Nam Âm cúi đầu nhìn kẹo que trong lòng bàn tay mình, bỏ vào túi tiền, khóe môi vô thức nhếch lên.
“Vì sao đột nhiên lại đưa kẹo cho em?” cô đi theo sau Giang Kinh Tá mở miệng hỏi.
“Dỗ em a.” Giang Kinh Tá nhìn lướt qua Nam Âm, tiếng nói khàn khàn, vành tai hơi đỏ lên.
“Học đâu ra vậy,” cô ngừng một chút, khó hiểu, “A, em nhớ lúc trước vô tình xem bài báo đưa tin anh, anh có biết tiêu đề là gì không?”
Không đợi Giang Kinh Tá trả lời, Nam Âm đã kích động mở miệng, “Những nam minh tinh không hiểu phong tình nhất trong giới giải trí, anh là một trong số đó.”
“Thế à?” Giang Kinh Tá cười nhẹ một tiếng, đối với bài báo mà Nam Âm nói đến cũng không quá quan tâm, chỉ hỏi, “Vậy vừa rồi em được dỗ chưa?”
Nam Âm luồn tay vào túi vuốt ve kẹo que, mi mắt cong cong, “Có một chút.”
Nghe vậy, ý cười trong mắt Giang Kinh Tá càng sâu thêm, với anh mà nói, Nam Âm có một chút động tâm là đủ rồi.
Sau này, anh sẽ làm cho cô có thêm càng nhiều khoảnh khắc tâm động nữa.
-
Sau khi khách dùng cơm xong là đến bữa tối, mọi người ngồi ăn quây quần một chỗ.
Xem như là nhiệm vụ mà chương trình thêm vào, để cho mấy MC tâm sự nói chuyện, nhân tiện hỏi mấy vấn đề mà fan cảm thấy hứng thú mà lúc trước truyền thông chưa hỏi.
Bữa ăn có người cụng ly, đem rượu của khách sạn ra, chủ động rót rượu cho mọi người, rồi chào hỏi, cùng nhau uống.
Mắt thấy chai rượu sắp tới trước mắt mình, Giang Kinh Tá cười cười đưa tay ra ngăn trở, “Tôi không uống đâu.”
Vừa dứt lời, anh liền tự giác cầm lấy chai nước trên bàn, rót cho Nam Âm một ly, rồi rót cho mình một ly đầy, thấp giọng giải thích, “Uống nước là được rồi.”
Chu Vãn Dạng như không thấy động tác rót nước cho Nam Âm của Giang Kinh Tá, nhìn thoáng qua Nam Âm, hỏi, “Nam Âm thì sao, cũng uống nước thôi à?”
Nam Âm nhẹ giọng vâng một tiếng, vừa cầm ly thủy tinh nhấp một ngụm, đồng thơi dư quang liếc về phía Giang Kinh Tá.
“Quan hệ của hai người tốt đến nỗi chỉ cần một người quyết định a.”
Nghe thấy thế, mặt Nam Âm đỏ lên, sặc nước che miệng lại ho.
Vừa nãy cô thật sự chỉ là giống như trước kia, theo thói quen nghe lời Giang Kinh Tá, chứ đâu có nghĩ nhiều đến như vậy.
Thấy Nam Âm ho đến tê tâm liệt phế, đáy mắt Giang Kinh Tá hiện lên một tia đau lòng, vươn tay lên vỗ nhẹ lưng cô rất tự nhiên, giúp cô bình thường lại.
“Khá hơn chút nào không?” Giang Kinh Tá nghiêng người, cả người cơ hồ áp sát trên người Nam Âm đang cúi đầu ho khan, anh lấy ly nước trên bàn đưa tới tay cô, “Uống thêm miếng nước đi, chậm thôi.”
Có chuyện xảy ra ngoài ý muốn lần trước, lần này Nam Âm có chút để tâm, ngước mắt hỏi, “Ly nước này......”
