• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch y thanh khiết tao nhã, dung nhan tuấn mỹ tựa hồ ly, ba ngàn sợi tóc xoã phía sau như ưu tuyền đen thẩm. Hắn mang theo ưu nhã cười đi đến " Không ngờ lại gặp công chúa ở đây, vị công từ này là ?"


Nhìn sang nam tử ngồi cạnh nàng, Vân Phi Vũ mi thanh tú khẽ nhíu. Mộ Dung Ngữ Lam vốn háo sắc thành thói, không lẽ đây là nam sủng của nàng?


Dạ Tử Ly âm thầm than nam chủ đừng xuất hiện ở tất cả mọi nơi được không ? Muốn né chính là không thể nào né được. Mộ Dung Mặc Nhiên thấy sự xuất hiện của hắn, trong mắt loé ra quỷ dị, Vân Phi Vũ lại ở Phượng Dương lâu này đúng là không tầm thường. " Tại hạ Tiêu Viêm"


Vân Phi Vũ kinh ngạc thoáng qua, Tiêu Viêm chẳng phải chính là danh của Tiêu Âm cung cung chủ ? Mộ Dung Ngữ Lam sao có thể dính đến Tiêu Âm Cung. " Ra là Tiêu Âm cung chủ"


Đang nhai miếng thịt Dạ Tử Ly sặc sụa ho, quay sang hắn " Ngươi là Tiêu Âm cung chủ ?"


Đưa nước cho nàng, hắn gợi môi cười " Chính là ta"


Nhìn hắn ân cần chăm sóc, Vân Phi Vũ có chút không tin được, Tiêu Viêm tàn nhẫn khát máu, khi nào thì dịu dàng như vậy, huống hồ còn đối với một nữ nhân có xấu thanh danh như Mộ Dung Ngữ Lam. "Tiêu cung chủ cùng Công Chúa quen biết, làm cho ta thật sự bất ngờ"


Nàng không hề biết hắn là Tiêu Âm cung chủ a, Tiêu Viêm nhân vật này lợi hại như vậy, sao có thể không phải là nam chính. Có lẽ nào tại vì dung mạo của hắn quá tầm thường. Có điều ta kết bạn cùng ai liên quan gì đến Thừa Tướng nhà ngươi, Dạ Tử Ly hất mặt trả lời hắn " Đúng, đây là bằng hữu của ta, Thừa Tướng đại nhân có vấn đề gì sao ?"


Mộ Dung Mặc Nhiên có chút buồn cười nhìn nàng, không phải nói vị Hoàng muội này của hắn yêu Vân Phi Vũ sâu đậm sao ? Nhìn thế nào cũng không phải.


Vân Phi Vũ có chút đen mặt, tuyệt mỹ dung nhan trầm xuống, khoé môi vẫn gợi nụ cười " Bằng hữu của công chúa, Phi Vũ không dám bàn luận. Có điều tự ý xuất cung vậy rất nguy hiểm, e rằng Hoàng Thượng sẽ trách phạt"


Đây là uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp. Nàng sao có thể biết ra cung sẽ đụng phải hắn. Rất là xui xẻo. Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn sang Vân Phi Vũ, cười nhẹ tựa tiếu tựa phi nói " An toàn thì không phải lo, Tiêu Viêm ta ở, ai sẽ đụng được nàng"


Vân Phi Vũ như gió xuân phơi phới, mắt hồ nheo lại " Tiêu cung chủ có vẻ quên, Hoàng Thượng rất kị người trong giang hồ, chỉ sợ nếu biết công chúa ở chung một chỗ với ngươi, chỉ sợ không ổn"


Hắn đương nhiên biết hắn Phụ Hoàng luôn kị giang hồ, năm lần bảy lượt còn sai người diệt trừ Tiêu Âm cung của hắn. Có điều Tiêu Âm cung có thể dễ đụng sao ? Hắn chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua. " Ta nghĩ Lam Nhi cũng không nỡ rời xa bổn tôn"


Ta có sao ? Dạ Tử Ly nhướng mi tự hỏi. Nhưng bây giờ lỡ leo cùng thuyền với hắn rồi, không thể rơi xuống nước nửa chừng, huống hồ nàng định sẽ thừơng xuyên nhờ Tiêu Viêm để xuất cung. Huống hồ hắn cũng không phải nam chính, bớt đi một mối lo ngại " Thừa tướng đại nhân đừng lo, Tiểu Viêm rất quan tâm ta, không để ta bị thương"


Xưng hô thân mật như vậy? Vân Phi Vũ bỏ qua trong lòng khó chịu, trong mắt xẹt qua khinh thường, Mộ Dung Ngữ Lam đúng là không biết xấu hổ. Xuất cung để tằng tịu cùng nam tử.


Nhìn ánh mắt hắn xẹt qua ý không tốt, nàng cũng lười tranh đấu. Dù sao người ta là nam chính, nàng chỉ là nữ phụ, sao đòi hỏi hắn có cái nhìn tốt về nàng.


" Phi Vũ, đi lâu như vậy hoá ra là gặp Lục công chúa" Giọng nói như hoàng oanh vang lên bên tai. Dạ Tử Ly bật chế độ báo động, nhìn sang hướng phát ra, đây chẳng phải là nữ chủ đại nhân.


Thiên a, chỉ đi dạo phố một ngày lại gặp cả nam chính cùng nữ chính. Mệnh nàng có phải quá đen hay không. Phi Vũ ? Xưng hô thân mật như vậy, có phải Lạc Tâm Nghiên đã thành công thu Vân Phi Vũ vào hậu cung rồi không.


Nàng nhìn sau nữ tử tuyệt sắc đang đi tới. Nói về dung mạo, tác giả lại cho nữ chính Lạc Tâm Nghiên có phần kém sắc hơn nữ phụ Mộ Dung Ngữ Lam, vốn muốn nổi bật tài năng cùng trí thông minh của nữ chính, đồng thời ví nữ phụ là bình hoa di động. "Lạc tiểu thư cũng ở đây sao ? Hai người đi chung ? Vừa hay ta cùng Tiêu Viêm cũng dùng bữa xong, chúng ta không làm phiền đi trước"


Nhìn đồ ăn còn dư trên bàn, nàng ngừng lại, đưa tay kêu " Tiểu nhị"


Tiểu nhị nam tử vội vàng chạy lại, mắt nhanh chóng nhìn về phía Vân Phi Vũ mang theo cẩn trọng. Thấy hắn dến Dạ Tử Ly chỉ vào đồ ăn trên bàn " Ta ăn không hết, ngươi có cái gì có thể đựng chứ ? Ta đem về cho nữ tỳ, có vẻ nàng chưa ăn gì"


Xung quanh mọi người đều bất ngờ, có ai đi ăn còn suy nghĩ đến tỳ nữ, mang đồ ăn về cho không ? Vân Phi Vũ cùng Mộ Dung Mặc Nhiên không che giấu kinh ngạc, đây là ngang tàn không chịu nỗi Mộ Dung Ngữ Lam sao ?


" Cái này..." Tiểu nhị nhìn thoáng qua Vân Phi Vũ xin ý kiến.


Vân Phi Vũ không tiếng động gật đầu, hắn mới dám quay sang nàng nói "Chúng ta có đồ đựng thức ăn, để ta sẽ mang cho ngài"


" Được, đa tạ" Dạ Tử Ly cười nhẹ, nàng từng tò mò đi xem thử bữa cơm của cung nữ sẽ như thế nào, sự thật làm nàng khá đau đau lòng, Xuân Hoa bọn họ chỉ được ăn khá đạm bạc chỉ cơm và rau, như vậy sao có sức khoẻ được.


Đối diện Lạc Tâm Nghiên có chút nghi ngờ, nữ tử này sao có thể có tư tưởng hiện đại như vậy. Nàng nói thử " Ý công chúa là takeaway box ?"


Dạ Tử Ly có chút mờ mịch nhìn nàng "Lạc tiểu thư, ta..ke gì đó có nghĩa là gì ?"


Muốn nhử nàng ? Để nàng ta thất vọng rồi. Dạ Tử Ly nàng là Ảnh hậu, trình độ tuỳ cơ ứng biến sao có thể nàng dễ dàng lừa như vậy.


Lạc Tâm Nghiên buông lỏng, bỏ đi, nàng nghĩ nhiều. Mộ Dung Ngữ Lam sao có thể cũng là xuyên qua giống nàng "đó nghĩa là một từ khác chỉ chiếc hộp"


" Vậy sao ? Ta không hề biết về từ đó" Nàng vờ không rõ gãi đầu.


