• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hắc y nhân lấy lại tinh thần, tay cầm kiếm âm hiểm đâm xuống phía nàng. Dạ Tử Ly kinh hãi nhắm hai mắt. Bên tai là tiếng kim loại đụng nhau vang lên. Nàng từ từ mở mắt, kinh ngạc hô " Tiêu Viêm"


Bị chắn trước mặt nàng cũng không thấy được dáng vẻ của hắc y nhân cũng kinh ngạc, Mộ Dung Mặc Nhiên hơi âm trầm nói " Người của bản cung chủ, cũng muốn giết"


Hắc y nhân không giấu được bi ai, cất giọng nói "Hôm nay chắc chắn phải giết nàng"


" Ngươi không xem lời nói ta ra gì sao ? Tiêu Âm Cung từ lúc nào đã không còn chỗ đứng trên giang hồ ?" Hắn vẫn âm trầm nói, đôi mắt bức nhân như tu la địa ngục.


Lúc này các hắc y nhân khác cũng đồng loạt ngừng đánh. Vân Phi Vũ thừa cơ hội đi đến bên cạnh đỡ nàng " Không sao chứ?"


" Không vấn đề" Dạ Tử Ly phũi bụi sau lưng, có chút nghi hoặc. Bọn họ không sợ Vân Phi Vũ, lại rất e dè đối với Tiêu Viêm.


Hắc y nhân trước mặt nghiến răng, sau đó ra lệnh rời đi. Nhìn từng tốp người rời đi, Dạ Tử Ly thở phào nhẹ nhỏm, quay người nói " Đa Tạ"


" Không việc gì, ta có việc đi trước" Hắn cười không để ý, lại phi thân đi mất.


Dạ Tử Ly dõi theo bóng hình hắn, nam tử kì bí này là ai trong kịch bản. Tại sao nàng không hề có ấn tượng, không lẽ nhân vật này đã bị cắt sửa trong lúc chỉnh kịch bản hoàn toàn.


Vân Phi Vũ thâm trầm nhìn, trên người lấm lem vết máu, đầu tóc hơi rối làm hắn càng thêm tuấn lãng phong trần. Dạ Tử Ly có chút ngoài ý muốn, với phong cách của Vân hồ ly, nếu nàng gặp chuyện hắn đã làm ngơ coi như không thấy, hôm nay lại vì nàng mà bôn ba như vậy. Làm nàng có chút ngoài ý muốn.  " Hôm nay đa tạ ngươi"


" Ta không thể thấy công chúa gặp nguy hiểm không hộ giá" Hắn một chút không để ý trả lời.


Dạ Tử Ly âm thầm bĩu môi, rõ ràng ngươi chính là loại người thấy chết không cứu. Hồ ly chính hiệu nay lại làm người tốt. Nàng ngoài mặt cười có lệ, lại có chút phiền chán nhìn bãi chiến trường "Xe ngựa đã bị hư, chúng ta nên làm thế nào?"


" Từ đây cách hoàng cung không xa, chúng ta đi bộ" Vân Phi Vũ tựa tiếu tựa phi nói.


Nàng không một chút tự nguyện đi theo sau, cũng không còn lựa chọn khác. Đây là cổ đại không thể gọi taxi. Nàng đúng là số khổ.


Đi bộ một quãng, chân cũng bắt đầu tê cứng, nàng ngồi xổm thở " Mệt quá, ta không đi nổi"


Đây mà là gần sao ? Rõ ràng là rất là xa. Ở hiện đại có xe đi lại dễ dàng, cổ đại lạc hậu chỉ có thể đi bộ, nàng đúng là không quen. Vân Phi Vũ ngừng lại cứơc bộ "Nếu không đi về đến cung kịp mọi người thức không thấy công chúa, sẽ có chuyện lớn"


" Được rồi được rồi, ta đi" Nàng khổ sở đứng dậy, thân thể này không thể chịu đựng lâu nữa rồi. Dạ Tử Ly than thở khóc ròng.


Vân Phi Vũ hơi gợi môi ý cười, đi đến khuỵ xuống gối " Lên đi"


" Cái gì?" Nàng nhìn hắn hơi đề phòng.


Vân Phi Vũ thanh giọng nói " Y phục ta bẩn, nếu công chúa không chê thì lên lưng ta cõng"


Dạ Tử Ly hơi đỏ mặt, nàng ho khan. Vân Phi Vũ hồ ly này muốn cõng nàng, nghe có giống không ? Rõ ràng khi nãy còn lạnh nhạt vứt bỏ nữ chính Lạc Tâm Nghiên, bây giờ lại muốn cõng nữ phụ là nàng. " Vân Thừa Tướng nói giỡn đi"


"Công chúa vẫn muốn đi bộ" Giọng hắn có chút trêu tức nói.


Trêu tức nàng? Dạ Tử Ly ta sợ ngươi sao " Không có"


Nàng dứt lời liền leo lên lưng hắn. Vân Phi Vũ rõ ràng nhìn yếu đuối, nhưng bờ vai lại vững chắc đến vậy. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy bước đi. Nếu Dạ Tử Ly tỉnh táo hơn một chút sẽ nhận ra, hắn có thể vận khinh công dễ dàng đưa nàng hồi cung. Nhưng hắn lại chọn đi bộ.


Nằm sau lưng vững trải, nàng nghiên đầu nhìn nửa mặt hắn, góc cạnh khuôn mặt, ngũ quan tinh xảo. Cả người còn toát lên mùi dạ hương " Lạc Tâm Nghiên đến là muốn hợp tác cùng ngươi sao ?"


" Công chúa biết rõ như vậy" Trong giọng nói pha lẫn kinh ngạc.


Đương nhiên, ta đọc kịch bản mà. Chẳng những thế hắn còn đông ý, thừa cơ hội tiếp cận Lạc Tâm Nghiên. " Ngươi đồng ý?"


Dù sao thân phận thật của Vân Phi Vũ chính là tiền triều Hoàng tử Minh Vũ Hiên, hắn nắm trong tay cả vạn quân kỵ thiện chiến. Có khả năng đánh bại một quốc gia quân đội. Trong kịch bản hắn giả dạng Huyền Vũ Thừa Tướng, việc xuất hiện của Lạc Tâm Nghiên đã làm thay đổi kế hoạch của hắn. 


Vân Phi Vũ cười nhẹ như lông vũ, nàng không phải cái gì cũng biết. Là hắn suy nghĩ nhiều " Không, ta từ chối nàng"


" Ngươi từ chối nàng?" Sao có thể như thế? Không lẽ lúc nàng xuyên qua đã tạo ra hiệu ứng bươm bướm.


Hắn không rõ sao nàng phản ứng mạnh như vậy, có chút không rõ quay lại hỏi "Công chúa mong ta đồng ý với nàng?"


" Không không" từ chối là tốt, dù sao cũng không có gì tốt.


Vân Phi Vũ không nói tiếp, nàng cũng im lặng. Không lâu sau hắn không nghe giọng nàng, quay nhìn phía sau, Dạ Tử Ly đã dựa vào vai hắn, an nhiên chìm vào giấc ngủ. Có chút bất khả tư nghị, hắn cũng vận khinh công nhẹ nhàng bay về phía hoàng cung.


Tiêu Âm Cung


Nam tử thâm trầm ngồi ở ghế dựa trên cao, đôi mắt sắc lạnh bức nhân mang theo tia lửa giận " Không có lệnh bổn cung chủ, ai cho các ngươi tự ý hành động"


" Cung chủ, nếu không giết Mộ Dung Ngữ Lam lúc này chắc chắn không còn cơ hội" Người lên tiếng chính là hắc y nhân khi nãy đã tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt nữ tử thanh tú xinh đẹp.


" Thanh Y, ngươi theo bổn cung chủ bao lâu nay chắc là biết ta ghét những người không xem lời nói ta ra gì" Mộ Dung Mặc Nhiên dựa lưng vào ghế, nghịch chiếc vòng đeo tay, thâm trầm nói.


Thanh Y xanh mặt ngồi im phía dưới, nàng sao không biết cung chủ tàn bạo như nào. Có điều nàng không hiểu tại sao cung chủ lại ra tay cứu Mộ Dung Ngữ Lam. Đúng là Vân Phi Vũ võ công rất cao cường, có điều nhiều người như vậy chắc chắn hắn sẽ không bảo vệ được nàng ta. Không phải chủ tử luôn ghét Mộ Dung Ngữ Lam sao ?


Thanh Hoành bên cạnh, ôm quyền nói "Cung chủ, Thanh Y cũng chỉ nôn nóng kế hoạch. Mong người bỏ qua cho nàng"


Mộ Dung Mặc Nhiên mắt lạnh nhìn đám nhân sĩ phía dưới " Đi xuống lĩnh phạt"


" Đa tạ chủ tử" Thanh Y cắn răng trả lời, nàng không cam lòng, rõ ràng nàng chỉ giết Mộ Dung Ngữ Lam, hắn lại đối xử với nàng như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK