• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người chờ tới giờ cơm tối, muốn ra ngoài ăn, Thiện Tuân không định đi, giục bọn họ đi lấp bụng trước. Nghĩ đến hắn vẫn chưa bình phục hẳn, hai người cũng không miễn cưỡng, dặn hắn kiếm ít đồ lấp bụng rồi ngủ tiếp, mới đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Thiện Tuân theo ra tới cửa, chuông cửa liền vang lên. Tô Chỉ ở đằng trước, đưa tay mở cửa, Tiêu Quân Mạc xách hai túi nilon đứng ở cửa, hai người đều ngẩn người, Tô Chỉ hoàn hồn trước, lùi người về. Tầm mắt Tiêu Quân Mạc lập tức rơi xuống người Thiện Tuân, người sau còn chưa mở miệng, đã nghe Lương Khâm Vũ nói: “Trùng hợp ghê”

Tiêu Quân Mạc mặc một chiếc sơ mi sọc màu xanh lam, vạt áo sơ vin vào trong quần tây đen thẫm, cổ áo thắt một chiếc caravat màu tím, dáng vẻ vừa mới tan tầm, ai nấy đều thấy được. Mà trong tay là hai túi nilon sạch sẽ không thấy nửa chữ quảng cáo, nhìn thế nào cũng không giống như vừa xách ra từ trong siêu thị.

Người này bất ngờ lại rất bình tĩnh, gật đầu với Lương Khâm Vũ, nói: “Anh đến thăm Thiện Tuân một lát”

Ở chung mấy ngày, Tiêu Quân Mạc và Lương Khâm Vũ cũng coi như khá thân quen, hai người đơn giản hàn huyên vài câu, Tiêu Quân Mạc lại chào hỏi qua loa với Tô Chỉ, hai người đói bụng liền rời đi. Bởi vì Tiêu Quân Mạc tới đây, Thiện Tuân không giữ kế hoạch tiễn xuống lầu ban lầu, dừng lại ở cửa.

Đóng cửa, Tiêu Quân Mạc đưa túi nilon cho Thiện Tuân, vừa đổi giày vừa nói: “Quên mang chìa khóa”

Cũng may mà quên mang chìa khóa, nếu không chính là tình cảnh trực tiếp mở khóa vào nhà.

Thiện Tuân mang túi vào phòng bếp, lần lượt lấy bốn hộp cơm, một cái bát giấy trong túi ra, lại cầm năm cái bát từ tủ bát, bỏ đồ ăn từng món vào. Hai suất cơm, một suất mướp đắng xào trứng, một suất rau xào, một suất canh bí đao, vẫn còn tỏa hơi nóng, chắc là mua ở gần đây. Canh nóng không dễ mang, đặt trong bát giấy còn phải cầm cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra ——đáy túi cũng bị đổ ít nước canh. Thiện Tuân vốn không có khẩu vị gì, nhìn mấy món ăn này lại càng không dậy nổi sự thèm ăn, vẻ mặt lại không thấy biến hóa, chỉ yên lặng cầm đũa và thìa, chia ba chuyến bưng bát vào phòng ăn.

Tiêu Quân Mạc vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc vào thì Thiện Tuân vừa vặn bưng canh lên bàn, bày đủ thức ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.

Thiện Tuân gắp mướp đắng trước, trộn vào cơm, ăn đến dứt khoát. Tiêu Quân Mạc lại chủ động nói: “Mấy ngày này ăn thanh đạm chút, không thấy ngon miệng cũng phải ăn”

Thiện Tuân mỉm cười nói: “Tôi thích mướp đắng”

Tiêu Quân Mạc như thật sự đói bụng, tập trung ăn xong cả một suất cơm, lại uống bát canh, mới ngồi nhìn hắn chầm chậm nhai nuốt. Cứ nhìn hắn như thế, một bên châm điếu thuốc, trên bàn cơm khói thuốc lượn lờ, Thiện Tuân cũng thấy thèm, chịu đựng sự nôn nóng trong lòng kia, tốc độ bới cơm nhanh hơn.

Tiêu Quân Mạc đột nhiên nở nụ cười.

Anh rất khi cười như thế, lộ ra một hàm răng trắng tinh, tròng mắt màu đen tỏa ra ánh sáng lung linh, như một bức tranh.

Thiện Tuân cũng bị anh làm cho bật cười theo.