Không lâu sau tiểu nhị bưng ra các chiếc hộp nho nhỏ. Dạ Tử Ly vừa lòng xếp đồ ăn vào trong rồi đứng dậy. Nhìn Vân Phi Vũ cười nhẹ " Vân Thừa Tướng cáo từ"


Định dắt theo Tiêu Viêm bỏ chạy không ngờ Vân Phi Vũ nhanh hơn nói " Hôm nay có lễ hội hoa đăng, không biết công chúa cùng Tiêu công tử có nhã hứng đi cùng ?"


" Không làm phiền Thừa tướng cùng Lạc tiểu thư" Nàng khéo léo từ chối, đi cùng nam nữ chủ thì còn đâu là khoái lạc, là cực hình a.


Mộ Dung Mặc Nhiên cũng thêm vào "Lễ hội hoa đăng, chúng ta sao có thể làm phiền"


Lạc Tâm Nghiên lạnh lùng có chút ngại ngùng, Vân Phi Vũ nam tử này quả thật là tuyệt sắc dung mạo, làm bao năm sắc đá như nàng nhìn thấy cũng tan chảy.


Vân Phi Vũ câu thần, không cho là đúng " Lễ hội hoa đăng giành cho tình nhân, không thì là gia đình, ta cùng Lạc tiểu thư không phải tình nhân cũng không cùng huyết thống. Sao có thể đi một mình. Chi bằng công chúa cùng Tiêu cung chủ đi cùng"


Nàng có nghe lầm không ? Vân Thừa Tướng ngươi có phải không biết nắm bắt cơ hội không ? Nữ chủ người ta muốn đi riêng cùng ngươi a, nhìn xem ngươi nói xong mặt nàng cũng đổi sắc luôn rồi. Biết không thể cãi cùng hắn chỉ thêm mất thời gian, Dạ Tử Ly phất tay tuỳ ý "Theo ý người đi"


Song song cùng Mộ Dung Mặc Nhiên bước ra ngoài. Dạ Tử Ly tò mò "Tiêu Viêm cung chủ sao lại muốn kết giao bằng hữu với ta?"


" không phải ngươi muốn là bằng hữu với ta trước sao ?" Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn xuống nàng đáp.


Dạ Tử Ly không phản pháo được, hắn cũng chưa từng mở miệng muốn làm bằng hữu với nàng. Là tự bản thân đa tình.


Không lâu sau cũng đến bên bờ hồ nơi diễn ra hội hoa đăng. Nàng thích thú nhìn khung cảnh sinh động xung quanh, đây là cổ đại sao ? Đẹp quá. Hoa đăng thả trôi nổi trên sông. Hai bên lồng đèn được trang hoàng lộng lẫy. Cảnh tượng này hoành tráng hơn gấp trăm lần trên phim trường.


Vân Phi Vũ nhìn nàng cười hơi chút thất thần, nhẹ giọng hỏi " Công chúa thích không ?"


" Hảo thích a" Nàng không chút kiên dè đáp.


Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn nàng, đây là nữ tử hắn cả đời làm kẻ thù, một sống ta chết. Không thể đi cùng một con đường, nàng lúc trứơc điêu ngoa háo sắc làm hắn chán ghét, giờ nàng tinh ranh, khả ái. Là cùng một người sao. Đến quầy mua một chiếc hoa đăng, Mộ Dung Mặc Nhiên đi đến đưa cho nàng.


" Cho ta?" Dạ Tử Ly cầm hoa đăng đỏ rực, lấp ló ánh đèn cày bên trong, tinh xảo mỹ lệ.


Hắn nhìn nàng cười đáp " Không phải ngươi không đem ngân lượng theo sao ? Này cho ngươi"


" Đa tạ" Nàng lấy tay nắm thành đầu quyền.


Lạc Tâm Nghiên mắt lạnh nhìn hướng nữ tử tuyệt sắc, quay sang nam tử bên cạnh " Phi Vũ, ta cũng muốn thả hoa đăng, ngươi cũng mua một cái đi"


Vân Phi Vũ không chút để ý, đi về phía trước " Ta không hứng thú, ngươi tự đi chơi đi"


Lạc Tâm Nghiên tức tối nhìn tuyệt sắc nam tử rời đi, nàng là sát thủ hiện đại có bao giờ bị đối xử như vậy, hảo cho một Mộ Dung Ngữ Lam, cũng dám tranh của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK