Ông chủ nhà trọ thấy cậu pháp sư trẻ tuổi như vậy mà đã có đứa con đáng yêu thế vô cùng ngạc nhiên, vợ ông rất thích trẻ con, thậm chí còn chủ động đưa cho Samuels một con ngựa nhỏ bằng vải nhung đáng yêu.
Samuels là người trưởng thành, cậu đương nhiên không có hứng thú với món đồ chơi của bọn con nít này, thầm tính toán thời gian đi lấy lông chân tiểu tiên nữ, cậu thực sự chỉ muốn nhanh nhanh biến về hình dáng lúc trước.
Cậu vì tình cảnh hiện nay của mình mà cực kì bất bình, không hiểu tại sao Cecil lại không biến nhỏ, mấy người trong nhà trọ cũng không bị ảnh hưởng của ma pháp, mà cậu lại là người xui xẻo bị chọn chứ aaaaaaaaaaaa.
Samuels nghĩ rằng vì Cecil là một hắc pháp sư, hắn có chủ thần của mình che chở, nên thần hoang đường không muốn dây vào, sợ phiền phức. Mà trọng trách cứu vớt vương quốc lại vô cùng có ý tứ, thế là cậu cứ như vậy được thưởng.
Cậu rầu rĩ, buồn bã không thôi, chờ mãi, chờ mãi cũng đến ngày đi lấy lông chân tiên tử. Dù sao hình hài của cậu vẫn còn quá nhỏ, đi lại bất tiện, cộng thêm Cecil cũng không thể khư khư ôm cậu trên tay, thế là Samuels bị vứt lại ở nhà, để bà chủ quán trọ trông nuôi. Cậu bị ép đi đóng kịch cùng với bọn nhỏ hàng xóm, trên người choàng một cái áo choàng đỏ giả làm hoàng tử nhỏ, bĩu môi rầu rĩ miễn cưỡng đi cứu vớt tiểu công chúa đáng yêu.
Cậu còn chưa kịp đánh bại con trai ông chủ tiệm tạp hoá bên cạnh đang đóng vai ác long, Cecil đã mang lông chân tiên tử trở về.
Samuels như trút được gánh nặng, vội vàng nhảy vào trong lồng ngực Cecil, mếu máo nói, “Cecil, ta không muốn ở đây nữaa~~”
Bé gái đóng vai công chúa nháy mắt hiếu kì, hỏi, “Tại sao ngươi lại không gọi chú ấy là cha vậy?”
Samuels: “Ây…”
Tiểu công chúa lễnh bễnh đi tới túm lấy vạt áo Cecil, nói, “Chú ơi, hoàng tử nhỏ vẫn chưa đi cứu công chúa đâu…”
Cecil ôm lấy Samuels, vẻ mặt nghiêm túc lừa con nít, “Hoàng tử nhỏ bị hắc pháp sư bắt đi mất rồi.”
Samuels: “…”
Bọn họ rời vương cung đã lâu như vậy mà vẫn chưa ai phát hiện ra Cecil là một hắc pháp sư, nếu thân phận hắn bị lộ, chắc chắn sẽ rước về rất nhiều phiền phức. Bây giờ Cecil lại lôi danh phận hắn ra làm trò đùa, Samuels cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cậu ôm chặt cánh tay Cecil, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chúng ta đi về thôi.”
Tiểu công chúa dùng dằng không chịu, “Hoàng tử vẫn chưa giết chết ác long, không thể bị hắc pháp sư bắt đi đâuu~!”
Cecil hỏi ngược lại, “Tại sao hoàng tử lại phải giết ác long?”
Tiểu công chúa đáp, “Tại ác long là người xấu.”
Con trai ông chủ tiệm tạp hoá ngồi thù lù một bên, đem tay nhỏ đặt trên đầu gối, đôi mắt khờ dại hiếu kì mở to, xấu hổ e dè len lén nhìn tiểu công chúa.
Cecil nói, “Ác long cũng đâu có làm hại công chúa đâu.”
Con trai ông chủ tiệm tạp hoá nhảy lên, ấp úng nói, “Ta ta ta ta sẽ không làm hại ngươi đâu!”
Tiểu công chúa mấp máy môi, còn muốn phản bác, Cecil đã xoa xoa đầu nàng, nói, “Hoàng tử muốn đi về với hắc pháp sư rồi.”
Samuels: “…”