Quái lạ sao hổm rày cũng đã lâu mà không thấy tên quái gỡ ấy nhỉ..
Không phải tui đang nhớ hắn đâu các bạn đừng có hiểu lầm mà tui đang buồn miệng định kiếm ai đó chửi lộn cho đã thôi^^.
Đang ngồi nghỉ mệt thì tên chúa đản xuất hiện trên chiếc Nouvo chạy tà tà lại phía tui. Tên này mới sáng sớm mà đi đâu về thế nhỉ.
Đi ăn trộm chăng mới 6 giờ kém chứ nhiêu..
Hắn chạy một cái vù qua bỗng thấy tui hay sao ấy hắn bo cua quay đầu xe lại và thắng một cát rétttttt….
-Ê..
khỏe hok Cúp Bế?
-hắn hỏi tui một cách vô thân thiện.
-Ai cho mày kiu bịt danh của tao dzạ mậy?..
Tao chưa chết đâu!
-Có điếc không..
tao hỏi khỏe hok chứ không hỏi chết chưa…đồ hâm!
-Ê…mới sáng sớm tao chưa chửi ai đó mày định khai trương hả thằng dog?
-Mày cứ zậy không hèn chi thế giới này mới có chó là phải!
-Mất dạy…mày xỏ xiên tao hả,trời ơi tức quá mà..
-Thôi tức gì bạn..
-Ai bạn mày đồ khìn.
-Thôi tao buồn ngủ quá về ngủ đây…Không còn nước bọt để cãi lộn zới mày nữa.
-Bộ tối qua đi ăn trộm hả?
-Đâu có overnight ấy chứ…có biết ở đâu hok ở khách sạn Sheraton Sài Gòn đó.
-Kệ mày..
vái cho dính Sida cho mày chít lun.
-Trời..
người ta đi làm mắc gì bệnh đó…Ê..
nghĩ gì vậy?
-Thì…Tao..
tao zề đi học đây.
Chắc tui bị hớ rồi,tui bỏ chạy thật nhanh về nhà.
Thằng khốn đó làm gì trong cái khách sạn ấy nhỉ…Ui..
tự nhiên đi quan tâm đến kẻ thù của mình, vấn đề là phải tìm cách triệt têu hắn nè.
Đôi lúc tui nghĩ tui với hắn ghét nhau như vậy có khi nào sao này….
yêu nhau hok?Tình huống này tui từng đọc qua truyện rồi xem phim cũng hơi bị nhiều.
Không thể được!!!Phim là phim đời là đời mà chẳng qua là hơi giống nhau thui.
Hắn chẳng có dính dáng gì đến mình hết,mà sao không khi hồi nãy hắn biết biệt danh của tui nhỉ.
Hắn đang điều tra về tui sao?Ủa mà nguyên cái xóm này ai mà không kêu như vậy…Ôi!mình khờ thiệt…^^…Ngày hôm sau đi học về là tui lao vào phòng bật máy vi tính lên.
Các bạn có biết vì sao hok,tui lên để đọc truyện, mới được đứa bạn chỉ cho trang Web Hihihehe.
com nè (Hic,hơi lúa).
Cái máy tính mắc dịch hok hiểu sao mấy bữa nay cứ bị treo máy hoài.
Tức mình tui rút phích cắm ra,vác cái thùng CPU tống lên chiếc xe đạp điện.
Tui chở đi sửa đó mà chứ để vậy hoài tức trào máu chết oan mạng lém. Đang chạy tà tà qua khỏi nhà tên khốn đó thì tui bắt gặp hắn cũng từ đâu đi bộ về,thấy tui hắn tự nhiên cười đểu làm tui đang bực lại càng bực!!!…rồi cản tui lại.
-Đi đâu đó?
-Nó hỏi.
-Không thấy sao hỏi..
sửa máy tính!…Xê ra!
-Bị sao?
-Treo!
-Đem về đi tao qua sửa cho.
-Mày phá chứ sửa gì!
-Bớt giỡn…tao là chuyên viên IT nha mậy.
