Bài thuốc Sài Hồ Quế Chi Thang gồm: sài hồ, quế chi, hoàng cầm, nhân sâm, chích cam thảo,...
Trong tình hình hiện nay, chỉ có thể cứ thử chữa trị xem sao.
Hoắc Chiến Dã xem xét cẩn thận rồi trịnh trọng nói: "Nếu có hiệu quả, có thể cứu sống được rất nhiều người."
Chàng lập tức chống gậy đi tìm người của huyện nha để hiến kế. Ta thở phào nhẹ nhõm, hy vọng có thể cứu được một số người. Suy cho cùng, trong cái thời đại này, đối phó với dịch bệnh, biện pháp thô bạo nhất chính là g.i.ế.c c.h.ế.t người bệnh, thiêu hủy thi thể, ngăn chặn lây lan.
Qua năm ngày, dịch bệnh thật sự có chút chuyển biến tốt đẹp!
Người nhiễm bệnh càng ngày càng ít, đã có người khỏi bệnh. Không khí trong quán trọ càng ngày càng tốt, mọi người đều mong ngóng sớm một chút ra khỏi thành.
"Có đại phu nào không?"
"Cứu mạng!"
"Cứu cứu tôi!"
Trong phòng khách trọ, đột nhiên có một thai phụ hét lên. Nàng sắp sinh rồi.
Nhưng các đại phu đều đã đi xem bệnh nhân, trong chốc lát chẳng có ai đáp lại.
Hoắc Chiến Dã liếc nhìn ta một cái, nhưng không nói gì.
Ta xoa xoa mặt, chủ động đứng dậy: "Đi thôi! Chúng ta đi đỡ đẻ!"
Ta nào hay, sinh nở lại là chuyện đau đớn, be bét m.á.u me đến nhường này. Chốn này chẳng có phòng mổ sạch sẽ, chẳng có cách m.ổ b.ụ.n.g lấy thai, cũng chẳng có thuốc giảm đau. Sản phụ đau đến kêu gào thảm thiết, mồ hôi ướt đẫm.
Tay ta run lẩy bẩy, vội vàng lục tìm kim châm trong túi, cố gắng giữ bình tĩnh. Ta ép mình nhớ lại những gì mẫu thân đã dạy.
"Nàng đừng vội, cứ theo lời ta mà hít thở."
Hoắc Chiến Dã lúc này quả là giúp ta một việc lớn!
Chàng nhanh chóng mang nước nóng tới, dùng phương thuốc ta đã kê trước đó xông khắp phòng. Vải sạch được trải xuống dưới thân sản phụ, phòng ngừa nhiễm trùng. Ban đầu, sản phụ kích động, m.á.u chảy nhiều vô kể.
Ta dùng kim châm vào các huyệt đạo, lại ra sức an ủi nàng, cuối cùng nàng cũng bình tĩnh trở lại.
May mắn thay, đứa trẻ thuận thai. Thời buổi này, nếu thai nhi nằm sai vị trí, e rằng chỉ có thể giữ được đứa nhỏ mà thôi.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, đứa bé rốt cuộc cũng chào đời!
Đứa trẻ bé nhỏ nhăn nheo như chú khỉ con, trên mặt còn dính đầy mỡ bào thai. Nàng cất tiếng khóc chào đời, tiếng khóc vang vọng khắp nơi. Ta nghe rõ mồn một tiếng thở phào nhẹ nhõm của mọi người bên ngoài phòng.
Bước ra ngoài, ta thấy người lâng lâng, đầu óc choáng váng. Mọi người nhìn ta với vẻ mặt hân hoan, tự động dạt ra nhường đường cho ta. Hoắc Chiến Dã đút cho ta một miếng mạch nha, ta mới thấy người tỉnh táo hơn đôi chút.
Ngoài cửa, rất nhiều người mang quà đến tặng ta. Họ vội vàng đặt xuống rồi rời đi, chẳng để ta kịp từ chối. Lòng ta cảm thấy ấm áp lạ thường.
Rửa tay thay y phục xong, ta kiệt sức ngồi phịch xuống ghế.
"Hoắc Chiến Dã, chàng thấy ta làm thầy thuốc có được không?" Ta hỏi chàng.
Thời buổi này, muốn học y phải có người truyền nghề. Thầy thuốc phần nhiều là nam nhân. Phụ nữ mắc bệnh, chẳng thể tìm thầy thuốc nam chữa trị, đành cắn răng chịu đựng.