Ngay cả bà nội cũng chưa từng ăn như thế.
Đến khi Quý Nguyên Sơ ăn hết bát mì và bánh bao còn lại của cô, Trì Tuệ vẫn còn đắm chìm trong cú sốc khi thấy anh ăn đồ thừa của mình.
Vì nơi này cô không quen thuộc nên đành đi theo Quý Nguyên Sơ.
Ngược lại, anh trông có vẻ rất rành rẽ chỗ này.
Mãi đến khi cầm tờ giấy đăng ký kết hôn mới in ra, Trì Tuệ mới hoàn toàn bừng tỉnh.
Cô nhìn tờ giấy trên tay, trông giống như một tấm giấy khen, hai bên còn vẽ hình lúa mì, phía trên là một câu trích dẫn của lãnh tụ.
"Giờ đi mua đồ thôi."
Trì Tuệ cẩn thận cất tờ giấy đăng ký kết hôn, gật đầu: "Mình cần mua gì vậy?"
Mua gì thì Quý Nguyên Sơ cũng không rõ lắm.
Nhưng hôm nay anh mang theo rất nhiều phiếu, từ phiếu công nghiệp, phiếu xà phòng đến phiếu mua bình nước nóng đều có.
Nhìn cô gái nhỏ trắng trẻo, sạch sẽ, anh nghĩ phải mua cho cô một chiếc chậu rửa mặt, xà phòng và cả bình nước nóng nữa.
Anh có thể uống nước lạnh, tắm nước lạnh, nhưng Trì Tuệ thì chắc chắn không được.
Còn mấy thứ như kem dưỡng da mà phụ nữ dùng nữa, cũng phải mua cho cô.
Nghĩ rõ ràng rồi, Quý Nguyên Sơ liền dẫn Trì Tuệ đi đến cửa hàng bách hóa.
Vừa bước vào, Quý Nguyên Sơ đã bị chiếc áo đỏ bằng vải dệt trên quầy hàng thu hút.
Anh dẫn Trì Tuệ đến trước quầy, chỉ vào chiếc áo: "Em có thích không?"
Trì Tuệ nhìn qua một cái, lắc đầu.
Sau đó cô kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Quần áo may sẵn đắt lắm, mình mua vải về may cũng được mà."
"Mua vải?"
Chỗ này khá đông và ồn ào.
Giọng của Trì Tuệ mềm mại lại còn hạ thấp âm lượng, nên Quý Nguyên Sơ chỉ nghe được vài chữ.
"Ái chà."
Trì Tuệ vẫy tay ra hiệu cho anh cúi xuống.
Thực ra cô cũng không lùn, cao đến 1m64, eo thon, chân dài, vai thẳng, lưng mảnh, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.
Nhưng anh thì quá cao.
Dù đã cúi người, cô vẫn không đủ cao để chạm đến tai anh.
Cô sốt ruột, bèn kiễng chân lên, một tay nắm lấy cánh tay anh, tay kia che miệng lại, ghé sát tai anh nói: "Em bảo là quần áo đắt lắm, mình mua vải về may thôi."
...
Khi cô nói, hơi thở phả nhẹ vào tai Quý Nguyên Sơ.
Anh chỉ cảm thấy một cơn tê dại chạy dọc từ tai lan ra khắp cơ thể.
Hàng mi anh khẽ rung, bàn tay buông thõng bên người cũng vô thức cọ vào quần, yết hầu di chuyển lên xuống.
Trì Tuệ nói xong, đợi mãi vẫn không thấy anh phản ứng.
Cô kéo tay áo anh: "Anh Quý?"
"Ừ."
Quý Nguyên Sơ lấy lại tinh thần, ánh mắt rơi xuống đôi tay trắng nõn đang nắm tay áo mình và khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô, anh mím chặt môi: "Được."
Phù.
Trì Tuệ cười tươi, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ.
Cuối cùng cũng thuyết phục được anh rồi.
Trong tình cảnh hiện tại, hai người sống cùng nhau chắc chắn phải tiết kiệm.
Nhưng cô chưa kịp cười được bao lâu thì Quý Nguyên Sơ đã quay lại quầy hàng.
"Đồng chí, gói giúp tôi chiếc áo đỏ kia, với cả cho chúng tôi xem vài loại vải nữa.”
???
"Anh đang làm gì vậy?"
Quý Nguyên Sơ thấy cô bước đến, ra hiệu cho cô chọn vải: "Em xem đi, cái này anh không rành."
Nói xong, sợ cô giận, anh vội vàng thêm một câu: "Sắp mở tiệc cưới rồi, chắc chắn phải mua đồ mới, em cứ xem loại nào em thích để mình mua về may."
Nghe thấy lời của Quý Nguyên Sơ, cô bán hàng lập tức cười rạng rỡ: "Ôi, hai đồng chí sắp kết hôn à? Thật là xứng đôi quá! Bây giờ phụ nữ trong thành phố đều thích mặc áo đỏ khi cưới đấy, cô da trắng, mặc vào chắc chắn rất đẹp!"