Tui cũng không muốn tốn tiềm đem ra tiệm…sẵn đây cho cứ nó dọc có gì hư nó đền cái mới, hí..
hí..
hí..
mình thật thông minh…-OK…duyệt luôn.
-Tui làm bộ hớn hở.
Thế là tui chở trở về,hắn săm soi từa lưa tà la,chỉnh này chỉnh nọ tui nhìn mà chẳng biết gì hết trơn,phòng tui hơi nhỏ nên cũng hơi nóng mặc dù tui mở quạt hết công suất nhưng vẫn nóng như lò thiêu.
Hắn chảy mồ hôi nhễ nhại,nhanh chân tui chạy xuống bếp làm nước đá chanh cho hắn,coi như đang dụ khị hắn đi,ai mượn hắn khôn nhà dại chợ làm chi…Tui bưng ly nước chanh vào phòng thì chợt…Áh..
aaaaaaaaa!….
Tui rú lên như vượn khi bắt gặp hình ảnh hắn đang cưởi trần đưa nguyên thân hình bóng loáng và sặc mùi cơ bắp ra, sao mà sổ sàng quá vậy…-Mày làm gì hú như khỉ zậy…bộ chưa bao giờ thấy cơ thể đàn ông hả. Nóng quá mày không thấy sao?Tui nghe hắn nói mà tui ngại dễ sợ,làm gì có chuyện tui chỉ thấy cơ thể đàn ông,hok dám đâu, chẳng những thấy và hơn thế nữa!!! ^^.
Tui nghe mặt tui hơi nóng, mình sao vậy nhỉ, có còn trinh nữa đâu mà bày đặt, bình tĩnh bình tĩnh lại nào,Keep calm!…-Mày nói gì vậy..
tao không phải đàn ông sao?
-tui hỏi ngược lại hắn.
-Thì bởi vậy tao mới nói.
-Nói gì..
sao mày mê móc họng tao quá zậy?
-Thôi..
không gây nữa.
Nói xong hắn quay vào với cái thùng CPU làm việc có vẻ nghiêm túc lắm….
-Nè…nóng thì nước chanh nè uống đi!
-Tui mời gọi.
-Thanks…đang bận.
Khoảng nửa tiếng sau thì hắn sửa xong….
-Xong rồi đó mai mốt đừng có vô mấy trang web bậy bạ,virus không!
-Cái gì tao có vô trang nào bậy đâu mà nói..
-Trang denthui.
net nè!
-Đồ khùng!
-Chưa thấy ai như mày, người ta sửa máy tính cho không cám ơn thì thôi lại còn chửi.
Bộ mới bị bồ đá rồi giận cá chém thớt hả?Nghe hắn nói mà nỗi đau của tui chợt trỗi dậy, kí ức xưa bỗng tràn về trong tâm thức tui. Bất chợt tui ngây người ra,h oảng hốt không biết làm gì. Tui nghe khóe mắt tui bắt đầu cay nhưng tui không thể khóc..
Tui đã thề là sẽ không bao giờ khóc vì đàn ông nữa mà..
-Ê…sao zậy?Tui ngồi phịch xuống đất người mền nhũn ra như cọng bún thiu. Tui nhận thức được rằng tên đó đang lúng túng trước thái độ kì quặc của tui.
-Mày bệnh hả?Tui không nói gì chỉ im lặng….
-Cám ơn mày nhiều lắm, mày về đi.
-Tui mở miệng.
-Ừhm…mốt có gì kiu tao, tao qua sửa cho.
Nói rồi hắn lấy chiếc áo khoác lên vai và bước thẳng ra cửa còn lại mình tui. Đâu phải hắn (tên Tuấn) bỏ mình mà mình bỏ hắn ấy chứ. Thôi,không suy nghĩ về hắn nữa…Never!!!Điện thoại của ai đây, chắc là của thằng khó ưa rồi…không biết vô tình hay cố ý bỏ quên đây hok biết. Có cái điện thoại không cũng quên, “cái gì”
đó không dính da chắc cũng quên lun rùi ^^….
Phải đem trả cho hắn thôi! Sao nhiều lúc tui thấy tình huống này bắt gặp đâu đó rùi hay mình lậm phim quá rồi cũng nên. Ngay lập tức tui chạy xe đạp điện đến nhà hắn, đến nơi thì cổng khóa, mới đây mà đi đâu rồi không biết…-Nhà có chó…ủa lộn có ai hok?
-Tui hét lớn.
Không có ai hết, tui đành lủi thủi dzọt về. Thôi để tối rồi đem qua luôn..
Vậy mà không hiểu sao tui lại quên đến chiều hôm sau đi học về tui mới nhớ, lật đật tui chạy đến nhà hắn…“Kính coong…..”
-tiếng chuông nhà hắn ấy mà.
Hắn ra mở cửa với chiếc áo thun ba lỗ, lộ rõ đường cong và những bắp thịt chết người…-Có chuyện gì hok?
-Hắn vừa hỏi mà miệng thì nhai nhóc nhách như nhai miếng giẻ rách.
-Trả cái điện thoại hôm qua bỏ quên nè, hết pin tắt nguồn qua nay rùi. Hôm qua định trả mà quên…-Ối chết zậy mà tao tưởng bỏ quên dưới nhà bà cô rồi bị mất rồi chứ. Cám ơn nghen,không tham của rơi là tốt.
-Cái gì…mày xem thường tao quá rồi đó.
Sao hắn lại có thể nghĩ tui là con người tham lam như vậy. Hắn đụng tới lòng sao tự ái cao vời vợi của tui hay sao mà nước mắt tui nhanh chóng chảy ròng ròng trên khuôn mặt. Đến lúc này hắn rất bối rối trước thái độ xúc động đậy của tui…-Ơ..
tao xin lỗi tao không có ý đó đâu đừng hiểu lầm.
Tui vẫn rống tiếng Mỹ….
Huhuhu…….
thật sự không hiểu sao tui lại khóc được như vậy. Hắn sợ ngoài đường người ta thấy tưởng hắn ăn hiếp tui nên ngay lập tức hắn kéo tui vào trong và khóa cửa lại….
-Sao mày mít ướt như con gái zậy?
-Tao là Easy To Cry mừ…huhuhu…-NÍNNNNNNNNNNNNNNNN……..
-Hắn hét muốn điếc con rái.
Tui sợ quá nín khe….
-Hung dữ như mày mà cũng mau nước mắt quá hen..
-Ê…mỉa mai gì đó.
Nói rồi tui và hắn lại im lặng, biết nói chuyện gì nữa, mọi lần luôn có chuyện để cãi vã sao giờ tui không còn có lí do gì để cãi lộn với hắn nữa nhỉ. Tui bắt đầu không ghét hắn nữa sao, nguy hiểm quá!!!
-Làm bạn với tao chứ!
-Bất ngờ hắn đề nghị làm tui đơ người ra như nhiễm cúm H1N1.
-Không thèm…ai đời làm bạn với kẻ thù.
-Tao hỏi thiệt nha!
-Hỏi gì?
-Mày căm thù tao lắm hả?Hắn nói mà đôi mắt hắn ánh lên sự nghiêm túc làm tui thật sự bối rối….
-Tao….
có..
ơ…không biết đừng có hỏi.
-Mày về được rồi.
-Hắn nói rồi quay mặt vào trong.
-Làm bạn thui nha.
-Tui ấp úng.
-Chứ mày đòi làm người yêu tao hả?
-Thằng khùng…tao có bạn gái rồi.
-Tui nói dóc 100%.
-Mà công nhận mày giống con gái thiệt, chỉ hơi tiếc…Sao mày không để tóc dài mà cạo đầu đinh chi dzạ?
-Kệ cha tao..
đồ nhìu chiện.
-Mày tên gì?Trời đất ơi hắn hỏi mà tui mún nhũng não làm kẻ thù 2 tháng nay mà vẫn chưa biết tên….
-Lê Minh Hoàng…It’s me!
-Còn mày?
-Một cái tên rất ấn tượng nghe nè cưng: Phạm Hoài Nam.
Các bạn nhớ kĩ cái tên này nha.
^^…-Ê..
sao từ đó giờ tao không thấy mày trong xóm.
-Ưm…tao sống với người cô ở Quận 3…lâu lắm mới về thăm nhà..
nhưng nay về ở luôn.
-Hèn chi!…mà sao mày biết tao chung xóm.
-Ừ thì..
học chung trường mà…mày hồi đó học A4 phải hok..
tao A15 nè..
-Có chuyện đó seo!
-Mày hồi đó nổi tiếng hung dữ như quỷ..
nguyên cái trường ai mà hok biết tới biệt danh “cúp pế răng sún”
của mày!
-Ê..
đó là dĩ vãng..
bây giờ mày banh con mắt ra coi coi tao còn sún hok…xía!Thế là tui và hắn bước lại cái xích đu gần đó nói chuyện rôm rả, tranh luận õm tỏi. Hóa ra tui với hắn học chung trường cấp 3 chứ. Tui và hắn lại bằng tuổi nữa à, cái vụ này coi bộ không ổn rùi. Qua tìm hiểu thì hắn hiện đang làm Receptionist trong khách sạn năm sao Sheraton Sài Gòn. Phải rồi với cái body quá ư hấp dẫn và quyến rũ cộng khuôn mặt hòa trộn nét tài tử Hong Kong hắn làm nghề đó cũng phải, chắc tiếng Anh hắn cũng tuyệt lắm đây. Hâm mộ kẻ thù quá đi thui^^… Kể từ cái ngày đó không hiểu sao tui lại đi kết bạn với hắn. Nói chung hắn thông minh thật biết nhiều tài lẻ lại là chuyên viên IT tuyệt vời nhờ vậy mà từ nay tui không còn sợ tốn tiền để đi sửa máy tính nữa rùi (hồi trước bình quân mỗi tháng là tui đem đi sửa 4 lần nên tốn tiền cũng bộn). Và thế là tui đã quên béng cái vụ trả thù cái vụ mắm tôm..
đành gác lại vô thời hạn. Tui và hắn vẫn mày tao như thường vẫn cãi lộn như xưa, nhưng chỉ tiếc là không có đánh nhau thôi..
Tui cố gắng giữ mọi khoảng cách với hắn, biết đâu được sau này hắn cũng như tên Tuấn rồi sẽ biến tướng cho mà xem. Tui luôn tránh tiếp xúc với hắn nhiều và cũng không đi đây đi đó với hắn.
Hồi trước lúc còn căm thù hắn nhìn hắn tui ví như một con quái vật ngoài hành tinh. Nhưng dạo này nhìn kĩ tui mới thấy quả thật hắn rất…đẹp trai, đó là một sự thật mà không ai chối bỏ được một khi đã đối diện với hắn.
Tui có thể tả sơ sơ về hắn: Nói chung, hắn cao cỡ như siêu mẫu Đức Hải (không thích Bình Minh nữa^^)….
Khuôn mặt hắn là sự pha trộn của tất cả các diễn viên nổi tiếng. Hắn có chân mày hơi giống Minh Đạo, đôi mắt hơi giống Hạ Quân Tường,mũi hơi giống Lee Jun Ki,cái miệng thì rất giống Toro, và đặc biệt khuôn mặt hắn có nét rất giống tài tử Tạ Đình Phong. Nói nhiêu đó thôi chắc các bạn nói tui là hư cấu phóng đại quá mức rồi bịa đặt chứ gì. Nếu các bạn muốn kiểm chứng sự thật xem tui có nói khoác không thì cứ đến Khách sạn Sheraton thì biết, hắn đứng chình ình một cục ngay cửa ra vào ấy.
Tui và hắn từ thù trở thành bạn người mừng nhất chính là ba tui, thấy hắn đến là pa tui chạy tọc vào phòng tui hối thúc tui ra tiếp hắn. Nhưng tui vẫn cho hắn ngồi chờ, tui tỉnh bơ bỏ đi tắm rồi chơi xong một bộ game rồi mới ra diện kiến hắn. Hắn tức muốn xanh mặt mà chẳng dám hó hé, cứ coi như tui trả thù cái vụ mắm tôm hồi đó đi.
Thỉnh thoảng tui có đến nhà hắn chơi nhưng cũng ngại lắm vì nhà hắn giàu và sang hơn nhà tui nhiều. Có lần hắn tâm sự với tui.
-Tao có chuyện muốn hỏi mày!
-Chuyện gì mày hỏi đi!
-Ưm….
hỏi thiệt nha..
mày…có từng làm “chuyện đó”
với con gái chưa?Trùi ui…nghe hắn hỏi mà khuôn mặt tui chuyển đổi màu như tắc kè…cuối cùng là màu đỏ…biết trả lời sao trời..
hổng lẽ nói con gái thì chưa con trai thì có sao?…ngớ ngẩn thiệt!
-Thôi..
nhìn mặt mày đỏ vậy là tao biết là chưa rồi.
Tui cũng hỏi lại hắn:-Mày có bồ chưa?Hắn có vẻ trầm tư mặc tưởng một phút rồi mới reply:-Xù đơ và đi du học Úc rồi.
-Tiếc vậy!..
vậy đang tuyển bồ hả?
-Ờ..
-Bộ mày….
làm “chuyện đó”
rồi hả?
-Ưm…tao dẫn đi phá thai 2 lần luôn.
Nghe hắn nói đến đó mà sao tui cảm thấy kinh quá. Không ngờ hắn lại nhơ nhớp đến vậy. Mất hình tượng hết rồi. Nghĩ sao mà đến 2 lần lận trời!…Bởi vậy tìm con trai trong trắng bây giờ như mò kim đáy bể. Mà nói qua cũng phải nói lại tui còn “đen”
hơn chữ đen nữa mà.”
Hắn cũng hay đến nhà tui chơi lắm, chẳng qua là tui đang nhờ hắn dạy lập trình C+ thui chứ đời nào tui cho hắn qua hoài. Có lần tui bỏ quên cuốn nhật kí trên bàn rồi bỏ đi mua đồ mà lại có hắn trong phòng không biết hắn có tò mò đọc lén hok không biết. Hắn mà đọc được tui lộ tẩy là cái chắc và hắn sẽ xa lánh tui cho mà xem, lịch sử tình trường tui ghê quá mà đã vậy lại công khai với cuốn nhật kí hết trơn.
Tui nhận được lời mời của hắn là đến nhà hắn ăn đám giỗ vào cuối tuần này, cũng may là tui không có đi học, nếu có là tui không đi là cái chắc.
Haizzzz! cũng chính từ đây mà mối quan hệ của tui và hắn đã chuyển biến khác…Đúng giờ linh 5 giờ chiều tui chôm thùng bia 333 của ba tui chất lên chiếc xe đạp điện chạy thẳng tới nhà hắn. Hình như hắn đãi chiều là chỉ có bạn bè hắn thôi thì phải, cũng không biết sao hôm nay hắn không đi làm, vừa đến cổng thui là mọi ánh mắt đều hướng về tui làm tui mắc cỡ dễ sợ. Bạn hắn toàn đi tay ga…còn tui thì…hic..
tủi thân quá…bùn mún khóc lun!!!”
-Trời..
tới là tao vui rồi, bia rượu làm chi.
-hắn bày đặt khách sáo.
-Ai đời đi ăn đám mà xách “cái đó”
đi không..
kì lắm!
-Tui sĩ diện.
Và rồi tui được lùa vào ngồi chung với một đám mấy thằng choai choai bạn của hắn…-Ăn tự nhiên đi em…đừng có ngại gì hết…chơi quắc cần câu lun có gì tụi anh đưa zề..
-một thằng trong bàn lên tiếng.
Tui nghe mà tức muốn xì khói mấy thằng này cỡ cũng bằng tui vậy mà dở giọng với tui như vậy, bực mình ghê. Tửu lượng của tui cũng kha khá, tui sẽ hạ nốc ao mấy thằng nhóc này, coi có xem thường tui nữa không. Hắn ngồi bàn khác tui, bữa nay hắn sung thấy sợ, uống bia như uống nước lã. Chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của tui để mặc cho tui bị bọn hà rứa bên đây trêu ghẹo. Tức quá, mai tao cho mày biết tay tao. Hãy chờ đi!!!Gần 21 giờ kém thì tiệc tàn mọi người bắt đầu ra về. Tui vẫn còn rất tỉnh táo hắn thì xụi càng nằm dài ra bàn y như là con sâu rượu. Tửu lượng gì mà kém thế…Bỗng có một thằng ôn dịch nào chưa chịu về tiến về phía tui nói giọng đúng của mấy thằng bợm nhậu:-Xin giới thiệu zới em..
anh là Hùng..
hức!…anh là anh họ ủa lộn..
em họ của thằng Nam…nhưng bằng tuổi nó…-Được rùi..
zìa đi cha nội.
-Tạm biệt em..
mai mốt gặp lại…moa moa..
hức!
-Thấy gúm..
nó mi gió với tui nữa chứ.
Nói rồi nó tót lên chiếc Air Blade mới cáu cạnh tông vô cửa một cái rầm rồi dông thẳng..
Thằng này bố láo thật, ít ra nó cũng bằng tuổi mình mà ăn nói như thế. Thật chẳng ra làm sao…-Con đưa nó lên phòng ngủ dùm Út đi Hoàng..
-mẹ của hắn nhờ tui đưa hắn lên phòng.
-Dạ..
được.
Tui tiến lại phía hắn…đỡ hắn lên vai tui…Á..
aaaaaaa!..
Hắn nặng khủng khiếp đôi tay hắn thôi mà tui có cảm tưởng nặng gần mấy chục kí….
Phù..
cuối cùng cũng lên tới phòng hắn. Tên này bon chen thật bày bặt ở phòng máy lạnh…-Ê..
xỉn rồi hả..
sao dở vậy mậy?
-Tui châm chọc hắn.
-Đâu có..
tao tỉnh gần chết…xỉn đâu mà…xỉn..
-Các bạn cứ tưởng tượng giọng của một thằng say be bét đi ha.
-Thôi…tao cũng zề đây.
-Đứng…lại..
bữa nay tao nhất..
định sẽ cho mày biết…hức!
-Biết cái gì?Hắn lồm cồm đi lại phía tui con mắt hắn đỏ ngầu như một con quỷ dữ trông thật đáng sợ…Hắn bị sao vậy nhỉ…-Tao…ủa lộn..
Nam…cũng không phải….
ờ anh mới đúng…Anh..
yêu em lắm Hoàng..
hức!Tui như chết trân khi nghe 5 từ cuối. Tui lùng bùng lỗ tai thật sự, làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy được. Tui có phải là yêu quái gì đâu mà biến hắn từ một tên straight trở thành Gay thế này!!!………….
Không thể nào hắn bị khùng thật rồi.
-Thằng khùng..
mày có biết mày zừa nói gì không dzạ..
-Hức!..
Anh..
biết…anh yêu..
yêu…em.
Anh không..
xỉn..
anh tỉnh lắm..
hức…Thật sự là khi trước anh ghét em lắm,ghét cực kì…nhưng từ một tháng nay..
anh..
cảm thấy càng ngày càng…thích..
thích em..
hức!
-Thằng khốn..
Để tao cho mày tỉnh rượu mới được!Vừa dứt lời tui dọng thẳng vô cái bản mặt của hắn. Hắn té bật ngửa ra sau rồi lồm còm bò dậy. Ngay lúc đó tui định mở cửa tháo chạy thì hắn đã nhanh tay chụp tui lại. Hắn điên tiết xô thẳng tui lại giường, đè lên người tui và hôn tui ngấu nghiến. Trời ơi, hôi mùi bia rượu không thể tả. Tui tỉnh táo cắn mạnh vào môi hắn,lấy hết sức mạnh vùng dậy đấm như điên vào cái mặt của hắn. Hắn chảy máu mỏ, máu từ hốc mũi hắn cũng bắt đầu chảy ra. Tui hét lên “Áh.. aaaaaaa!”
…Vừa lúc đó mẹ hắn chạy lên và hỏi chuyện gì, tui không nói gì mà chỉ thưa bà ấy một tiếng rùi lao như điên xuống dưới lấy xe ra và chạy như khùng về nhà…Về đến cổng,tui quăng xe rồi ngã gục xuống trước cổng. Trời ơi, cuộc đời tui sao gặp toàn những chuyện như thế này vậy trời. Tại sao, tại sao hắn lại giống như tui. Không..
không thể được. Tui muốn từ bỏ cái thế giới thứ 3 đau khổ rồi mà tại sao nó lại không tha cho tui. Tui phải làm sao bây giờ. Sao những người con trai tui gặp lần lượt biến thành gay thế này. Lê Minh Hoàng mày đúng là phù thủy mà!!!. Lối thoát nào dành cho tui bây giờ tui quá mệt mỏi lắm rồi, mệt mỏi thật sự!Làm sao tui dám đối mặt với hắn đây, nỗi lo từ bấy lâu nay giờ cũng thành hiện thực rồi, sao tui cứ mãi lẩn quẩn trong những mối tình gay thế này. Tui biết chắc nó sẽ không có tương lai, sẽ không có lối đi. Tốt nhất là tui sẽ không gặp hắn nữa, nghĩ vậy nhưng hắn có nào tha cho tui. Được hai ngày thì hắn lại qua nhà tui làm phiền.
-Sao từ bữa đám giỗ đến giờ mày tránh mặt tao vậy?Tui chỉ im lặng..
và bước trở vô..
-Mày đứng lại…tao làm gì mày giận rồi phải hok?
-Không có gì hết..
mày zề đi!
-Không..
mày không nói rõ tao không về.
-Dzậy…thiệt hôm bữa mày không nhớ gì hok?
-Tui cắc cớ.
-Tao..
say quá nên không nhớ gì hết..
tao nói gì bậy sao?Hắn đang giả nai hay hắn quên thiệt vậy ta, bữa đó hắn như một con hổ đói lâu ngày..
-Được rồi..
mày nói là..
là…-Tui ngập ngừng.
-Là sao?
-Mày yêu tao!
-Trời đất…tao xỉn nói nhảm mà mày cũng tin sao?
-Lời nói của người say mới chính là chân thành nhất..
-Tui khẳng định.
-Tao xin mày đừng có bận tâm gì hết..
tất cả là do tao, tao xin lỗi được chưa?
-Dậy giờ mày muốn sao?
-Thì tao với mày vẫn tiếp tục là bạn!Sao hắn lại như vậy, có thật là hắn bữa đó nói nhảm không. Không thể nào hắn chẳng những không nói nhảm mà hành động nữa mà. Không, phải từ chối thui..
-Tao không muốn làm bạn với cái thứ như mày!Nói xong tui mới nhận thức được rằng tui đã lỡ lời. Tui cũng là cái thứ như hắn mà, tại sao mình lại nói hắn như vậy. Hắn nhìn tui bằng ánh mắt kinh ngạc, khuôn mặt thì thảng thốt pha lẫn thất vọng.
-Tao là cái thứ gì?
-Hắn hỏi với thái độ dò xét.
-Ơ…thì….
thì tửu lượng kém quá…uống có chút xíu mà say mèm.
-Tui nhanh chóng đánh trống lảng..
-Trời..
đó cũng là lí do để mày không chơi với tao nữa hả?
-Ờ..
-Giỏi thì mua bia zề chơi solo với tao mày..
-Khỏi mua..
ba tao còn nửa thùng 333 nè..