Trên bàn còn lại một đĩa mướp đắng xào trứng, một bát canh cà chua trứng, nguội ngắt, vẻ ngoài cũng không bằng lúc mới ra nồi. Đèn phòng bếp chỉ mở một chiếc, nhìn chằm chằm chỗ nào đó một lúc lâu, thị giác bắt đầu hơi lờ mờ.
“Lý Từ chia tay Kiều Mộng, tôi ngồi với anh ta một lúc”
Ánh mắt không rời mắt Thiện Tuân lấy một khắc.
Thiện Tuân đại khái có chút đầu mối, lại không dám xác định..
Tiêu Quân Mạc cũng không có ý tạm dừng quá lâu: “Kiều Mộng có người ở bên ngoài, chắc cậu biết rồi, cô ta và Lý Từ cãi nhau, khai ra cậu”
Quả nhiên.
“Lý Từ tự tay bắt gian à?” Thiện Tuân hỏi.
Tiêu Quân Mạc nói: “Trắng trợn lắm, bị trợ lý anh ta bắt gặp”
Không hiểu nổi suy nghĩ của Kiều Mộng, nhưng có thể cho rằng cô ta muốn kết hôn với Lý Từ. Chắc là cô đơn muốn tìm chút việc vui chăng? Bất luận có thể giấu diếm hay không, chí ít cũng không ngờ sẽ bại lộ sớm như vậy, lại càng không ngờ được thật sự lộ ra chuyện nhìn thấy cô ta. Vốn sự tình bại lộ chẳng liên quan gì đến hắn ——có lẽ chết một mình không cam lòng, muốn kéo thêm cái đệm lưng? Lại có lẽ tiềm thức cho là hắn báo tin, cô ta mới bị vạch trần nhanh vậy.
Thiện Tuân lười quan tâm, vốn cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
Đang mưu tính làm sao dỗ dành người trước mắt, đối phương bỗng nhiên đưa điện thoại qua.
Thiện Tuân nhận lấy thì thấy, là MMS liên tiếp, người gửi là Kiều Mộng. Còn chưa phóng to ảnh đã có thể đoán được, chờ đến khi xem xong từng cái một, quả nhiên, tất cả đều là ảnh chụp tối hôm ấy. Một bức là chụp từ mặt bên, có lẽ là cảnh sau khi chào tạm biệt, Tô Chỉ kéo hắn ra ngoài, hắn ôm vai Tô Chỉ, đối phương quấn eo hắn. Động tác dìu đỡ thông thường ——nếu bọn họ không vừa khéo đều là gay, nếu như không có những tấm ảnh tiếp sau.
Nếu như trước đấy còn chưa có suy nghĩ gì đặc biệt, thì hiện tại quả thật cảm thấy người phụ nữ này không bình thường
Cô ta thế mà theo dõi họ. Sau mấy tấm ảnh chụp, từ hai người lên taxi đến cuối cùng dừng xe ở tiểu khu, dìu xuống xe, thậm chí cả biển số xe cũng không bỏ qua, tất cả hình ảnh đều được chụp lại.
Phải ôm tâm lý gì mới làm đến bước này? Hắn quả thật không biết nên tức hay nên cười nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Quân Mạc, lắc đầu, vội vàng nở nụ cười: “Tôi hỏi một câu trước đã, anh có tin hay không?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Cậu từng cam đoan với tôi, mấy tấm ảnh chụp không thể đưa ra kết luận gì” Anh nhìn hắn, “Tôi nghe cậu nói”
Thiện Tuân nói: “Nói rồi sẽ anh tin?”
Tiêu Quân Mạc gật đầu.
Thiện Tuân thở dài, ngữ khí cũng buông thả: “Hôm đó tôi uống nhiều quá, có hơi nghiêm trọng, cũng đã nói với cậu ta là anh vắng nhà, cậu ta đưa tôi qua chỗ cậu ta để tiện chăm sóc” Dừng một chút, ‘Trong điện thoại không nhắc đến, sợ anh không vui”
Tiêu Quân Mạc nói: “Là Tô Chỉ, tôi không nhận sai chứ?”
