Ngày đó sau khi Nam Âm tỉnh lại nghe được chuyện, cũng không nói gì, vẫn ở chung với Giang Kinh Tá như thường, hai người bọn họ tựa như có một loại ăn ý, im lặng không nói chuyện ảnh hưởng đến việc hai bọn họ ở bên nhau.
Cứ như vậy qua vài ngày, Nam Âm đang trong kỳ thi cuối kỳ nhận được lời mời của đạo diễn Nghiêm liên quan đến điện ảnh Tống Nghệ, thời điểm cùng nhau ăn cơm, liền nói với anh, thuận tiện hỏi Giang Kinh Tá chuyện được mời phỏng vấn.
“Vậy không phải phỏng vấn liên quan đến chuyện tình cảm sao? Mời anh làm gì?” Nam Âm có chút khó hiểu.
Nếu là dò xét bát quái tình cảm của bọn họ, khán giả và fan không nhất thiết sẽ bằng lòng mua vé, Nam Âm cũng không hiểu tâm lý của khán giả và fan là như thế nào, dù sao sau ngày Giang Kinh Tá livestream, cô cũng không đi xem chiều hướng của fan như bình thường nữa, ngược lại chỉ thuận theo tự nhiên.
Dù sao, cô là ở bên Giang Kinh Tá, mà không phải là fan.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Giang Kinh Tá nhéo hai má của cô, cười nhạt.
Đợi sau khi thi xong môn cuối, Nam Âm xuống lầu, liền nhìn thấy Giang Kinh Tá đứng chờ trước cửa.
Không ít sinh viên của học viện điện ảnh cũng nhìn thấy Giang Kinh Tá, tầm mắt nhịn không được đảo quanh trên người Giang Kinh Tá và Nam Âm.
Sau khi công khai, hoặc là nói từ sau đêm anh livestream, Giang Kinh Tá và cô ở bên nhau càng thêm không kiêng dè, không đeo khẩu trang, kính đen, động tác ở chung càng thêm thân mật.
“Đêm đó anh phách lối như vậy, không chừng truyền thông đều đang rục rịch chờ chúng ta chia tay, có thể đến bản thảo cũng chuẩn bị xong rồi, anh nhất định phải để bọn họ nhìn xem, tình cảm của anh không dễ tan vỡ như vậy.”
Nam Âm vừa nghĩ cũng thấy đúng, từ khi bọn họ công khai tình cảm đến giờ cũng đã hơn mười ngày, tin tức cũng nhiều vô kể, một vài tin chúc phúc, càng nhiều hơn chính là mấy tin ẩn ý nói hai người sẽ không lâu dài, thậm chí có mấy tin chia tay.
Nam Âm đối với những chuyện này cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cô và Giang Kinh Tá cũng không nhàm chán đến nỗi mỗi lần có tin đều đi thanh minh giải thích, dù sao có như thế nào đi nữa thì tự bọn họ biết là được.
Cô nhìn thời gian, “Bây giờ anh không đi qua đài truyền hình trước sao?”
“Không vội, thời gian còn nhiều, anh đưa em về trước.”
Chương trình phỏng vấn là chương trình trực tiếp, trường quay không chỉ lấp đầy khán giả, đến trên dưới đài truyền hình, khắp nơi đều là người.
Đến khi Giang Kinh Tá đi vào, không ít người ở đây đã nhỏ giọng hoan hô, MC hướng về ống kính máy quay và khán giả chào hỏi, giới thiệu khách mời hôm nay, rồi đi thẳng vào hàn huyên trò chuyện.
“Chúng ta đều biết Kinh Tá là ngôi sao debut từ nhỏ, đến bây giờ đã quay vô số tác phẩm, tuổi còn trẻ nhưng cũng đã nhận được không ít giải thưởng, ở trong này, thay fan của cậu, cũng thay chính tôi hỏi một câu về lịch trình công việc năm nay của cậu, có tin năm nay cậu vô cùng bận rộn với mảng truyền hình, là thật sao?”
Giang Kinh Tá ừ một tiếng, “Hiện nay chính là quay một bộ phim của Tống Nghệ, vốn định chiếu vào dịp tết âm lịch, bởi vì thời gian của mọi người và vấn đề xét duyệt nên dời đến năm sau, mặt khác đều là tác phẩm truyền hình, tương lai hẳn là phần lớn thời gian sẽ hoạt động sôi nổi trên tivi.”
........
MC đầu tiên nhắc đến những thành tựu và tác phẩm từ khi debut tới nay, sau đó thuận theo tự nhiên nói đến chuyện tình cảm mà khán giả quan tâm nhất.
“Ngày đầu tiên của năm mới Kinh Tá làm sao lại nghĩ đến việc công khai chuyện tình cảm, dù sao nói đến việc độc thân của nam minh tinh, điểm đó ít nhiều cũng đều có ảnh hưởng.”
“Chỉ là cảm thấy đã đến lúc có thể công khai, so với việc bị phát hiện, không bằng chính mình chủ động công khai chuyện hẹn hò, huống hồ trong tình yêu, tôi cảm thấy bên nam nên đưa ra cảm giác an toàn vừa đủ, đây mới là chuyện một người đàn ông phải làm, mà không phải che che giấu giấu, như vậy không cần thiết.”
“Cậu cảm thấy chính mình là nhất kiến chung tình hay là lâu ngày sinh tình, không ít cư dân mạng đều đoán chuyện tình cảm của cậu và Nam Âm, theo mọi người biết thì mấy năm trước giữa hai người có một loại cảm giác xa lạ vây quanh, thật sự chưa từng liên lạc sao? Vậy như thế nào lại đột nhiên đến với nhau vậy?”
Nói đến đây, Giang Kinh Tá cũng xác định được lần phỏng vấn này có lẽ chính là đặc biệt nhằm vào chuyện yêu đương của anh và Nam Âm, anh cũng không cảm thấy gì, thậm chí còn có chút nguyện ý nói đến chuyện tình cảm của mình trước công chúng, nhưng người đại diện đứng bên khán phòng vẫn luôn đưa mắt ra hiệu cho anh, bảo hắn không cần nói thêm gì khác.
Dù sao, yêu đương với Nam Âm đã là kết cục đã định, nhưng nếu còn sát muối lên vết thương của một vài fan, thì không phải người bình thường có thể chịu được, thậm chí có thể sẽ trở thành cục diện chuyển thành antifan.
Giang Kinh Tá dời tầm mắt, mặt mày rũ xuống, dường như nghĩ đến gì đó, cúi đầu nở nụ cười, “Tôi chưa từng nghi ngờ, mấy năm kia có lẽ chính là quãng thời gian tôi đau khổ nhất trong đời.”
“Giang Kinh Tá thời gian đó ở trên màn hình nhìn qua không tốt lắm, anh ta không ngừng dùng việc quay phim và kịch bản làm tê liệt bản thân, buổi tối hút thuốc uống rượu, ban ngày sau khi tỉnh lại, lại là cái xác không hồn, nhìn như người bình thường.”
Cả khán phòng như hỗn loạn, kể cả MC cũng ngớ ra.
Loại chuyện hút thuốc uống rượu này, trong giới giải trí đều là trong lòng tự biết, nhưng đều sẽ cố gắng tránh bị truyền thông chụp được, đề phòng sụp đổ hình tượng, nhưng không ai có thể đoán được Giang Kinh Tá lại tự khai ra.
Mấy năm trước anh còn là một thiếu niên chưa trưởng thành, thần tượng thiếu niên hút thuốc uống rượu, về sau nó có thể trở thành vết nhơ, đặc biệt là đối với Giang Kinh Tá, một người từ khi debut đến giờ dường như chưa từng có người gièm pha.
Giống như không nhìn thấy đủ loại biểu cảm trong khán phòng, Giang Kinh Tá tiếp tục mở miệng, né tránh những lời vừa nãy, nói, “Tôi cảm thấy chính mình hẳn là nhất kiến chung tình, rõ ràng lúc chúng tôi quen biết nhau vẫn còn nhỏ như vậy, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn Nam Âm, tôi lại có loại xúc động đặc biệt muốn thân cận cô ấy, sau đó, chúng tôi thật sự trở thành người thân thiết nhất của nhau trong phim trường, chúng tôi cùng nhau đóng phim, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau lớn lên, đến cuối cùng trở thành người xa lạ, cũng là sự thật.”
Giang Kinh Tá ngừng một chút, “Hiện tại nhắc đến những cảm xúc lúc đó ngược lại vẫn hoàn hảo, có thể là con người đều sẽ có cảm giác như vậy, sau khi bản thân thành công, nhắc đến thất bại lúc trước đều thấy không quan trọng nữa, thậm chí có thể lấy tư thái của người chiến thắng mà không chút kiêng dè mở miệng, nhưng đau khổ và cay đắng khi đó, khiến một người có cảm giác muốn chết muốn sống, điều đó vẫn chỉ có tự bản thân mình biết được, thật sự không giống tôi bình thường.”
........
Từ sau khi Giang Kinh Tá nói ra những lời kia, khán phòng nổi lên một mảnh yên tĩnh, thời gian phỏng vấn có hạn, MC cũng không hỏi nhiều về vấn đề tình cảm nữa, tán gẫu vài câu với Giang Kinh Tá liền chuẩn bị chấm dứt cuộc phỏng vấn hôm nay, nhưng lại thấy Giang Kinh Tá giơ micro đứng lên.
“Trước kia tôi chưa từng nói qua những lời này, nhưng hôm nay tôi nghĩ muốn trịnh trọng nói một lần.” Anh cúi người chào, “Tại đây, tôi muốn cảm ơn những người đã từng thích tôi, nhưng trước khi làm một diễn viên, thì tôi chỉ là Giang Kinh Tá, một người bình thường, một người có thất tình lục dục, mà hiện tại, chỉ có làm một Giang Kinh Tá tốt trước, tôi mới càng trở thành một diễn viên Giang Kinh Tá tốt, một Giang Kinh Tá mà các bạn thích.”
Anh nói xong, ngón trỏ và ngón giữa ấn vào huyện thái dương, sau đó ngước đầu lên về phía ống kính máy quay cùng khán phòng, lặp lại lần nữa, “Cảm ơn các bạn, cứ như vậy nhé.”
Trong khán phòng một trận xôn xao, càng đừng nói đến phát sóng trực tiếp trên mạng, bùng nổ bạo tạc.
“Ô ô ô Tá ca của chúng ta, anh ấy chỉ là yêu đương thôi mà, còn muốn bức ép anh thành thế nào nữa, muốn bỏ làm fan thì bỏ đi, chúng tôi không hiếm lạ.”
“Fan riêng thật sự là có bệnh, Tá ca yêu đương hẹn hò mấy người nổi loạn cái gì? Không yêu đương với Nam Âm chẳng lẽ yêu đương với mấy người à? Mặt mũi lớn quá nhỉ? Chỉ cho phép quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn sao? Loại người như mấy người chắc cũng độc thân cả đời a?”
“Con trai chúng tôi vừa nói xong câu cuối, mắt có phải đỏ lên rồi không, mẹ nó chứ mấy fan ích kỷ, trước khi yêu đương lão tử chưa từng thấy bộ dáng cười ngọt ngào như vậy của anh ấy, ở trong giới này Nam Âm là người hợp với anh nhất, người anh thích, chúng ta liền thích theo và tiếp nhận là được, mấy người ở đây nổi điên cái gì??? Có bệnh à???”
“Không có lời gì để nói, fan chân ái chỉ cần ủng hộ chúc phúc là được, mấy người muốn đi thì đi nhanh đi, fan chân chính vĩnh viễn ở bên cạnh anh.”
“Loại chuyện yêu đương hẹn hò này, ngay từ đầu tôi cũng không tiếp nhận được, suy nghĩ hai ngày liền thông suốt, Nam Âm rất tốt, chỉ là vì hẹn hò với Tá ca, cho nên chúng ta theo bản năng nhìn cô ấy với sự thành kiến, nhưng người Tá ca thích, khẳng định cũng sẽ không thua kém gì, chúng ta cách một màn hình chiếu cố anh, hy vọng trong cuộc sống Nam Âm có thể chăm sóc tốt anh của chúng tôi, hy vọng Nam Âm có thể đối xử tốt với anh, đừng để anh vì cô mà hút thuốc uống rượu nữa, đối với cơ thể không tốt.”
“Bây giờ bỏ làm fan nhưng ít ra fan từng thật sự yêu thích nhiều lắm cũng chỉ lén lút bỏ theo dõi, qua một đoạn thời gian liền quay lại, dù sao đã thích nhiều năm như vậy rồi, làm sao có thể nói buông xuống là buông được, ngược lại mấy anti fan này có bệnh à? Mẹ nó muốn khống chế dư luận? Tá ca vẫn là Tá ca, không phải mấy người muốn bôi đen là bôi đen được.
........
Sau khi kết thúc phỏng vấn, Nam Âm lập tức gọi điện cho Giang Kinh Tá.
Nói không ra là vì sao, nhưng là muốn ngay lập tức ở bên cạnh anh, dù sao, fan ủng hộ nhiều năm nhưng vì bản thân mà ra đến nông nỗi như bây giờ, có thể nhìn ra được anh cũng rất buồn.
Giang Kinh Tá không nhận điện thoại, mấy phút sau, lại gọi lại cho cô.
“Nam Âm, anh ở dưới lầu, em xuống đi.”
Nam Âm tắt máy, ngay cả áo ngủ cũng không kịp thay, vội vàng chạy xuống, cách cánh cửa sắt, nhìn thấy Giang Kinh Tá đứng bên ngoài.
Trong tay anh, còn đang cầm một đóa hoa hồng phấn.
Trong nháy mắt, các loại cảm xúc từ trong lồng ngực đi lên, Nam Âm không biết từ khi nào đã khẩn trương, tim đập loạn.
“Chương trình phỏng vấn, em đã xem chưa?” anh hỏi.
Nam Âm gật đầu, có chút lo lắng nhìn anh, chợt nghe anh nói, vẻ mặt nghiêm túc, “Nam Âm, anh phải thẳng thắn với em một chuyện, cho dù em có thể sẽ vì vậy mà chán ghét anh, thậm chí là chia tay.”
Giang Kinh Tá nói, đưa hoa hồng phấn trong tay tới trước mặt Nam Âm, “Lần trước anh từ phim trường chạy đến tìm em, em nói em không thích hoa hồng phấn, bởi vì có người âm thầm tặng em hoa hồng phấn.”
“Lúc đó anh rất hỗn loạn, thậm chí đến về sau cũng không dám nói cho em,” anh ngừng lại, “Anh chính là người đã tặng hoa hồng phấn đó.”
Cho dù vừa nãy đã lờ mờ đoán được, nhưng khi nghe anh nói ra, Nam Âm vẫn có hơi kinh ngạc.
Cô thật sự căn bản không nghĩ tới, người kia chính là Giang Kinh Tá.
Hành động tặng hoa là bắt đầu từ khi nào vậy? Đúng, bắt đầu từ khi cô học lớp 11.
Thảo nào lại biết được địa chỉ của cô, thảo nào sau khi bọn họ ở bên nhau, người đó liền không tặng nữa.
Trước kia cô chưa từng nghĩ tới cảm giác của Giang Kinh Tá là từ đâu tới, cô chỉ cho là hai người quay chung chương trình, anh đột nhiên có hảo cảm, nhưng kết quả anh lại là người tặng hoa, kết hợp với những lời anh nói trong chương trình phỏng vấn vừa rồi, hình như anh thích cô rất lâu rồi.
“Nam Âm, em.....” anh một chữ cũng không nói được, thậm chí đột nhiên có chút muốn trốn tránh phán quyết của Nam Âm.
Theo lời cô ngày hôm đó, Giang Kinh Tá nghĩ, cô bây giờ hẳn là rất chán ghét anh.
Kỳ thật âm thầm tặng hoa không phải là chủ ý của anh, sau khi hiểu được bản thân thích Nam Âm, lúc đó Nam Am lại tìm cách tránh xa anh, anh bất hạnh không có cách nào tiếp cận Nam Âm, dù sao cho dù anh xuất hiện trước mặt Nam Âm, Nam Âm cũng có thể xem anh như người vô hình, ai biết được lúc lên mạng, trong lúc vô ý liền thấy được cái gọi là lấy lòng con gái, chiêu lãng mạn.
“Trước khi kết hôn, trong 3 năm liền tôi không ngừng tặng hoa hồng hồng cho vợ tôi, dùng ngôn ngữ của hoa để biểu đạt tình yêu của tôi, tới ngày kết hôn khiến cô ấy khóc đến rối tinh rối mù......”
Thời điểm đó anh mới có mười sáu mười bảy tuổi, nhìn thấy cái gọi là biện pháp tốt liền giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, không chút suy nghĩ mà đi thực hiện, hận không thể khiến Nam Âm lập tức cùng anh trở về trạng thái vui vẻ như trước.
Chỉ là khi đó, anh quên suy nghĩ đến người đăng câu nói kia, anh ta và vợ anh ta đã là người yêu của nhau, còn có, ở tiệm hoa, trước khi thanh toán, trong đầu anh hiện lên hình ảnh Nam Âm mấy ngày gần đây không để ý đến anh, có thể ngay cả hoa anh tặng cũng từ chối, nên ma xui quỷ khiến, Giang Kinh Tá liền không viết gì, vẫn luôn âm thầm tặng hoa cho Nam Âm, cũng cứ như vậy duy trì cả một khoảng thời gian dài.
Mấy năm ấy không liên lạc, anh căn bản không biết Nam Âm nghĩ gì, ai biết được ngày đó cô đột nhiên nói, thái độ chán ghét cùng kháng cự...... Giang Kinh Tá nháy mắt liền luống cuống hoảng sợ.
Từ hôm qua đến hôm nay, anh đem toàn bộ tình cảm đối với Nam Âm mấy năm nay kể hết với bên ngoài, Giang Kinh Tá nghĩ giữa anh và Nam Âm, cũng không nên có bất kỳ bí mật gì, huống hồ cô thông minh như vậy, chỉ sợ cũng đã đoán ra được.
“Giang Kinh Tá,” cô yên lặng nhìn anh, đôi mắt hơi đỏ lên, “Huề nhau rồi.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Giang Kinh Tá, Nam Âm nhào vào lòng ngực anh, nắm đấm nhỏ đánh lên ngực anh.
“Đồ chán ghét, có biết là suýt chút nữa em bị anh hù chết không?”
“Về sau không được phép dọa em thế nữa.”
“Sẽ không,” sau khi phản ứng lại, Giang Kinh Tá nắm lấy mu bàn tay Nam Âm, cúi đầu cọ cọ đầu cô.
“Về sau anh sẽ quang minh chính đại tặng hoa cho em,” anh ngừng lại, có vài phần trịnh trọng nghiêm túc nói, “Là Giang Kinh Tá tặng hoa cho Nam Âm, tặng đến ngày chúng ta kết hôn, thậm chí mỗi ngày sau khi kết hôn.”