“Của em, em vừa mới uống đấy.” Nhìn ra Nam Âm muốn hỏi gì, Giang Kinh Tá nhanh chóng trả lời, động tác cũng nhanh nhẹn, đưa ly nước tới bên môi Nam Âm, “Uống đi.”
“Để tự em.” Xung quanh đều là các minh tinh khác và camera, Nam Âm sau khi hòa hoãn lại liền cảm thấy ngượng ngùng, uyển chuyển cự tuyệt Giang Kinh Tá.
Thấy sắc mặt Nam Âm cũng dần khôi phục lại, lúc này Giang Kinh Tá mới ngồi lại chỗ ngồi của mình.
Trong khi Nam Âm uống nước, đề tài câu chuyện đã chuyển từ công việc thường ngày sang vấn đề tình cảm.
Cô vừa mới buông ly nước xuống, chợt nghe thấy tên của Giang Kinh Tá.
Vừa bị hỏi đến vấn đề tình cảm, vẻ mặt Giang Kinh Tá có vài phần chật vật hiếm thấy, cười nhạt mở miệng, “Còn sớm mà, bình thường bận làm việc, cũng không có suy nghĩ gì.”
Nam Âm trầm mặc nhìn chằm chằm ly nước trước mắt, cầm lấy, tay tựa hồ run run, lắc lư nhẹ, rồi cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ.
Lông mi dài buông xuống che khuất cảm xúc bắt đầu lay động trong đôi mắt cô, cả người có chút trầm mặc.
Giang Kinh Tá là nghệ sĩ lưu lượng, liên quan đến anh, đặc biệt là vấn đề tình cảm, chính là vấn đề ai cũng quan tâm. Nam Âm thậm chí không chút nghi ngờ, thời điểm chương trình này phát sóng, fan nhất định sẽ rất điên cuồng.
Rõ ràng là chuyện không liên quan đến cô, thế mà tâm tình lại đi xuống.
“Giới giải trí nhiều nữ minh tinh như vậy, chắc cậu cũng có hình mẫu lý tưởng mình thích chứ?”
Bầu không khí im lặng vài giây.
Giang Kinh Tá cong ngón tay đặt lên đầu gối mình gẩy gẩy, như vô tình, cằm khẽ nâng, hướng về phía Nam Âm mở miệng, vui vẻ nói, “Có đấy.”
Lời này thốt ra, ngay cả Nam Âm cũng cảm giác được cảm xúc biến hóa trên người Giang Kinh Tá.
Tâm tình nhìn qua tựa hồ rất tốt.
Lòng Nam Âm hơi ngứa, cô mím môi, lại nóng lòng muốn người khác hỏi thêm vài câu. Tốt nhất, hỏi xem mẫu người lý tưởng của anh thế nào.
Chu Vãn Dạng mở miệng vừa định nói gì đó, Giang Kinh Tá đã cười cười đổi để tài.
Nam Âm có chút thất vọng, nhưng lại không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm thấy đêm nay chính mình hơi kỳ lạ, giống như tất cả cảm xúc đều bị lời nói của Giang Kinh Tá dẫn dắt đi theo anh.
Loại cảm giác này rất mới mẻ, hơn nữa, cô cũng không bài xích.
Điều chỉnh tốt trạng thái, Nam Âm gia nhập cuộc nói chuyện, thỉnh thoảng có vài lần lấy di động ra nhìn thời gian.
Cả ngày không thấy hot search, Nam Âm nhân lúc bàn ăn yên tĩnh, cúi đầu lướt di động, không cẩn thận lướt tới tin của người gần đó.
Trên màn hình là ảnh chụp cảnh tượng quen thuộc, trong ảnh chụp có cô.
Hết thảy đều rất bình thường, chỉ là nickname trên cùng, Nam Âm cảm thấy bản thân như xuất hiện ảo giác.
[Ông xã Nam Âm yêu nhất.]
Ai vậy? Là Giang Kinh Tá sao?