Thiện Tuân gật đầu.
Tiêu Quân Mạc không nói gì nữa, bưng một thức ăn một canh trên bàn vào phòng bếp hâm nóng. Một bàn đồ ăn nóng hổi một lần nữa lên bàn, hai người tập trung ăn, Thiện Tuân cực kỳ chân chó, điên cuồng gắp thức ăn cho Tiêu Quân Mạc. Sau bữa cơm Tiêu Quân Mạc ôm việc rửa bát, bảo Thiện Tuân tắm trước, hắn bị cảm vẫn chưa khỏi, trên mặt đã có nét mệt mỏi. Động tác của Thiện Tuân rất nhanh, đổ người lên giường, chẳng qua vẫn chưa ngủ. Chờ Tiêu Quân Mạc bận rộn việc trong bếp xong, đi vào cởi quần áo, vào phòng tắm cọ rửa xong xuôi, trở ra, thấy hắn vẫn còn thức, liền ngồi xuống mép giường, duỗi tay kiểm tra trán hắn.
“Cũng không sốt” Vẫn nỉ non, “Sao mãi mà chưa thấy đỡ”
Thiện Tuân hỏi: “Không nghiêm trọng đâu, tôi rất ít khi bị bệnh, bệnh đến là phải giày vò rất lâu”
Tiêu Quân Mạc nói: “Đi bệnh viện khám đi, xem có phải viêm mũi không”
Thiện Tuân bật cười, “Làm chi, tôi sống ba mươi năm còn không biết cái nết cơ thể mình sao”
Tiêu Quân Mạc lại nhíu mày: “Không khám thì không biết được, tôi đi với cậu”
Thiện Tuân cười càng sâu, “Đừng lăn qua lăn lại nữa mà, tôi bị cảm vặt chưa bao giờ vào viện, không có gì ngạc nhiên hết” Dùng chóp mũi cạ lòng bàn tay anh, “Anh không giận là bệnh tôi khỏi thôi”
Tiêu Quân Mạc nhẹ nhàng miết chóp mũi hắn, lại dịch lòng bàn tay lên trán hắn sờ soạng một hồi, rút tay về. Thiện Tuân tưởng anh muốn chui vào ngủ, lại thấy anh bỗng nhiên mở ngăn kéo, cầm tuýp thuốc bôi trơn mới nhất ra, nặn một ít lên đầu ngón tay, cởi giày trèo lên giường, xốc chăn trên người Thiện Tuân lên, ngồi vắt trên đùi hắn. Ngón tay chấm thuốc bôi trơn nhét vào trong hậu môn của mình, một tay còn lại luồn vào trong quần lót Thiện Tuân, móc dương v*t mềm nhũn của hắn ra, lập tức bắt đầu vuốt ve.
Thiện Tuân bị anh làm cho sửng sốt, vừa hỏi người này làm gì thế vừa kéo tay anh, kết quả bị anh hất ra. Tiêu Quân Mạc hầu hạ dương v*t của hắn đến thẳng đứng, liền chuyên tâm đối phó lỗ sau ướt át của mình, hai chân anh mở ra, đối diện Thiện Tuân. Thiện Tuân cúi đầu vừa vặn có thể nhìn thấy cửa mình nhiều nếp nhăn thấm đẫm chất nhầy trong suốt, đã cắm vào hai ngón tay, nương theo ngón tay cắm rút, có chỉ bạc kéo dài ra từ lỗ nhỏ, rồi đứt đoạn.
Tiêu Quân Mạc cắn răng, lại quay về trạng thái không nói tiếng nào. Mi tâm xoắn lại với nhau, hai gò má đỏ bừng. Thịt huyệt cùng bắp đùi cũng biến thành hồng nhạt, lại nhìn lên trên, tư thế mở rộng này khiến cho hội âm, túi nang cùng dương v*t đều nhìn thấy không sót cái gì, dương v*t to lớn kia đã hơi ngẩng đầu, theo cơ thể anh run rẩy mà hơi run.
Thiện Tuân hết cách, đành phải duỗi tay đỡ lấy eo anh. Anh nhắm mắt lại, cũng không nhìn hắn, lại thêm vào ngón tay thứ ba, lúc này cực kỳ vất vả, đầu ngón tay mới tiến vào được cửa mình, liền rõ ràng cảm giác trọng tâm anh có hơi chênh vênh, hai chân giang rộng cũng run rẩy. Tràng đạo vốn rất khó dung nhập vào không gian lớn như thế, không như được người khác giúp, tự mình làm khó tránh khỏi ra tay tàn nhẫn, hơn nữa Tiêu Quân Mạc có thể coi là rất mẫn cảm, lúc Thiện Tuân móc tràng đạo của anh liền có thể cảm giác được, lập tức khẳng định vừa thích lại khó chịu, tự mình sờ tràng đạo của mình, hai tầng khoái cảm ngón tay cùng vách ruột, càng khó thâm nhập thêm một bước.
Vừa định duỗi tay giúp anh chen ngón tay kia vào, liền thấy anh mím môi, tàn nhẫn cắm đến tận cùng.
Một tiếng than nhẹ bật ra từ trong kẽ răng.
Thiện Tuân nhíu mày lại, vừa định bảo anh rút tay ra, đổi thành hắn đến, đã thấy chính anh gập ngón tay móc gảy trong tràng đạo, tất cả mọi thứ đều đối diện hắn, không hề có vật che chắn. Thiện Tuân sao có thể chống lại được hình ảnh kích thích như thế, nơi sâu trong cơ thể trào ra một luồng dục vọng mãnh liệt, gào thét như dã thú. Hắn buông eo anh ra, khuỷu tay chống ga giường muốn ngồi dậy trở mình đè người xuống chịch, kết quả Tiêu Quân Mạc nhanh hơn hắn, lập tức rút ngón tay ra, dùng đầu gối dịch chuyển về phía trước một chút, một tay đỡ lấy dương v*t hắn, nhắm ngay cửa mình ngồi xuống.
Thiện Tuân sợ tới mức lập tức rút tay mò eo anh về, bất đắc dĩ hoàn toàn không theo kịp động tác của anh, quy đầu trượt ở quanh cửa mình hai lần, liền bị một ngụm cắn trúng, cắm xuống tận cùng.
Hai người đều đau đến hừ ra tiếng.
Nhưng Thiện Tuân nhìn sắc mặt Tiêu Quân Mạc, đã rất khó cảm thấy đau, trong lòng vội quá lại không biết làm sao, cuối cùng đành phải đỡ eo anh để anh thử chuyển động chậm rãi. Hai tay Tiêu Quân Mạc chống trên giường, cúi đầu thở hổn hển, thử chuyển động lên xuống. Thiện Tuân cúi đầu nhìn nơi kết hợp, đã có tơ máu chảy ra, trộn với thuốc bôi trơn, nhuộm ướt cả âm mao. Động tác của Tiêu Quân Mạc rất chậm, chỉ kéo đến được một nửa lại ngồi xuống, từ trong xoang mũi hừ ra mấy tiếng, âm lượng rất nhỏ, rất nhanh đã bị tiếng thở dốc che lấp.
Thiện Tuân vừa xoa bóp cho anh, vừa bảo anh chậm một chút, đừng tiếp tục làm mình bị thương.
Cũng may mà máu không chảy ra nữa. Tràng đạo cũng dần dần nới lỏng, hai người đều thoải mái hơn nhiều, Tiêu Quân Mạc liền tăng nhanh tốc độ lên xuống, nhấc đến chỗ cao nhất, đâm mạnh xuống. Toàn bộ quá trình chỉ có Thiện Tuân nói chuyện, Tiêu Quân Mạc thành người chủ đạo, đổi góc độ cùng lực lấy lòng hắn, Thiện Tuân bảo anh đừng chịu đựng, anh liền há mồm trút hết toàn bộ tiếng rên rỉ cùng gào thét ra ngoài, quả thật là biến thành thuốc kích dục. dương v*t của Thiện Tuân trướng đau, bắt đầu ưỡn eo chuyển động đáp lại. Giường bị đâm cho kêu kẽo kẹt, giống như khoảnh khắc tiếp theo sẽ bị sập vậy.
Tiêu Quân Mạc bắn xong liền ngã lên người Thiện Tuân, Thiện Tuân chỉ chậm hơn anh mấy giây, như không nhịn được bắn đầy bụng anh. Hai người cứ thế ôm nhau chờ hồi sức lực. Đợi đến khi Thiện Tuân muốn rút ra, Tiêu Quân Mạc lại co vách ruột lại kẹp chặt hắn, hắn đành phải ngừng.
Thiện Tuân một tay ôm eo anh, một tay vỗ nhẹ tấm lưng rộng của người đàn ông từng cái một, như dỗ dành trẻ con.
Tiêu Quân Mạc duỗi tay dắt đèn bàn.
Thiện Tuân nói: “Vội cái gì, lát nữa còn phải đi rửa đấy”
Chỗ phiền phức của việc bắn vào ở ngay đây, hắn thích không mang bao, thích cái cảm giác bắn vào trong, nhưng về cơ bản đều phải suy xét xem sau đấy Tiêu Quân Mạc có vội đi ngủ không, ngày hôm sau có phải đi làm không.
Mai là ngày nghỉ, cũng may mà là ngày nghỉ, lâu lắm rồi không bị chảy máu.
Tiêu Quân Mạc nhất thời không đáp lại hắn, hai tay ôm lấy vai, ngón tay di chuyển sau gáy hắn, ngứa ngáy.
“Tại sao lại uống nhiều như vậy?” Anh đột nhiên hỏi.
Thiện Tuân sửng sốt, hồi lâu mới nói: “Không để ý, hôm đó gọi Tequila”
Tiêu Quân Mạc nói: “Tâm trạng không tốt vì sao không gọi điện cho tôi?”
Thiện Tuân nói: “Không có chuyện gì mà”
Tiêu Quân Mạc nói: “Cậu thà đi tìm cậu ta uống rượu giải sầu”
Thiện Tuân nhắm mắt, từ từ nói: “Đó chỉ là ngoài ý muốn”
Tiêu Quân Mạc không nói tiếp.
Thiện Tuân nói: “Tôi đã nói từ sớm rồi, tôi và Tô Chỉ là bạn bè, tôi coi trọng người bạn này. Hai người bên nhau, cũng phải có không gian cá nhân của mình, tôi chưa từng can thiệp vào chuyện xã giao của anh”
Tiêu Quân Mạc nói: “Tôi lúc nào thì không rõ ràng với người cũ?”
Thiện Tuân nói: “Tôi không rõ ràng với cậu ta á?”
Không có trả lời.
Thiện Tuân chờ rất lâu, cuối cùng từ bỏ, nhắm mắt lại, đầu óc lại loạn thành một nùi.
Cứ thế nằm kề bên không biết bao lâu, chẳng một ai ngủ, dương v*t mềm xuống kia của Thiện Tuân vẫn được vách ruột ấm áp của anh ngậm lấy, bất cứ lúc nào cũng có thể cứng lên. Nhưng hắn không muốn làm nữa. Ngực nghẹn khí, loại chuyện hại người lại tự hại mình này, hắn sớm đã không muốn thêm lần nữa. Hắn không biết có phải Tiêu Quân Mạc đoán chắc hắn sẽ đau lòng, mà dùng phương thức này để trút sự phẫn nộ của mình không.
Đã đủ phiền phức rồi, lúc này mà anh vẫn còn để tâm vào chuyện vụn vặt, hắn tưởng anh sẽ chín chắn hơn chứ.
Không trao đổi gì, cuối cùng Tiêu Quân Mạc chống người dời lỗ nhỏ khỏi dương v*t của hắn. Xuống giường, sờ soạng mở cửa phòng tắm, lạch cạch một cái, đèn phòng tắm sáng lên, cánh cửa bán trong suốt đóng lại. Bên trong như có lửa, ngọn lửa bị cầm tù trong không gian chật hẹp, chỉ có ánh sáng màu vàng ấm nóng xuyên qua sự mờ đục mà bùng nổ ra, tia sáng kia cũng quá ngắn, cách mép giường rất xa liền biến mất.
