Cố Vân Xuyên nắm chặt lòng bàn tay, để mình tỉnh táo lại. Tuyến thể ở sau gáy hắn đang nóng lên, hắn vô thức đưa tay chạm vào, cơn ngứa nóng lan tỏa khắp người.
Sau 15 tuổi, về cơ bản lính gác và dẫn đường đã phát triển hoàn chỉnh. Nếu gặp đối tượng mà mình yêu thích, xuất hiện triệu chứng nhiệt kết hợp là điều không có gì lạ. Cố Vân Xuyên tháo kính, do nhiệt độ cơ thể tăng cao mà kính bị mờ sương. Mắt hắn không cận nặng lắm, nhưng khi rời kính, mọi thứ trước mắt cũng trở nên mờ ảo, suy nghĩ cũng trở nên lẫn lộn. Hắn thử tiến lại gần Giang Hành, ngồi xuống bên cạnh Giang Hành.
Nhưng hắn thậm chí chưa kịp ngồi xuống thì cảm thấy cả người quay cuồng, cơ chế phòng vệ của cơ thể lập tức phản kháng, tinh thần tấn công thậm chí đã thăm dò được một nửa, nhưng sau khi nhận ra người khống chế mình là ai thì cố gắng ngừng lại những đợt tấn công tự phát đó.
Tiếng "cạch" vang lên, Cố Vân Xuyên cảm thấy đau nhói ở vai, tốc độ của Giang Hành quá nhanh, hắn biết dù mình có tấn công vào lĩnh vực tinh thần của Giang Hành kịp thời thì cánh tay này cũng sẽ bị tháo ra.
Một luồng sáng vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt Giang Hành, đôi mắt cậu lóe lên ánh sáng vô cơ, như lưỡi kiếm nhúng vào băng lạnh, cực kỳ bình tĩnh. Cậu chớp chớp mắt, ánh sáng chết người trong mắt trở nên ẩm ướt hơn một chút, nhưng khuôn mặt vẫn không biểu cảm: "Cậu cũng không có chút kiến thức thông thường nào sao, Cố Vân Xuyên?"
Giang Hành nắm chặt cổ tay Cố Vân Xuyên, ghim chặt hắn xuống giường, toàn thân cơ bắp căng cứng, cho thấy sức mạnh bùng nổ không thể bỏ qua, cậu đang trong trạng thái phản ứng. Trong khi đó, tinh thần của Cố Vân Xuyên như thanh kiếm nhọn chỉ vào não cậu, nhưng lại dừng ở khoảng cách gần, như một con ngựa dừng lại bên vách đá.
Giống như một cuộc đối đầu, trong sự im lặng kéo dài vài giây, không ai di chuyển trước, không khí căng thẳng như dây đàn, duy trì một sự cân bằng mong manh. Họ ở gần nhau đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ làn da và nhịp tim mạnh mẽ của đối phương, khách sạn có khả năng cách âm tốt, chỉ còn lại tiếng thở của nhau trong không gian nhỏ bé.
Cố Vân Xuyên thả lỏng nắm tay, móng tay hắn có vết máu. Việc kiềm chế cơ chế bảo vệ tự phát trong lĩnh vực tinh thần đã gây cho hắn không ít tổn thương, tiếng ù tai như ma sát kim loại vang vọng trong đầu hắn.
"Xin lỗi." Cố Vân Xuyên thậm chí không nghe rõ giọng mình, hắn thu hồi tinh thần, cảm thấy con mèo căng thẳng trên người mình hơi thả lỏng, chưa kịp nói câu thứ hai thì cánh tay trật khớp đột nhiên được nối lại, may mắn là cơn đau dữ dội trôi qua, tiếng ù tai ngừng lại.
Giang Hành ngồi khoanh chân trên giường, loạt phản ứng vừa rồi đều là phản xạ có điều kiện. Dù là lính gác cấp thấp cũng có độ cảnh giác không kém gì dã thú, huống hồ là Giang Hành. Cậu ngửi thấy mùi khác thường trong không khí, nhìn vào dẫn đường trước mặt.
Cố Vân Xuyên ngồi dậy, tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào thái dương, ánh đèn chỉ chiếu sáng nửa khuôn mặt hắn. Giang Hành lên tiếng hỏi: "Nhiệt kết hợp?"
"Phải." Cố Vân Xuyên thành thật gật đầu, khuôn mặt hắn trông bình tĩnh, nhưng ngón tay lại vô thức co lại, hắn muốn quan sát con mèo của mình, nhưng tình trạng hiện tại quá tệ, đầu như bị đặt trên lửa đốt, cơn đau nóng bỏng lúc có lúc không, nên hắn tốn nhiều thời gian hơn bình thường để xác nhận cảm xúc của Giang Hành.
Con mèo có vẻ hơi lúng túng. Nếu Giang Hành có đuôi, lúc này nhất định đang xù lông, bồn chồn gõ xuống sàn nhà.
"Cậu không mang theo thuốc ức chế." Giọng điệu Giang Hành chắc chắn, nếu có mang theo, Cố Vân Xuyên tuyệt đối sẽ không để mình trở nên thảm hại như thế này.
"Ừm." Cố Vân Xuyên đáp lại, hắn đã không còn đủ sức để hiểu Giang Hành đang nói gì, chỉ nghĩ rằng xương quai xanh của mèo cũng rất đẹp, thẳng tắp chứa đựng ánh sáng đèn, giống như một đôi cánh mở rộng. Mỗi bộ phận trên cơ thể Giang Hành đều như được tính toán cẩn thận để tạo nên vẻ đẹp hoàn mỹ, nên mỗi khi cậu thu mình lại, nghiêm túc như lúc này lại có một cảm giác xa cách không giống con người.
"Xem như cậu đã cứu tôi mấy lần." Giang Hành lẩm bẩm, "Tạm thời giúp cậu một chút."
Cố Vân Xuyên sững sờ một lúc, đầu óc hắn bây giờ chậm chạp hơn: "Giang Hành." Hắn gọi mèo.
"Làm sao? Không cần thì thôi."
"Cần." Vừa dứt lời, Giang Hành cảm thấy mình rơi vào một vòng tay nóng hổi, chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được hơi thở nóng ấm rơi vào tuyến thể sau gáy, một luồng điện chạy qua, tê dại.
"Không phải tôi sẽ cắn cậu sao?" Giang Hành vô thức đẩy Cố Vân Xuyên ra, nhưng Cố Vân Xuyên như con rắn quấn chặt hơn.
"Không cắn cậu, đừng sợ." Cố Vân Xuyên nói, giọng điệu đầy tham lam, siết chặt vòng tay.
Giọng nói của Cố Vân Xuyên rất êm tai, dịu dàng như một giấc mơ cổ tích, chui vào tai Giang Hành. Giang Hành không biết tai mình lại nhạy cảm như vậy, thoáng chốc đã đỏ ửng, cậu tức giận nói: "Ai sợ chứ?"
Cố Vân Xuyên khẽ cười.
"Không được cười."
"Xin lỗi." Cố Vân Xuyên đưa tay chạm vào sau gáy mèo, lần thứ hai vuốt ve mèo, kỹ thuật của hắn đã rất thành thạo, mèo miễn cưỡng được dỗ dành.
Giang Hành ở gần tuyến thể của Cố Vân Xuyên, mũi cậu ngập tràn mùi hương của người kia, cậu hỏi: "Cắn ở đây đúng không?"
"Ừ."
Cố Vân Xuyên nín thở chờ đợi một lúc, nhưng không thấy gì.
"Cố Vân Xuyên, cậu đang căng thẳng phải không?" Giang Hành bất ngờ hỏi. Cố Vân Xuyên luôn giữ bình tĩnh, vì vậy khi hắn căng thẳng, thực ra rất rõ ràng.
Trái tim Cố Vân Xuyên hơi thắt lại, mèo thật sự quá rắc rối, hắn trả lời: "Phải."
"Hừ." Giang Hành bỗng nhiên thấy tự mãn, cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm cắn xuống.
Trong một khoảnh khắc, Giang Hành cảm nhận được một luồng cảm xúc mạnh mẽ không thuộc về mình, khao khát mãnh liệt, vui sướng và sự chiếm hữu khiến người ta nghẹt thở, làm Giang Hành choáng váng. Khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ở trong lĩnh vực tinh thần với những ô vuông đen trắng.
"Cố Vân Xuyên, cậu đúng là làm ơn mắc oán mà." Giang Hành nhìn những ô vuông lệch lạc, u uất nhìn về phía Cố Vân Xuyên bên cạnh.
"Tôi không biết..." Cố Vân Xuyên trông còn bối rối hơn cậu, nhưng rất nhanh chóng điều chỉnh, bình tĩnh lại, "Là do cảm xúc của tôi dao động quá mạnh, kéo cậu vào đây."
Giang Hành không nhìn hắn nữa, tiến lại gần nghiên cứu những ô vuông trắng lệch lạc: "Lĩnh vực tinh thần của cậu luôn như thế này sao?"
Cố Vân Xuyên bước tới bên cậu, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nghe thấy tiếng "cạch", những ô vuông lệch lạc đã về đúng vị trí. Không gian này giờ chỉ còn lại những đường nét chỉnh tề và im lìm.
Lĩnh vực tinh thần của Cố Vân Xuyên không phải lúc nào cũng như vậy, khi hắn vừa mở nó ra, nơi đây là một cánh đồng bát ngát. Nhưng nhanh chóng cỏ tươi và hoa bắt đầu héo úa, khi hắn 12 tuổi vượt qua cấp A, nơi này đã biến thành những ô vuông ngay ngắn. Hắn chưa bao giờ để ý từ khi nào những ô vuông này lệch lạc, có lẽ từ lần đầu tiên hắn dùng dao rạch tay.
"Quả nhiên cậu là bạo chúa." Giang Hành nói.
"Bạo chúa?" Cố Vân Xuyên không theo kịp suy nghĩ của Giang Hành.
"Cư dân của Vương quốc Khối Vuông của cậu đang cố gắng thoát khỏi đây." Giang Hành chọc vào một ô vuông, "Cậu càng đàn áp họ mạnh, lần sau họ sẽ chạy trốn xa hơn."
Cố Vân Xuyên cảm thấy như có gì đó chạm vào trái tim mình, cuối cùng hắn cũng hiểu "Vương quốc Khối Vuông" mà Giang Hành nói là gì.
"Cậu có bao giờ nghĩ đến việc thả họ tự do chưa?" Giang Hành hỏi, "Như vậy còn tốt hơn trước, cậu không thấy khó chịu sao Cố Vân Xuyên?"
Mèo rất ghét nơi này. Thế nên Cố Vân Xuyên hỏi: "Làm thế nào để thả họ tự do?"
Giang Hành nhìn hắn, Cố Vân Xuyên lập tức hiểu ý: "Cậu có toàn quyền kiểm soát nơi này."
"Nếu tôi di chuyển những ô vuông này thì sẽ có ảnh hưởng gì đến cậu không?" Giang Hành đã sẵn sàng hành động, nhưng vẫn hỏi.
"Không có."
Giang Hành vươn tay tháo một ô vuông, tiếp theo là ô thứ hai, ô thứ ba... Cả bức tường ô vuông dường như đang lung lay. Cố Vân Xuyên thấy Giang Hành cười, nụ cười có chút trẻ con, đầy tự tin, rồi cả hai tay cậu nhẹ nhàng đẩy tất cả các ô vuông rơi xuống, từng ô một chất đống trên mặt đất.
Rồi đến bức tường thứ hai, hoạt động này khiến Giang Hành rất hào hứng, cậu nhanh chóng tháo gỡ một hàng ô vuông, rồi đẩy bức tường thứ hai theo cách tương tự.
Rầm. Rầm. Tiếp theo là bức tường thứ ba, bức tường thứ tư đổ sập.
Giang Hành đứng giữa bốn đống ô vuông, như một vị Vua tuần tra, giang rộng đôi tay nói rất tự mãn: "Cư dân của Vương quốc Khối Vuông, các bạn đã tự do."
Cậu quay lại nhìn Cố Vân Xuyên, rồi cười híp mắt: "Cố Vân Xuyên, cậu cũng tự do rồi."
Cố Vân Xuyên đã vượt qua cấp A một tháng trước khi tròn mười ba tuổi, hiếm khi có được một dịp nghỉ sinh nhật. Ấy vậy mà khi tất cả bóng bay, bánh kem và khách mời đã đến đầy đủ, chủ nhân của bữa tiệc lại vắng mặt vì nhận được thông báo học bù đột xuất. Khi đó Cố Vân Xuyên đã không còn dễ thất vọng nữa, trước khi đồng hồ điểm mười hai giờ, hắn đã dùng con dao nhỏ khắc chữ "HB" (Happy Birthday) lên cánh tay mình.
Vết sẹo đó từ lâu đã lẫn vào những vết sẹo khác trên cánh tay, hắn không còn phân biệt được nữa, Cố Vân Xuyên vuốt nhẹ phần thịt mới mọc lên trên cánh tay, rồi nói với bản thân mình khi đó mười ba tuổi:
Hãy cố gắng thêm chút nữa, cố gắng đến mười bảy tuổi, mọi thứ đều sẽ xứng đáng.