Lát sau, Thiện Tuân ngừng đũa, nghiêng đầu nhìn anh, “Cười cái gì?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Cười cái bộ dạng mèo bệnh này của cậu”

Thiện Tuân nói: “Anh cũng để người ta đập chai vào đầu đi, xem có được như vầy không?”

Tiêu Quân Mạc vẫn cười, một lát sau, dịch cái ghế đến bên cạnh hắn, giơ tay sờ băng vải trên đầu. Mới đầu lực hơi mạnh, Thiện Tuân rụt về sau một chút, tay anh văng ra như bị điện giật, tựa như bất mãn mà “Chậc” một tiếng, giơ tay còn lại cố định đầu hắn, mới chạm vào băng một lần nữa.

Lần này lực nhẹ hơn rất nhiều, như mèo cào.

Thiện Tuân quả thực lập tức nghĩ đến vuốt mèo múp mụp.

Thấy hắn không phản ứng, Tiêu Quân Mạc dùng đầu ngón tay chậm rãi trượt bốn phía, ba ngón tay chuyển qua huyệt thái dương, có miếng gạc, Thiện Tuân hơi run lên một cái, Tiêu Quân Mạc lại rũ mắt nhìn mặt hắn, thì thấy biểu cảm vẫn dịu dàng trước sau như một.

“Vị trí khâu à?” Anh hỏi.

Thiện Tuân đáp một tiếng.

Tiêu Quân Mạc nhìn hắn chằm chằm một lúc, dùng bụng ngón cái miết hai phát, rút tay về, trong chốc lát không nói chuyện.

Lệch có mấy centimet.

Không biết bản thân Thiện Tuân có nghĩ lại mà sợ không.

Hai người trong một lúc không nói chuyện, Thiện Tuân không ăn hết cơm, trái lại uống sạch canh bí, ngay cả bí đao cũng quét hết vào bụng. Tiêu Quân Mạc đứng dậy dọn bát đũa, giục hắn đi tắm.

“Đừng ngu đến mức vẩy nước lên đầu đấy” Xem như là dặn dò.

Thiện Tuân cười hưởng thụ đãi ngộ được hầu hạ, vào phòng tắm rửa ráy, mặc chiếc áo phông rộng rãi, liền chui vào trong ổ chăn ngủ. Trước khi chợp mắt nhìn đồng hồ, còn chưa đến tám giờ, đầu bị thương, hắn sắp thành heo đến nơi rồi. Đi vào giấc ngủ quá nhanh, nhưng giấc ngủ cũng không sâu, loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó bên người chen đến một nguồn nhiệt cực lớn, đưa tay ôm lấy hắn, không mặc áo, lồng ngực trần trụi còn mang theo hơi ẩm.

Không có tình ái làm nóng trước, bất ngờ ôm ngủ.

Dường như là lần đầu tiên.

Hắn lại ngủ không yên, giống như nằm trên chiến trường, ngay cả cổ họng cũng tanh ngọt.

Mấy ngày qua Tiêu Quân Mạc đều tới đây, Tần Duệ biết tình hình sau đó, chỉ dặn Thiện Tuân uống thuốc đúng giờ, liền không chạy qua bên này. Thiện Tuân không nhắc đến việc ở chung, nhưng nhìn Tiêu Quân Mạc mỗi ngày đi đi về về chạy tới công ty, vẫn không kiên định lắm——đường thì xa, thêm thời gian tắc đường, lái xe lúc nào cũng hơn bốn mươi phút, sáng sớm đã phải rời giường, cho dù anh cố gắng nhẹ nhàng hết mức, Thiện Tuân vẫn sẽ tỉnh ngủ. Sau ba ngày, chịu đựng đến ngày thứ tư, Thiện Tuân không chịu nổi nữa, ăn quá nhiều thuốc bổ, cả người không có chỗ trút, chờ Tiêu Quân Mạc tắm xong liền nhào tới gặm cắn.

