Hai người vô cùng vất vả mới tìm ra được con mắt thứ 378 trong một ngàn con mắt kia, xong rồi còn phải khiến nó khóc là cả một quá trình vô cùng buồn nôn vô cùng gian nan, Samuels không dám quay lại nhìn một tí nào, cậu căn bản còn không biết làm sao mà Cecil lấy được nước mắt.
Để cho bản thân tỉnh táo lại một chút, Samuels quyết định tiến sâu vào trong rừng, tìm đôi cánh trong suốt của tiên tử, muốn nhờ các nàng… ầy, cho một chút lông chân.
Nhóm tiên tử vốn luôn vô cùng hoà hợp với nhân loại, đây là một loại sinh vật rảnh rỗi thích giúp người làm niềm vui, Samuels cảm thấy hành trình lần này chắc chắn sẽ vô cùng dễ dàng.
Sáng ngày hôm sau, bọn họ tìm thấy hai tiểu tiên tử lạc đàn. Cecil là hắc pháp sư đã kí kế ước cùng ma thần, không thích hợp tiếp cận với mấy loài sinh vật trong sáng thuần khiết, đến quá gần sẽ làm đôi bên đều không thoải mái.
Samuels tao nhã lễ phép tiến lên chào hỏi nhóm tiên tử, cũng trình bày rõ ràng hoàn cảnh éo le của vương quốc.
“Ta cần sự trợ giúp của các vị.” Samuels nói, “Cầu xin các vị đồng ý giúp chúng ta.”
Nhóm tiên tử sảng khoái đáp ứng, “Đương nhiên rồi, người xa lạ đáng thương, các ngươi cần gì?”
Samuels lúng túng mở miệng, “Ầy, ta cần… cần lông chân của các vị.”
Tiên tử: “…”
Samuels: “…”
Nhóm tiên tử nổi trận lôi đình: “Câm miệng ngay! Tiểu tiên nữ chúng ta làm gì có lông chân mà cho cơ chứ!!!”