Mọi người đều theo bản năng nhìn về phía Giang Hành, Giang Hành nhún vai: "Cậu ấy có chút việc, lát nữa sẽ đến, không cần đợi cậu ấy."
"Vậy chúng ta bắt đầu trước đi, dù sao thì cậu ấy xem qua một lần là nhớ, mấy thứ này không giúp ích nhiều cho cậu ấy." Vương Hựu Đông mở màn chiếu, trên màn hình đang phát đoạn giới thiệu về các tuyển thủ của mỗi đội tham gia, mỗi người đều được cắt ghép vài đoạn thực chiến, "Đây là tất cả thông tin về đối thủ mà chúng ta có thể tìm được, mọi người xem trước, có ý kiến gì không... Giang Hành, cậu đang làm gì vậy?!"
Vương Hựu Đông đang nói giữa chừng thì đột nhiên nâng cao giọng, giận dữ nhìn Giang Hành. Thì ra là một con dao nhỏ vừa bay qua sau lưng cô, trên tường có treo một cái bia đỡ trang trí, con dao đâm trúng ngay giữa bia. Cái bia cách Vương Hựu Đông ít nhất năm bước chân, nhưng tiếng "phập" vẫn làm cô giật mình.
Giang Hành bị cô quát thì ngớ người, cậu chớp mắt, nhìn con dao trên tường rồi mới chợt nhận ra mình thật sự đã ném dao ra ngoài. Cậu đã chăm chú nhìn vào bia đỡ trên tường từ lúc vào lớp, lòng ngứa ngáy, vừa hay trong hộp bút lại có dao của Cố Vân Xuyên, cậu thề chỉ là lấy dao ra quay vài vòng trong tay, không hiểu sao lại bay ra tường.
Giang Hành đứng dậy, bước vài bước lên bục giảng lấy con dao xuống, làm động tác giơ hai tay đầu hàng: "Xin lỗi, tay tôi ngứa quá."
Vương Hựu Đông nhìn cậu một lúc, cố nhịn cơn lườm: "Chỉ đóng cửa phòng tập ba ngày thôi mà làm cậu khó chịu vậy sao? Đóng lâu hơn chút nữa cậu định ra đường đánh người à." Để đảm bảo không xảy ra sự cố trong thi đấu, trường học đã đóng cửa tất cả các phòng tập để kiểm tra lần cuối.
"... Nghiên cứu mấy thứ này có ích gì, biết đâu mấy đoạn phim này chỉ là tung hỏa mù." Đóng cửa phòng tập ba ngày không sao, học liền ba ngày lý thuyết phân tích mới là nguyên nhân khiến Giang Hành phát điên.
"Giang Hành, cậu đừng quá coi thường đối thủ, cả ngày chỉ quan tâm đến Scott, cẩn thận kẻo thất bại thảm hại..."
Giang Hành ngồi lại chỗ của mình, cậu úp mặt xuống bàn, bịt tai lại: "Chị Hà."
Ân Hà cười cười, chị kéo tay Vương Hựu Đông: "Gần thi đấu nên không tránh khỏi lo lắng, tôi cũng có chút ngứa tay."
"Thật sao? Chị để em xem thử?" Vương Hựu Đông nói rồi định đưa xúc tu tinh thần ra kiểm tra lĩnh vực tinh thần của Ân Hà.
Ân Hà lắc đầu: "Không cần thiết, đừng để chị dựa dẫm vào em."
Vương Hựu Đông chưa kịp trả lời, Cố Vân Xuyên gõ cửa rồi bước vào: "Xin lỗi, tôi đến muộn."
"Đúng lúc lắm, lính gác của cậu vừa định giết tôi đấy." Vương Hựu Đông nói.
Cố Vân Xuyên bước đến ngồi cạnh Giang Hành: "Cô ấy bắt nạt cậu à?"
Vương Hựu Đông:...
"Ha ha ha ha ha ha." Khuất Đồng Phương cười to.
"Cậu cười gì?" Vương Hựu Đông khó chịu nói.
"Cười cũng không được cười, cậu quản lý rộng quá rồi đó." Mặt Khuất Đồng Phương đầy vẻ bất đắc dĩ.
Giang Hành đẩy con dao nhỏ về phía Cố Vân Xuyên: "Đều tại cậu."
Cố Vân Xuyên nhìn con dao quen thuộc, hơi sững người, miệng phản xạ có điều kiện nói: "Xin lỗi?"
"Trả lại cậu đó, nhưng tôi đã phong ấn ác quỷ trong dao, nếu nó dính máu, ác quỷ sẽ phá vỡ phong ấn hủy diệt thế giới." Giang Hành nói nhảm với vẻ mặt nghiêm túc, "Nhiệm vụ bảo vệ hòa bình thế giới giao cho cậu đấy."
Cố Vân Xuyên nhận con dao nhỏ, chuôi dao còn mang theo hơi ấm của Giang Hành, hắn cười nhẹ: "Được, vậy mỗi ngày cần ăn vài viên kẹo để đảm bảo ma lực đầy đủ chứ?"
"Một viên là đủ."
Vương Hựu Đông: "Chị, con trai ai cũng có chút vấn đề trong đầu sao?"
Ân Hà nhún vai với ánh mắt đầy ý cười, không bình luận.
Giang Hành chống cằm liếc nhìn bảng đen đầy chữ, lập tức đau khổ quay đi, lẩm bẩm: "Muốn đánh nhau quá."
Khuất Đồng Phương sau này nghi ngờ rằng không chỉ Giang Hành học được giao tiếp bằng ý niệm, mà còn nắm được kỹ năng ngôn linh, vì chỉ nửa giờ sau, Hoàng Chính Nhạc đã gõ cửa lớp học, thở hổn hển la lên: "Anh, nhanh lên, đánh nhau rồi!"
Mồ hôi đầm đìa trên mặt cậu ta, hơi nóng còn bốc lên từ người, mang theo hơi ấm của mùa hè bên ngoài vào trong phòng. Mọi người đều sững sờ, đồng loạt nhìn về phía cậu ta. Hoàng Chính Nhạc thì chống đầu gối thở dốc, hồi lâu mới nói thêm được một câu.
Giang Hành khẽ đá vào kheo chân cậu ta: "Đứng thẳng lên."
Hoàng Chính Nhạc theo bản năng đứng vào tư thế quân đội.
"Thở đều."
Hoàng Chính Nhạc hít một hơi sâu, rồi từ từ thở ra.
"Uống miếng nước đi." Giang Hành đưa cho cậu ta một chai nước khoáng.
Hoàng Chính Nhạc "ừng ực ừng ực" uống hơn nửa chai.
"Nói đi."
Hoàng Chính Nhạc lộ vẻ lo lắng: "Nói ra thì dài, tóm lại là lúc đầu Hứa Đạm cá cược với người của quốc gia khác rồi cãi nhau, cuối cùng đánh nhau, bây giờ bọn họ gọi người tới, chúng ta không thể thua!"
"Cái gì thế này, còn gọi người, như xã hội đen à?" Giang Hành nhíu mày, "Cãi cái gì mà đánh nhau được?"
"Họ nói chúng ta không có ai đánh được, còn kéo cả nữ lính gác vào cho đủ số."
Cậu ta vừa nói xong, mặt Vương Hựu Đông liền biến sắc: "Má, từ đâu ra bọn thần kinh này, ở đâu?"
Ân Hà kéo cô lại, lời khuyên còn chưa kịp nói, Giang Hành đã đứng dậy, ra hiệu cho Hoàng Chính Nhạc: "Dẫn đường."
Nơi xảy ra xung đột là trên sân vận động, lúc này đã có một đám người tụ tập xem náo nhiệt. Chưa thấy người gây sự đâu mà đã nghe thấy tiếng một thiếu niên mang chút giọng Bắc lớn tiếng nói: "Đệt mẹ nhà tụi bây làm gì thế hả? Dựa vào đông người bắt nạt à, dám solo không? Mẹ nó, Giang Hành của tụi bây đâu, bảo hắn ra gặp ông nội đây!"
Hứa Đạm giận đến bốc khói trên đầu, bất chấp vừa bị đấm một cái, xương sườn còn đang đau, định lao lên quyết đấu với thằng ngu kia. Nhưng chưa kịp động, đã thấy thiếu niên đó lảo đảo về phía trước, hình như là bị ai đó đá một cú, nhưng vì phản ứng nhanh nên miễn cưỡng đứng vững, miệng chửi thề: "Đứa nào đánh lén ông..."
Hứa Đạm dừng lại. Một tay Giang Hành khóa chặt hai tay thiếu niên, thiếu niên vùng vẫy dữ dội cũng không lay chuyển được cậu chút nào. Đồng thời cậu lại đá vào kheo chân cậu ta, làm cậu ta ngã sấp xuống đất, còn tay kia ấn đầu cậu ta, ép mặt xuống đất ướt.
Thiếu niên ngã đau đến hoa mắt, miệng đầy vị cỏ, nghe thấy một giọng nói hay vang lên trên đầu: "Ăn gì mà miệng hôi thế?"
"Mẹ! Đánh lén tính là bản lĩnh gì, mày là ai, đường đường chính chính đấu một... ưm ưm ưm!" Cậu ta chưa nói hết câu, cảm thấy đau đớn, rồi bị trật khớp hàm.
"Tao là ông nội của mày." Giang Hành ngồi thẳng trên người thiếu niên, "Cháu trai ồn ào quá đi."
"Nhóc!" Hứa Đạm vui mừng định lao tới, Giang Hành lạnh lùng liếc cậu ta một cái, cậu ta ngoan ngoãn dừng lại.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Hừ, không có gì, chỉ là thằng này mồm mép quá đáng." Hứa Đạm lảng tránh, "Nhóc cưng, cậu ngầu quá đi." Cậu ta lại cúi xuống, nói với thiếu niên đang chảy nước mắt nước mũi, "Đây là ông nội Giang Hành của mày đấy, còn đòi solo á, mười đứa như mày cũng không đánh lại đâu."
Giang Hành không để ý tới cậu ta, nhạy bén cảm nhận được sự thù địch, nghe thấy một tiếng rên đau đớn, một cô gái cao ráo ôm trán, mặt tái nhợt: "Buông em trai tôi ra." Sau lưng cô nàng là một lính gác cao lớn, tóc vàng mắt xanh, trông rất áp đảo.
Scott. Giang Hành nheo mắt.
"Tôi sẽ không tấn công nữa, xin... buông tha cho tôi." Mặt cô gái càng lúc càng đau đớn, Scott nhíu mày đỡ lấy cô ta, hướng về phía Giang Hành, cũng nói một câu tiếng Trung lưu loát: "Đây là cách các người tiếp đãi khách sao?"
Giang Hành nhìn về phía Cố Vân Xuyên đứng ngoài đám đông, cậu gật đầu, Cố Vân Xuyên cụp mắt.
Cô gái cuối cùng cũng thả lỏng, chưa kịp nghỉ ngơi, đã lao đến trước mặt Giang Hành: "Cậu đã làm gì em trai tôi?"
Thiếu niên ú ớ không nói được, cơ thể quằn quại dữ dội.
Giang Hành đứng dậy, kéo cậu thiếu niên lên. "Cạch" một tiếng, cậu khôi phục lại xương hàm của cậu ta. Thiếu niên vừa định mở miệng mắng thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Giang Hành, cảm thấy cả khuôn mặt đều đau đớn, đành hậm hực ngậm miệng lại.
"Em trai cậu đã đánh bạn của tôi, và chửi tôi trước nữa." Giang Hành nói.
Cô gái nhìn về phía thiếu niên: "Steve?"
Steve trừng mắt, viền mắt đỏ hoe, mũi phập phồng vài cái, trên mặt vẫn còn dính bùn đất và cỏ xanh, trông vừa đáng thương vừa tủi thân.
Giang Hành còn muốn cho cậu ta một cú đấm.
"Nếu là Steve sai trước, chúng tôi xin lỗi các bạn." Scott bước lên, hắn ta ngay lập tức che khuất đèn đường, mang đến một bóng đen lớn.
Lúc này Giang Hành đã cao khoảng 1m85, nhưng phải ngước nhìn lên hắn ta, ước chừng chiều cao của Scott ít nhất cũng trên 1m90. Hắn ta trông bình thường, hơi dữ dằn, đôi mắt xanh lá trong đêm đặc biệt cuốn hút.
Steve lo lắng lẩm bẩm một đoạn ngôn ngữ lạ, cô gái trừng mắt nhìn cậu ta.
"Annie, em đưa Steve về trước, đừng để cậu ta ra ngoài gây chuyện nữa." Scott quay lại nói với cô gái.
"Đợi đã." Giang Hành chặn Annie lại, "Không thể để các bạn chịu ấm ức mà về thế được, cứ như thể chúng tôi đông người bắt nạt các bạn vậy." Cậu quay lại gọi Hứa Đạm tới.
Hứa Đạm đứng dưới đèn đường, vết thương ở khóe miệng rõ ràng, cậu ta hiểu ý của Giang Hành, vén áo sơ mi lên, để lộ vết bầm tím ở xương sườn.
"Cậu ta đánh bạn tôi, tôi phản kích, coi như hòa." Giang Hành nhìn Scott, "Nhưng cậu ta đã chửi tôi và một người bạn khác của tôi, cần phải xin lỗi, anh không thể thay thế cậu ta được."
Scott không nói gì, hắn ta nhìn về phía Annie.
Annie kéo Steve lên phía trước, Steve nghiến răng nói: "Xin lỗi."
"Ừm, sai ở đâu?" Giang Hành hỏi.
Steve ngẩng đầu, tức giận nhìn chằm chằm vào Giang Hành, còn chưa kịp mở miệng thì bị chị gái đập một cái vào đầu, nhỏ giọng nói: "Không nên chửi anh."
"Còn gì nữa?"
"Đừng quá đáng, còn gì nữa chứ?" Steve trừng mắt.
"Cái gì gọi là lôi con gái lên đây góp mặt?"
"Cái đó cũng coi là chửi người à?"
"Đó là không tôn trọng người khác." Giang Hành khoanh tay nhìn cậu ta.
Vương Hựu Đông kéo Ân Hà bước ra: "Xin lỗi đi."
"Tôi—" Steve chưa kịp nói hết câu, Ân Hà đã ngắt lời: "Không cần xin lỗi, ngày mai ở phòng tập, ba giờ chiều, 1v1."
"Được thôi!" Steve nhìn Ân Hà, có chút khâm phục, "Chị cũng khá đó, tôi xin lỗi chị trước, xin lỗi. Vậy thì, hẹn gặp vào ngày mai."
Annie thở phào nhẹ nhõm, em trai cô ta miệng nhanh nhảu quá nên gây không ít rắc rối, ở đất nước người ta mà cũng không biết kiềm chế, may mà hôm nay gặp được người nói lý lẽ. Cô ta định dẫn em trai và Scott rời đi, thì nghe thấy Giang Hành gọi: "Scott."
Scott quay lại nhìn cậu: "Còn chuyện gì nữa?"
"Anh có thời gian giao đấu không?" Trong mắt Giang Hành lóe lên sự hưng phấn.
"Xin lỗi, hiện tại Scott không thích hợp." Annie chắn trước mặt Scott, "Anh ấy cần toàn lực chuẩn bị cho trận đấu, các cậu cũng không muốn đến lúc đó bị nói là thắng không vẻ vang chứ?"
"Được thôi." Giang Hành thất vọng nhếch miệng, sau đó nở một nụ cười tự tin, "Hẹn gặp lại ở trận chung kết."
Đội A và đội C sẽ không gặp nhau nếu không vào chung kết, chỉ có một khả năng để họ đối đầu nhau là cả hai cùng vào chung kết, tranh chức vô địch.
Scott nghiêm mặt, nghiêm túc đáp: "Hẹn gặp lại ở trận chung kết."
Trên đường về, Cố Vân Xuyên ít nói hơn bình thường, chỉ nghe thấy Giang Hành hỏi: "... Đúng rồi, tại sao họ đều biết nói ngôn ngữ của nước mình?"
"Annie và Steve là con lai, lớn lên ở nước Z." Cố Vân Xuyên trả lời.
"Vậy tại sao Scott cũng nói lưu loát như vậy?"
"Giang Hành." Cố Vân Xuyên đột nhiên dừng bước.
"Ừ?"
"Tối nay cậu đã nhắc đến Scott 13 lần."
Giang Hành nghiêng đầu khó hiểu: "Vậy thì sao?"
Cố Vân Xuyên vừa tức giận vừa buồn bực, nhìn Giang Hành dưới ánh đèn đường, hắn cảm thấy trong lòng mình có một cái lỗ hổng, muốn nuốt con mèo vào, giấu đi.