Tiêu Quân Mạc đang lau tóc, toàn thân chỉ có một chiếc quần lót, Thiện Tuân đặt anh trên bức tường phòng tắm, trực tiếp tụt quần lót, hai tay lần mò đến bờ mông rắn chắc, cả người đều muốn run rẩy, ngoài miệng cắn xương quai xanh của anh, hơi thở có chút nặng nề. Trong tay Tiêu Quân Mạc còn cầm cái khăn mặt, một bên đẩy hắn ra. Thiện Tuân dùng sức mạnh mẽ đè người lại, thấp giọng nói: “Sinh nhật tôi, chỉ một lần thôi”

Tiêu Quân Mạc sửng sốt, do dự một chốc, ném khăn mặt vào phòng tắm, nói: “Lên giường đi”

Nói xong liền ôm eo hắn, hai người lảo đảo ngã lên giường, Thiện Tuân bị Tiêu Quân Mạc đè, làm bộ muốn trở mình, lại bị đối phương đè lại vai. Lần này đổi sang miệt mài hôn vai hắn. Thiện Tuân không phản kháng lại, một đôi tay xoa nắn mông anh, dùng sức nhéo một cái, đầu ngón tay tìm cửa mình gần đó, dùng bụng ngón tay lần mò, trạng thái hoàn toàn khép kín, chung quanh nếp uốn có hơi nóng, hắn dùng đầu ngón tay gãi nhẹ. Bắp thịt trên đùi Tiêu Quân Mạc hơi căng cứng, trên mặt lại bình tĩnh như ban đầu, mí mắt rũ xuống, lông mi rất dày, che lại con mắt, hàm răng cắn đủ rồi liền dùng đầu lưỡi liếm, một đường đi xuống, chậm rãi ngậm lấy đầu v* hắn. Thiện Tuân thở ra một hơi, trên mặt mang theo nụ cười, mặc anh liếm một hồi cũng không có phản ứng gì, Tiêu Quân Mạc cuối cùng cũng nhận ra, ngẩng đầu mang theo sự bất mãn mà liếc hắn, liền nhả đôi nhũ kia ra.

Thiện Tuân xoa tóc anh, buồn cười nói: “Chỗ này của tôi không mẫn cảm”

Tiêu Quân Mạc không nói gì, lại vùi đầu hôn cơ bụng hắn. Thiện Tuân hơi híp mắt lại mặc anh liếm, hai tay vòng qua dưới nách anh, làm bộ muốn nhấc người lên, Tiêu Quân Mạc hiểu ý, đầu gối dịch về phía trước, đè lên người hắn, vùi đầu cắn sau gáy hắn. Cơ thể Thiện Tuân run lên, Tiêu Quân Mạc liền liếm như thử vị tươi. Hô hấp của Thiện Tuân nặng dần, cầm thuốc bôi trơn từ trên tủ giường, nặn ra một ít, ngón trỏ căng nếp uốn ra, cắm vào trong cửa mình của anh. Tràng đạo căng chặt bị một ngón tay mở ra, đẩy ra như không bằng lòng, Thiện Tuân cong ngón tay lại gẩy mấy lần ở chỗ nông.

Động tác hôn sau gáy hắn của Tiêu Quân Mạc dần dần trở nên chậm chạp.

Chờ Thiện Tuân khai thác vào sâu hơn, lại cho thêm ngón tay thứ hai, anh đã dừng lại, chỉ nằm rạp trên người hắn chờ lỗ nhỏ hoàn toàn mở ra.

Thời gian dài không đi vào, tràng đạo có hơi chặt, vách thịt cắn chặt lấy ngón tay hắn, ấm áp, như muốn hút cả hắn vào. Cổ họng Thiện Tuân khô khốc, nửa dưới đã trướng đau, bướng bỉnh chọc vào bụng Tiêu Quân Mạc. Lại nhét ngón tay thứ ba vào, một tiếng thở gấp trầm thấp tràn ra từ cổ họng Tiêu Quân Mạc, đầu quả tim Thiện Tuân ngưa ngứa như bị vuốt cào một cái, hắn miệt mài cắn chóp mũi mướt mồ hôi của anh, tốc độ ngón tay chậm lại, chen vào từng chút từng chút một.

Ba ngón tay chưa vào, gương mặt Tiêu Quân Mạc đã đỏ bừng như uống rượu.

Thiện Tuân dùng đầu ngón tay hơi căng ra, kéo banh vách ruột, đi kèm với tiếng thở hổn hển của Tiêu Quân Mạc, ba ngón tay quay tròn xoắn ốc, lại cong lên gảy, bụng ngón tay nhấn xuống, nhiệt độ của vách thịt càng ngày càng cao. Thiện Tuân đang lo có nên thêm một ngón tay nữa không, Tiêu Quân Mạc đã dùng tay chống người dậy, đầu gối chống đỡ bắp đùi dựng thẳng lên, lỗ nhỏ chậm rãi phun ra ba ngón tay, như phát ra một tiếng “Bẹp” nhẹ, đầu ngón tay tách khỏi cửa mình.

Dưới ánh mắt tìm tòi của Thiện Tuân, anh vùi đầu hôn môi hắn, “Để tôi tới”

Thiện Tuân hơi ngây ngẩn, lập tức cởi quần mình, móc ra dương v*t đã căng phồng, thứ này bị lạnh nhạt quá lâu, ngóc đầu lên cao như phát tiết, vóc dáng hùng vĩ. Tiêu Quân Mạc tắt đèn bàn, đưa tay lần đến hai cánh mông mình, tách sang hai bên, ngón tay dịch đến gần lỗ nhỏ, chạm vào lối vào đã mở to ra sau khi được bôi trơn, trên mặt lại nóng lên mấy độ. Thiện Tuân mượn ánh trăng nhìn động tác của anh, tay đỡ dương v*t của mình, chờ cái miệng kia đến nuốt.

Cơ bắp trên đùi Tiêu Quân Mạc căng cứng đến mức gồng lên, từ từ hạ người xuống, lỗ nhỏ nhắm ngay quy đầu, đè xuống, mấy lần liên tiếp đều trật. Cổ họng Thiện Tuân khô đến đau xót, trong lòng có phần nôn nóng, đồng thời dùng cả hai tay, cầm lấy bộ phần từ quy đầu trở xuống, Tiêu Quân Mạc dùng đầu ngón tay kéo cửa mình ra một chút, người lại đè xuống, cả cây vào động.

Hai người đều run lên.

Vách ruột nóng bỏng hoàn toàn căng ra, cắn chặt lấy quy đầu, Thiện Tuân nhịn không được rướn eo một chút, Tiêu Quân Mạc lập tức bật ra tiếng than nhẹ không rõ. Rất nhanh, anh duỗi tay đè lại thắt lưng Thiện Tuân, lại thử chậm rãi ngồi xuống, quy đầu vào được rồi, phần thân sẽ dễ dàng hơn, nhưng kích thước này vẫn khiến người ta ăn không tiêu.

Thử ngồi vào một nửa, mi tâm nhíu lại, trực tiếp ngồi xuống tận cùng.

Vách ruột cắn chặt lấy phần thân, gân dưới biểu bì bị thít chặt đến phồng lên, anh có thể cảm nhận được từng mạch đập nảy lên của hắn.

Hầu kết Thiện Tuân lăn lộn, bật ra tiếng kêu thoải mái. Tiêu Quân Mạc đau đến nỗi mắt tối sầm lại, tay chống lên bụng Thiện Tuân cũng hơi mềm nhũn, trong cổ họng bật ra một tiếng kêu khàn khàn. Thiện Tuân bận rộn cố định eo anh, kiềm chế rồi thẳng lưng đâm rút, hắn dán sát lòng bàn tay vào bắp thịt căng chặt của anh, thỉnh thoảng miết nhẹ một cái để vỗ về, rồi lại dịch lên trên hõm lưng (1). Hõm lưng bị gãi như thế, Tiêu Quân Mạc lại thở gấp, Thiện Tuân liền dừng lại vuốt ve.

Rốt cuộc là mẫn cảm đến nhường nào.

Thiện Tuân càng cảm thấy không nỡ.

Không nhận ra hắn thất thần, Tiêu Quân Mạc bắt đầu tự chuyển động.

Trải qua đợt ngồi xuống mạnh mẽ ban nãy, sức lực tiêu hao hơn nửa rất nhanh đã hồi đầy, mới đầu tốc độ không nhanh, biên độ cũng nhỏ, chỉ nhấc được đến giữa dương v*t rồi lại ngồi xuống. Về sau nhấc lên được tới phần đầu, mắt thấy quy đầu sắp trượt ra khỏi lỗ nhỏ, lại mạnh mẽ đè xuống, quy đầu đâm vào chỗ sâu nhất tràng đạo, có mấy lần chạm đến tuyến tiền liệt nhô ra, Tiêu Quân Mạc kìm nén tiếng thở hổn hển gần như chuyển thành rít gào, rồi lại chậm rãi hóa thành tiếng than nhẹ ngắn ngủi.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, mông cũng bị đâm cho nảy bành bạch, thứ đồ vật cứng rắn to lớn dưới háng Tiêu Quân Mạc, theo động tác cơ thể anh lên xuống mà đưa qua đưa lại. Thiện Tuân vừa ghìm thắt lưng rắn chắc của anh vừa thúc hông hùa theo, nỗ lực nhắm vào sâu trong tuyến tiền liệt, mỗi lần đều đụng vào. Hô hấp của Tiêu Quân Mạc đã có chút run rẩy, Thiện Tuân từ từ ngồi dậy, hay tay ôm lấy anh vào trong lồng ngực, hai người kề sát mặt, ngay lập tức cắn lấy môi đối phương, bên này nhả ra bên kia cắn lấy, như thi đấu cướp đoạt quyền chủ động. Cuối cùng Thiện Tuân bị người ta cắn rách môi, nhưng lại giành được chiến thắng, luồn đầu lưỡi vào khuấy đảo trêu chọc ——do trong lúc tranh đoạt động tác nửa người dưới của Tiêu Quân Mạc chậm lại, biên độ cũng giảm, lợi dụng anh lơ là thân dưới, Thiện Tuân đột ngột ưỡn thẳng hông, đụng thẳng vào điểm nhô ra ở chỗ sâu kia, cũng không lùi lại, vặn xoắn mấy lần. Cơ mông Tiêu Quân Mạc bất thình lình sít chặt, vách ruột co mạnh, xoắn lấy hắn, không để ý, hàm răng đã tấn công môi hắn. Hai người không để lại dấu vết ở chỗ dễ khiến người khác chú ý trên người đối phương, động tác của Tiêu Quân Mạc dừng lại, liền bị Thiện Tuân cạy môi răng, công thành đoạt đất.

Khuấy đảo như thế, Tiêu Quân Mạc chịu thiệt ngoài miệng, sau khi hôn xong nửa người dưới lại ra sức. Thấy cả người anh như vừa mới vớt ra từ trong phòng tắm hơi, cơ bắp trên người dùng sức mà phồng lên, da thịt màu mạch nhuộm hồng, bên ngoài đều là mồ hôi ướt nhẹp, Thiện Tuân chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, vùi đầu liếm mồ hôi trên ngực, cần cổ anh, lại kéo đầu v* một cái. Hai người thích đến cực điểm, gào thét cùng bắn ra.

Lần đầu tiên bắn vào trong, tinh dịch nóng bỏng vọt vào chỗ sâu trong tràng đạo, bắn tung tóe lên vách thịt, Tiêu Quân Mạc co rút một trận, khóe mắt đều trào ra ít chất lỏng.

Chờ hai người lấy lại tinh thần, Tiêu Quân Mạc bò dậy từ trên người Thiện Tuân, đi dép vào, có chút vất vả đứng lên từ trên giường, bước vài bước, tinh dịch theo cửa mình chảy ra, trượt xuống mấy vệt nước lóng lánh trên đùi, động tác của Tiêu Quân Mạc ngừng lại, tốc độ vào phòng tắm nhanh hơn. Thiện Tuân còn chưa nói được một câu quan tâm đã thấy anh đóng cửa lại, lại gần gõ cửa, đối phương bảo hắn dùng phòng tắm bên ngoài. Thiện Tuân nhớ ra anh cũng là lần đầu tiên bị bắn ở trong, là một thuần 1, cần một chút thời gian để tiêu hóa, lại càng không đồng ý để hắn rửa cho, nhìn xa hơn.

Hai người tắm rửa xong, lại nằm trên giường, lần này Thiện Tuân duỗi tay để anh ngủ trong khuỷu tay hắn, Tiêu Quân Mạc có hơi do dự, vẫn nhích lại gần. Thiện Tuân liền gác tay lên eo anh, nhắm mắt muốn ngủ.

Tiêu Quân Mạc dùng tay huých hắn: “Sinh nhật không định chúc mừng à?”

Thiện Tuân cao giọng bật ra một tiếng “Ừm”, cũng không mở mắt, mỉm cười, “Tôi không mừng sinh nhật”

Tiêu Quân Mạc nói: “Đây là sinh nhật bao nhiêu tuổi?”

Thiện Tuân nói: “Ba mươi”

Tiêu Quân Mạc mỉm cười, đặt một nụ hôn lên môi hắn, cũng nhắm mắt ngủ.

Tiêu Quân Mạc coi hắn thành mèo ốm, sau lần này, lại là mấy ngày thanh tâm quả dục. Thiện Tuân tự cảm thấy mình bình phục rất tốt. Cảm giác choáng váng ít đi, sự thèm ăn cũng được cải thiện nhiều, sáng sớm còn có thể vận động một lát trên máy chạy. Chẳng qua tinh thần vẫn không đủ, thời gian mỗi ngày phần lớn đều đang ngủ, có đôi khi được Tiêu Quân Mạc tan làm đào ra từ trong ổ chăn đuổi ra bàn ăn. Ngủ thì nhiều, chất lượng lại không tốt, dẫn đến hứng thú cũng không cao. Lần này gặp chuyện không cho nhiều người biết, Diệp Chu Chu có lẽ nghe được từ chỗ Tần Duệ, một buổi tối nọ cùng Đinh Thu đến thăm bệnh ——ngày đó Thiện Tuân vừa mới khuyên Tiêu Quân Mạc rời đi. Nguyên nhân thì nhiều lắm, một trong số đó cũng thật sự không muốn nhìn anh mỗi ngày đi làm mất nhiều thời gian trên đường như thế, hắn cũng hồi phục kha khá rồi, tối hôm trước còn tự mình lái xe đến bệnh viện tháo băng trên đầu. Không còn băng vải, lộ ra một mảng da đầu lớn bị cạo tóc, bị Tiêu Quân Mạc cười nhạo một trận, lại bị Đinh Thu và Diệp Chu Chu chế giễu. Thiện Tuân dứt khoát cho bọn họ cười, một bên chọn mũ lưỡi trai thích hợp trên mạng.

Chờ tinh thần hoàn toàn phục hồi, đã một tuần lễ không gặp Tiêu Quân Mạc.

Hắn cũng bắt đầu cân nhắc nên mở miệng thế nào, đến cùng là muốn hỏi cho rõ. Sau một thời gian dài như vậy, hắn cũng đã bình tĩnh lại. Ngay từ đầu sự tức giận kia thật sự là ngây thơ ——dẫu sao cũng nghe được từ miệng Lương Khâm Vũ, mà Lương Khâm Vũ lại nghe được từ người khác, không hề có căn cứ, nếu như là hiểu lầm, còn làm ồn ào thì chẳng đáng. Cũng may tính cách hắn trước giờ không phải sấm rền gió cuốn, lằng nhằng lâu như thế, lại suy nghĩ rất nhiều.

Gọi cuộc điện thoại cho Tiêu Quân Mạc, nói buổi tối qua tìm anh. Vừa khéo là ngày thi đại học, hai người cúp điện thoại chưa được bao lâu, Tiêu Quân Mạc lại gọi tới, hỏi hắn có rảnh không qua Thập Nhị Trung (2) đón Tiêu Vũ Thiến.

“Cấp trên lại nổi hứng lâm thời mở cuộc họp. Trợ lý bị tôi điều ra vùng ngoại ô làm việc rồi, nếu cậu rảnh thì đi giúp tôi một chuyến nhé?”

Hỏi thời gian, cách lúc kết thúc cuộc thi còn một tiếng, Thiện Tuân lập tức đi ra ngoài, tất nhiên là không quên mang mũ theo. Xuống dưới lầu, thấy trời u ám, mưa nhỏ bay bay như lông trâu, nghĩ đến lái xe không tới được ngoài cổng trường, lại chạy về nhà cầm đi hai chiếc ô. Giờ này, tình hình giao thông cũng không tệ lắm, có điều đến gần trường học sẽ không ổn, Thiện Tuân tìm quán cơm cẩn thận đỗ xe lại, rồi đi bộ đến ngoài cổng Thập Nhị Trung. Còn mười phút nữa cuộc thi mới chấm dứt, phụ huynh tụ lại thành nhóm bên ngoài cổng sắt, nhìn từ xa trông như đàn kiến. Thiện Tuân nghiêng người chen lên phía trước, đứng ở vị trí dễ tìm người. Mưa vẫn chưa ngừng, lớn hơn lúc ra ngoài, một người phụ nữ mập lùn bên cạnh che ô tán phét với hai người gần đó, ngôn ngữ cơ thể có phần khoa trương, vai Thiện Tuân bị ô của bà ta quẹt qua mấy lần, yên lặng dịch vài bước ra chỗ khác. Mấy người phụ nữ ở đằng trước có lẽ cũng chẳng quen biết, chờ chán thế là liền gợi chuyện, đề tài tự nhiên là xoay quanh con cái, Thiện Tuân cũng không có việc gì làm, nghe câu được câu không.

Tiếng chuông vang lên, các phụ huynh bắt đầu xôn xao, nhao nhao dịch về phía trước, lại phối hợp với bảo vệ nhường ra một con đường. Lại chờ một lát, thấp thoáng có học sinh chạy ra từ trong tòa nhà dạy học, đường mảnh màu đen dài nhỏ, tụm năm tụ ba với nhau. Các phụ huynh duỗi cổ lên nhìn quanh, trông như động vật chờ cho ăn, Thiện Tuân chỉ híp mắt lẳng lặng chờ. Đến khi có mấy học sinh đi đến cổng trường, mấy vị phụ huynh lách qua, có người vội vã hỏi cảm giác thế nào, có người trực tiếp mang con đi. Dần dần, càng ngày càng nhiều đường màu ùa ra từ trong tòa nhà dạy học, chung quanh tiếng người huyên náo, thêm tiếng mưa rơi tí ta tí tách, tình hình càng hỗn loạn hơn. Thiện Tuân chăm chú quét nhìn từng khuôn mặt trong đám người, lại đổi mấy vị trí, để mình dễ thấy hơn.

Cuối cùng là Tiêu Vũ Thiến nhìn thấy hắn trước.

Cô nhóc mặc một chiếc áo phông thêu hoa cổ tròn, quần jean sáng màu, vẫn là mái tóc dài cột sau đầu, không mang ô, ướt nửa người. Thiện Tuân đưa ô trong tay cho cô nhóc, lại mở chiếc ô khác ra cho mình, đưa cô đi ra khỏi đám đông.

“Thị lực tốt đấy, nhanh vậy mà đã tìm được anh” Thiện Tuân cười nói.

Tiêu Vũ Thiến nói: “Ra trường thi nhìn di động cái liền thấy tin nhắn của anh em. Lại họp, ai biết đi làm cái gì”

Thiện Tuân cười nói: “Họp thật đấy, nếu không sao ảnh phải nhờ anh”

Thiện Tuân nhếch miệng nở nụ cười, răng nanh của cô hơi nhọn, có vẻ gian trá, “Hẹn hò nha”

Thiện Tuân buồn cười, “Người đâu ra mà hẹn hò”

Tiêu Vũ Thiến nói: “Đối tượng coi mắt đó”

Bước chân Thiện Tuân dừng lại một lát.

Mưa lại to thêm, trút xuống như hạt đậu, trước mắt thổi đến một cơn gió, làm cho ô trong tay người hất về phía sau. Thiện Tuân đổi vị trí, đi sang bên phải Tiêu Vũ Thiến, để cô đi dưới mái hiên của cửa hàng bên rìa đường.

Tiêu Vũ Thiến nhìn hắn ướt đẫm nửa bên vai, cười nói: “Anh Thiện săn sóc thế mà vẫn chưa kết hôn ạ?”

Thiện Tuân mỉm cười nói: “Nào có cái may mắn đó”

Mưa rơi càng lúc càng to, hướng gió còn mang theo mưa tạt vào trong mái hiên, Thiện Tuân giúp Tiêu Vũ Thiến chắn đi mấy đợt, nửa người đều ướt hết. Tiêu Vũ Thiến có chút băn khoăn, bảo hắn đi vào trong, không cần phải quan tâm đến cô. Thiện Tuân chỉ cười: “Giờ thân thể em đáng giá lắm, còn lại ba môn chưa thi, nếu mà bị bệnh thì có muốn khóc cũng chẳng kịp”

Tiêu Vũ Thiến ngậm miệng.

Lên xe, Thiện Tuân đưa một chiếc khăn mặt khô cho Tiêu Vũ Thiến, mình thì dùng chiếc khác lau qua tóc và cổ. Mở động cơ, dựa theo địa chỉ Tiêu Quân Mạc đưa, chạy về phía tiểu khu của Tiêu gia. Trong loa phát chương trình radio, tiết mục tấu nói không gây cười mấy, nghe một nửa hắn tiện tay tắt đi, chuyển sang nghe nhạc.

“Anh Thiện đến nhà em ăn cơm nhé?” Tiêu Vũ Thiến nói.

Thiện Tuân nói: “Không cần đâu, anh còn có chút việc”

Vốn đã nhận lời Tiêu Quân Mạc, giờ đột nhiên lại không muốn đối mặt với người nhà này.

Tiêu Vũ Thiến: “Dù thế nào cũng phải thay quần áo chứ, anh em có để mấy bộ ở nhà đó”

Thiện Tuân nói: “Không sao đâu, trên xe anh có rồi”

Tiêu Vũ Thiến không nói nữa.

Ngược lại Thiện Tuân cảm thấy im lặng như vậy không quá thích hợp, lại chủ động tìm đề tài nói: “Trở về thì ăn cơm, ngủ trưa cho ngon, đừng nghĩ đến đề thi buổi sáng nữa”

Tiêu Vũ Thiến cười nói: “Thầy cô giáo em cũng bảo vậy đấy”

Thiện Tuân cũng cười: “Không phải anh đang giúp thầy cô giáo dặn dò lại em sao?”

Tiêu Vũ Thiến nói: “Anh tốt hơn anh em nhiều lắm, ảnh còn chẳng hỏi han em lấy một câu”

Thiện Tuân cười nói: “Họp hành thì làm gì có thời gian”

Tiêu Vũ Thiến nói: “Anh Thiện, anh nói thật với em đi, có phải ảnh đi hẹn hò không?”

Thiện Tuân mím môi, một lát sau nói: “Sao lại nghĩ là ảnh đi hẹn hò?”

Tiêu Vũ Thiến nói: “Mẹ em nói lần này phỏng chừng có thể thành, anh em cho chị ấy phương thức liên lạc rồi”

Đèn đỏ.

Xe dừng lại, Thiện Tuân nhìn chằm chằm đuôi chiếc xe đại chúng phía trước.

Mưa quẹt qua cửa kính như lưỡi dao, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác, rõ ràng là nước mưa làm mờ cửa xe, nhưng dường như mờ đi lại là con mắt mình. Hắn chẳng nhìn thấy gì cả.

Có lẽ cảm thấy Thiện Tuân và Tiêu Quân Mạc quan hệ không tồi, lại thêm đủ loại hành vi của Thiện Tuân để lại ấn tượng vô cùng tốt cho cô nhóc, Tiêu Vũ Thiến lại đơn giản tán gẫu mấy câu với hắn, đều nói về người phụ nữ hắn chưa từng gặp mặt kia. Trong giọng nói của cô nhóc mang theo chút u oán, lại nhìn ra cô được dạy dỗ tốt, mặc dù mang theo chút thành kiến chủ quan, nhưng cũng biểu đạt vô cùng uyển chuyển.

Thiện Tuân bỗng nhiên có hơi hiểu lựa chọn không come out của Tiêu Quân Mạc.

Ở trong mắt người nhà ——ít nhất trong mắt em gái, Tiêu Quân Mạc gần như là sự tồn tại hoàn mỹ. Cho dù là phụ nữ điều kiện cực tốt, trong mắt Tiêu Vũ Thiến, cũng không có cửa với anh trai cô.

Đèn xanh sáng.

Dòng xe cộ bắt đầu di chuyển, Thiện Tuân lại rất rõ ràng, thời điểm đèn đỏ sáng lên, hắn đã không thể tiến về phía trước.

Chú thích:

(1) Hõm lưng: một số người có hai cái hõm rất đặc biệt trên lưng. Ở phụ nữ, chúng được gọi là “hõm Venus”, còn ở nam giới, nó có tên là “hõm Apollo”. Đây là hai cái hõm được xem là “nét quyến rũ chết người” trên cơ thể người phụ nữ. Đồng thời, phụ nữ sở hữu “hõm Venus” có lợi thế cực kỳ đặc biệt trong “chuyện ấy”. Nhưng đàn ông mà sở hữu hõm Apollo lại là một câu chuyện khác, vì nó khiến họ “dễ ra” hơn, và thậm chí là “xuất tinh sớm”



(2) Trường Trung học cơ sở Vu Hồ No.12, tên gọi tắt là Trường Vu Hồ 12 (Vu Hồ Thập Nhị Trung), khu vực Vu Hồ cũng có tên gọi tắt là “Thập Nhị Trung”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK