“Sau này đừng nói lung tung.” Giọng nói Tần Mộ Đông trầm thấp không hề có ý trách móc, nhưng Diệp Sơ Thần vẫn thấy khó chịu.
“Trong quân đội mà che giấu hôn nhân sẽ bị xem là đang lừa dối đất nước, cần phải bị điều tra ở mức độ nhất định.” Nhìn thấy sự bất bình trong mắt cô, anh bật cười thành tiếng: “Kết hôn phải làm báo cáo, được xét duyệt chính trị mới được phép kết hôn."
Diệp Sơ Thần ngượng ngùng đỏ mặt, cô còn tưởng lý do khiến anh để tâm là…
"À, lần sau tôi sẽ không nói lung tung nữa."
*
Diệp Sơ Thần đã được xuất viện.
Cô bắt đầu mất ngủ, trằn trọc không ngủ được, chỉ cần cô nhắm mắt thì sẽ nhớ lại khuôn mặt của Tần Mộ Đông, bên tai như nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh.
Giọng nói và nụ cười của anh tưởng chừng đốt cháy trái tim cô vậy, trên đường thấy ai mặc quân phục là cô sẽ nghĩ đến anh.
Ngay cả bạn cùng phòng của cô cũng nhận ra cô đang mất tập trung, hỏi có phải cô đang thầm mến ai đó không.
Thầm mến, thích.
Cô không nhớ mình bắt đầu có những cảm xúc kỳ lạ này với Tần Mộ Đông từ khi nào, cô đặt tay lên vị trí trái tim, không chịu thừa nhận cảm giác này là một loại thích. Cô nghĩ chắc chắn là do bộ lọc quân phục khiến cô cảm thấy anh vừa đẹp trai vừa đáng yêu.
Diệp Sơ Thần làm việc vất vả hơn trước để kiếm tiền, khi kiếm được hai nghìn tệ, cô gửi cho Tần Mộ Đông tin nhắn đầu tiên sau khi xuất viện: Lần trước chú trả viện phí giúp tôi, tôi có thể trả một phần cho chú rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cả ngày cô đều ngẩn ngơ suy nghĩ xem Tần Mộ Đông sẽ trả lời như thế nào, lơ đãng đợi đến tối, nhưng anh vẫn không trả lời.
Khi tiền bị chuyển trả trở lại, Diệp Sơ Thần chợt như nếm trải cảm giác thất tình, có chút chua chát, có chút buồn bã.
Cô gọi điện cho Lâm Đông Thăng, nhỏ giọng hỏi cậu ấy: “Cậu nghĩ xem nếu người đàn ông không trả lời tin nhắn, có phải là do người đó không có hứng thú với cô gái kia không?"
Lâm Đông Thăng tò mò hỏi: “Cậu thích ai?”
Diệp Sơ Thần nói ra sự thật về cảm giác của mình đối với Tần Mộ Đông. Sau khi nghe xong, Lâm Đông Thăng trả lời một câu không hề liên quan: "Có như thế nào thì mình cũng chưa từng nghĩ tới cậu sẽ thích kiểu đàn ông chí lớn kiên cường giàu lòng hy sinh như thế. Người đàn ông mà thích cậu thì đã ra tay từ sớm rồi, sao có thể để cho cậu phải sầu não chứ?"
Diệp Sơ Thần lẩm bẩm: "Trông mình cũng đâu có tệ."
Lâm Đông Thăng thở dài: “Tình yêu giữa những người trưởng thành không chỉ là vẻ bề ngoài.”
Diệp Sơ Thần nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, đột nhiên như bừng tỉnh, hưng phấn nói với người trong điện thoại: “Đông à, mình không nói chuyện với cậu nữa, chú ấy trả lời mình rồi."
Lâm Đông Thăng chưa kịp nói ra bốn chữ "trọng sắc khinh bạn" thì điện thoại đã bị cúp một cách đầy tàn nhẫn, có người ném quả bóng rổ về phía cậu ấy, không nhịn được mà nói đùa: "Điện thoại của ai mà quan trọng hơn cả bóng rổ thế hả?"
Lâm Đông Thăng thầm trả lời, còn quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì.
*
Tần Mộ Đông trả lời tin nhắn: Trong người còn chỗ nào thấy không khỏe không?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Sơ Thần muốn gặp anh, nhưng không biết nên nói thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, cô trả lời anh: Vẫn hơi khó chịu, thỉnh thoảng choáng đầu, thuốc mua lần trước đã hết từ lâu lắm rồi.
- Em không đến bệnh viện sao?
Diệp Sơ Thần nghĩ nếu mà mình nói không đi, chắc chắn anh sẽ kêu cô tới bệnh viện khám, thế thì còn gì để nói chứ.
Đang lúc cô đang không biết phải làm gì thì tin nhắn từ Tần Mộ Đông lại xuất hiện: Thứ Tư em có thời gian không? Tôi đưa em đến bệnh viện.
Diệp Sơ Thần trả lời mà không cần suy nghĩ: Được.
- Hình như thứ Tư các em còn phải đi học.
Hình như đúng là cô từng nói với anh như vậy, nhưng đâu phải cô không thể trốn học. Ngay lúc cô đang cân nhắc có nên nói là trốn học hay không, Tần Mộ Đông đã trả lời bằng một tin nhắn: Thứ Bảy.
*
Diệp Sơ Thần ở cổng trường chờ Tần Mộ Đông, trong lúc đó cô nghĩ tới một câu nói: Nếu anh nói bốn giờ anh đến, thì từ ba giờ em đã bắt đầu cảm thấy vui vẻ, thời gian càng đến gần, em càng thấy vui, lúc đồng hồ điểm bốn giờ lòng dạ em càng thêm bồn chồn.
Cô gửi tin nhắn cho Lâm Đông Thăng: Đông ơi, hình như mình hơi thích chú ấy.
Lâm Đông Thăng trả lời ngay lập tức: Quả nhiên, mắt mình rất "độc".
Tiếng còi xe đột ngột vang lên khiến Diệp Sơ Thần thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô lên xe, phát hiện trong xe còn có người khác, tâm tình vui vẻ của cô đột nhiên biến mất.
Vốn dĩ cô nghĩ anh sẽ tới một mình, thậm chí cô còn nghĩ đến việc tìm cơ hội để thăm dò, nhưng thế này thì "hay" quá rồi.