhỏ nhoi. Cô cũng không ngờ mình lại đi chụp người ta nhiều đến như vậy.
Chuyến đi chơi kết thúc cũng là lúc Nhật Thiên đưa Ngọc Châu về lại khách sạn. Cô bước xuống xe đạp:
- Hôm nay cảm ơn nha, còn đồng phục tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại vào ngày mai nha.
Ngọc Châu vẫy vẫy tay chào xong mới quay người chạy vào bên trong. Nhật Thiên cũng rời đi ngay sau đó. Cô vừa ôm túi đồ còn chưa đi được tới phòng nghỉ của mình đã ngay lập tức bị Bảo Huy chặn chết ở trước cửa. Cậu khoanh tay chẹp miệng, biểu cảm vô cùng khó coi:
- Nói, em đi đâu?
Cô cười trừ, nhất thời còn chưa biết phải giải thích thế nào về việc này và cả chuyện về bộ đồ thể dục đang được mặc ở trên người mình nữa. Bảo Huy nheo mắt:
- Huỳnh... Mai... Nguyệt? Là ai?
Cậu đọc rõ từng chữ, giọng điệu có mấy phần chất vấn em gái của mình:
- Họ Huỳnh à? Huỳnh... Huỳnh Nhật Thiên?
Bảo Huy lẩm bẩm, ở Hà Nội này ngoài một mình Nhật Thiên họ Huỳnh ra thì Ngọc Châu còn có thể quen biết ai chứ? Bảo Huy nhăn mày:
- Em đừng nói với anh là em đi...
Ngọc Châu bị người anh này hù dọa cho toát hết mồ hôi. Còn chưa để Bảo Huy nói cho tròn câu thì cô đã huơ huơ tay cắt ngang lời:
- Anh đừng có suy nghĩ đi đâu đấy nhé. Lần trước hẹn Mai Nguyệt đi chơi mà giữa chừng xảy ra chuyện. Hôm nay em bù lại cho con bé thôi.
Vẻ mặt của Bảo Huy vẫn chưa tin lắm, dù sao thì anh vẫn cảm thấy ngờ ngợ kiểu gì đấy. Nhưng Ngọc Châu đã nói như thế thì đành thôi vậy, Bảo Huy thở dài một hơi:
- Ba mẹ đến đón chúng ta đấy.
Vừa nói, Bảo Huy vừa chỉ chỉ tay vào bên trong phòng:
- Gọi mãi cho em mà chẳng được. Ba mẹ đến đợi tiwf sáng rồi.
Lúc này Ngọc Châu mới ngớ người vội lục lọi túi của mình, lấy được chiếc điện thoại di động sớm đã tắt ngủm pin ra ngoài. Dạo này bận quá, Ngọc Châu cũng quên mất là phải sạc pin, hết lúc nào mà cũng không hay nữa:
- Không phải nói là ở mấy tháng sao anh? Vừa hết tang lễ của chú...
Bảo Huy nhún vai:
- Nói là vậy, nhưng chỉ có ba mẹ Gia Ninh ở lại thôi. Em không định đi học sao?
À phải rồi, chuyện đi học mà bị dang dở hẳn mấy tháng thì chắc chắn Ngọc Châu sẽ bị khủng hoảng kiến thức nặng mất. Nhưng mà so với việc này Ngọc Châu lại cảm thấy luyến tiếc Hà Nội hơn:
- Vậy... khi nào về vậy anh?
Ngọc Châu vừa hỏi nhưng trong lòng luôn thầm cầu mong có thể ở lại đây ít nhất khoảng một tuần nữa. Chưa bao giờ cô phải lặp đi lặp lại hai chữ làm ơn nhiều đến như thế ở trong suy nghĩ của mình:
- Tối ngày mai.