Tiếng nước trong phòng tắm liên miên, Thiện Tuân nghe mà càng thêm khó chịu, xốc chăn lên đi ra khỏi phòng ngủ, vào phòng tắm bên ngoài tắm, nước rất nóng, hắn nhắm mắt lại, không muốn động đậy.
Lúc trở về phòng, đèn bàn sáng. Tiêu Quân Mạc nằm trên giường, người hãy còn thức, thấy hắn đi vào, ánh mắt dừng lại một lúc, rồi dời đi, nhắm mắt lại. Thiện Tuân không nói lời nào nằm vào, đưa tay tắt đèn, nằm nghiêng về một hướng khác. Cứ tưởng sẽ mất ngủ, kết quả ngủ rất say, tỉnh lại sau một giấc ngủ, bên cạnh đã trống không.
Rành rành là thứ bảy.
Hắn vẫn gọi điện qua, đối phương cũng bắt máy.
“Kiều Mộng đòi tự sát, vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, tôi vẫn đang ở bệnh viện, cảm xúc của Lý Từ không ổn lắm” Ngữ điệu bình thản, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Thiện Tuân nói: “Chuyện khi nào?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Hơn bốn giờ sáng, uống thuốc, người trong nhà phát hiện, may mà kịp”
Vậy anh đi ra ngoài cũng không muộn lắm. Sự dụng tậm của Lý Từ với Kiều Mộng, Thiện Tuân chỉ tiếp xúc với hai người họ một lần cũng có thể cảm nhận được, khẳng định là bị dọa sợ.
Thiện Tuân thở dài, trầm mặc hồi lâu, nói: “Anh cũng chú ý nghỉ ngơi, bôi thuốc mỡ chưa?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Trước khi ra khỏi cửa đã bôi một lần rồi, không sao đâu. Cơm tối chắc không về ăn”
Thiện Tuân không lên tiếng, sau một lúc lâu im lặng, bỗng nói: “Để tôi qua đó”
“Không cần” Tiêu Quân Mạc nói, “Bên này loạn lắm, cha mẹ Kiều Mộng cho rằng Lý Từ có một nửa trách nhiệm, anh ta đề nghị chia tay, Kiều Mộng cầu xin hai lần, anh ta kéo cô ta vào sổ đen”
Đúng thật là hoang đường. Thiện Tuân nói: “Lý Từ không nói gì sao? Còn tiểu tam kia?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Định cho một khoản tiền”
Thiện Tuân buồn cười nói: “Trong đầu giám đốc Lý này nghĩ những gì vậy?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Mình sai rồi thì không có tâm tư tranh cãi nữa chăng”
Lấy khả năng của Lý Từ, muốn cứng đối cứng cũng chiếm được phần thắng rất lớn. Nhưng ngẫm lại—— đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, dành bao tâm tư đi đối đãi một người, kết quả gặp phải loại chuyện này, chỉ sợ tâm lạnh còn thêm phẫn nộ, ngay cả hơi sức ầm ĩ cũng không có. Thế nhưng trên đời không phải ai cũng có thể phóng khoáng được như Lý Từ, nện tiền chôn tình cảm thất bại, cũng phải có vốn liếng.
Thiện Tuân ngồi dậy từ trên giường, sờ soạng điếu thuốc, cũng không châm, liền cầm trong tay ngắm nghía.
“Tiểu tam mất bóng à?”
“Cũng có mặt” Tiêu Quân Mạc nói, “Tối qua nghe tin thì chạy tới ngay, suýt nữa thì đánh nhau với Lý Từ”
Người này trái lại tình cảm cũng sâu đậm.
Hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, Thiện Tuân hạ nhẹ giọng, “Gặp phiền phức nhất định phải gọi điện cho tôi đấy”
Tiêu Quân Mạc đáp ứng.
Cũng không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại. Thiện Tuân lại nằm về giường, chẳng muốn làm gì hết.