• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thi cuối kỳ đúng hạn tới, đây là kỳ thi cuối kỳ cuối cùng của Nguyên Nhị ở cao trung, sau đó chính là thi đại học. Trước kỳ thi nhiều ngày cô đã dùng đủ mọi nỗ lực để ôn tập, Mục Nghiên Chi cũng tận lực giúp cô những chỗ không hiểu.
Nguyên Nhị tràn đầy tin tưởng đi vào trường thi, sau đó lại vô cùng vui vẻ đi ra ngoài sau buổi thi. Hôm nay thi xong, cô còn chưa đi đến cửa phòng học thì từ xa đã nhìn thấy Phương Tuấn Ngạn và Phương Tiểu Viên đứng ở trên hành lang. Phương Tuấn Ngạn vẻ mặt nghiêm túc còn Phương Tiểu Viên lại ủ rũ cụp đuôi, rất rõ ràng là đang bị giáo huấn.
Nguyên Nhị đi qua, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Phương Tiểu Viên như là thấy cứu binh, ôm chặt Nguyên Nhị khóc lóc nói. “Nguyên Nhị, tớ thật đáng thương.”
Vừa dứt lời cô ấy đã bị anh trai nhà mình xách cổ áo.
“Đứng nghiêm túc cho anh.”
Phương Tiểu Viên uể oải đứng thẳng người. “Anh…”
Nguyên Nhị thật cẩn thận chen miệng vào. “Xin hỏi, Tiểu Viên đã làm gì sai sao?”
Phương Tuấn Ngạn trừng mắt nhìn Phương Tiểu Viên một cái, sau đó biểu tình ôn hòa nhìn về phía Nguyên Nhị. Cậu ta chỉ vào em gái của mình rồi nói với cô: “Con nhóc này trước giờ thi không ngoan ngoãn ngồi tại vị trí ôn tập mà lại chạy tới quầy bán quà vặt ở xa mua đồ ăn vặt, kết quả không kịp chạy về trường thi. May mắn giám thị chính là chủ nhiệm lớp tớ, cũng có quen biết với con bé, nếu không thì môn tiếng Anh kia cũng đừng mong có thành tích.”
Nói xong cậu ta lại quay đầu nhìn về phía Phương Tiểu Viên. “Em nói xem, em học ban xã hội mà lại không có thành tích môn tiếng Anh thì em cũng chỉ có thể đứng cuối mà thôi!”
“Em thật sự đói bụng mà!” Phương Tiểu Viên cúi đầu nhìn ngón tay đang xoắn lại với nhau, mắt lé liếc nhìn về phía Nguyên Nhị.
Nguyên Nhị mím môi dấu đi ý cười, giúp đỡ Phương Tiểu Viên giải vây. “Bạn học Tuấn Ngạn à, Tiểu Viên biết sai rồi. Cậu yên tâm đi, học kỳ sau tớ nhất định sẽ giám sát cậu ấy học tập.”
Phương Tiểu Viên ở một bên gật đầu thật mạnh.
Phương Tuấn Ngạn không phải không tin lời Nguyên Nhị nói, chỉ là tính cách em gái như thế nào cậu cũng không phải không biết, nhiệt tình ba phút thì…
Trầm mặc một lúc Phương Tuấn Ngạn mới thở dài, giơ tay nặng nề cốc vào cái trán của Tiểu Viên. “Em đó, ngoan ngoãn lại cho anh. Bằng không lúc nào trở về anh sẽ nói cho ba mẹ biết. Đến lúc đó em đừng nghĩ tới việc tham gia chuyến du lịch Tam Á vào kỳ nghỉ sắp tới.”
Du lịch kỳ nghỉ đông? Du lịch Tam Á?
Phương Tiểu Viên mở to hai mắt, lắc đầu. “Đừng đừng đừng, anh ngàn vạn lần đừng nói. Em khẳng định cẩn tuân dạy bảo, anh ngàn vạn lần đừng nói cho ba mẹ biết nhé.”
Phương Tuấn Ngạn lại trừng mắt nhìn cô nửa ngày, cuối cùng cũng không nói cái gì. Cậu ta nhìn Nguyên Nhị rồi gật gật đầu, xoay người rời đi.
Đi vào phòng học, Phương Tiểu Viên ngồi vào vị trí của mình nhẹ nhàng thở ra.
Cô ấy quay đầu, bĩu môi nhìn Nguyên Nhị. “Nguyên Nhị, anh của tớ sao lại hung dữ với tớ như vậy hả?”
Đối với cô gái khác thì ôn nhu đến không chịu được, quả thực chính là đối đãi khác nhau.
Nguyên Nhị liếc nhìn cô ấy, cười cười nhưng không nói gì. Cô cầm lấy cặp sách bắt đầu thu dọn đồ của mình.
Phương Tiểu Viên thấy cô phải đi lại nói: “Chờ tan học cô chủ nhiệm sẽ tới lớp một lát đấy, cậu gấp như vậy làm gì?”
“Tớ thu dọn trước thôi mà.”

Nguyên Nhị kéo khóa cặp sách. “Chờ lãnh đạo nhà tớ tới đón, hì hì.”
“…Có bạn trai rồi thì trở nên vô nhân tính. Bạn học Nguyên Nhị, cậu thay đổi rồi.”
Nguyên Nhị hừ một tiếng, biểu tình đắc ý. “Cậu là cẩu độc thân thì sao có thể hiểu được tâm tình của những người đang yêu như bọn tớ.”
Huống chi, tớ còn nói chuyện yêu đương với anh Nghiên Chi ưu tú như vậy.
Ai da! Sao lại có cảm giác sảng khoái như vậy nha.
“Đánh rắm…”
“…” Nguyên Nhị giật giật khóe miệng. “Có thể văn minh một chút không?”
“Haha…”
Một lát sau chủ nhiệm lớp đi tới giải thích một vài chuyện, sau đó thì bố trí công việc sau kỳ nghỉ đông rồi tuyên bố tan học.
Kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu, nhưng bởi vì là lớp 12 cho nên kỳ nghỉ tự nhiên không dài như lớp 10 và 11. So với lớp 10 và 11 thì bọn cô đi học sớm hơn vài tuần.
Chủ nhiệm lớp vừa đi Nguyên Nhị lập tức đứng lên, nói tạm biệt với Phương Tiểu Viên sau đó mang cặp sách chạy ra bên ngoài.
Cùng thời gian này học sinh ra về rất nhiều, các vị phụ huynh ở bên ngoài cũng đặc biệt nhiều, Nguyên Nhị giống như xông ra trùng vây, chạy ra ngoài trường học. Đứng ở cổng trường cô nghiêng đầu nhìn xung quanh, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy chiếc việt dã quen thuộc kia, ngược lại thì thấy chiếc xe hơi màu đen. Cửa ở ghế phụ kéo xuống một nửa, chú Trương ngồi ở ghế lái đang vươn người quan sát, khi nhìn thấy cô thì vội xuống xe.
Nguyên Nhị chạy qua, dẩu dẩu miệng không vui.
Hừ! Còn nói là đến đón người ta đấy.
Chú Trương thấy cô như vậy thì lộ ra một nụ cười đầy ý vị thâm trường. Ông nở một nụ cười ôn hòa đưa tay mở cửa phía sau, mắt nhìn vào trong xe rồi dương cằm.
“Hả?” Nguyên Nhị nhíu mày. “Chuyện gì a…a! Anh Nghiên Chi.”
Nguyên Nhị kinh hô một tiếng, trong nháy mắt lại toét miệng cười. Cô chui vào xe, trực tiếp bổ nhào vào trên người Mục Nghiên Chi đang ngồi đoan chính ở kia.
Mục Nghiên Chi duỗi tay ôm lấy cô, rên lên một tiếng, văn kiện trong tay rơi xuống chân.
“Cẩn thận một chút.” Mục Nghiên Chi cười khổ, bất đắc dĩ nói.
Nguyên Nhị ngẩng đầu nhìn anh.  “Xin lỗi! Em làm đau anh sao?”
“Không có việc gì.”
Mục Nghiên Chi lắc đầu, tay nhẹ nhàng đặt ở trên eo cô. “Con gái thì phải có bộ dáng của con gái chứ, sao có thể lúc kinh lúc rống như vậy.”
“Như thế nào, ghét bỏ em hả? Ồ! Không đúng nha, sao hôm nay anh không lái xe? Hại em còn tưởng rằng…”
Còn tưởng rằng anh lại không rên một tiếng đã đi rồi.

Mục Nghiên Chi biết cô muốn nói gì. Anh cười cười, không lập tức tiếp lời.
Anh thong thả duỗi tay từ trong túi móc ra một cây kẹo que, bóc vỏ nhét vào miệng Nguyên Nhị. “Yên tâm, anh sẽ không đi.”
“Hả?” Nguyên Nhị sửng sốt, lúc sau mới hiểu được. “Ôi chao! Anh thật là thông minh, vậy mà biết em muốn nói gì.”
“Em cho rằng ai cũng giống như em.”
Mục Nghiên Chi dừng một chút, giơ tay nắm lấy gương mặt cô gái nhỏ. “Ngốc…”
“Hả? Ngốc? Nói ai ngốc đấy? Anh mới ngốc.”
Nguyên Nhị nhăn cái mũi. “Anh là đại ngu ngốc.”
Mục Nghiên Chi không nói gì.
Kẹo que trong miệng ngọt tư tư, mang theo vị sữa thơm nồng. Nguyên Nhị giật giật quai hàm, kẹo que ở miệng lăn lộn, một lát thì nằm bên phải một lát lại nằm bên trái, bộ dáng đáng yêu cực kỳ. Mục Nghiên Chi nhìn cô, ý cười bên miệng gia tăng không ít.
Anh khom lưng nhặt văn kiện dưới chân lên, gấp lại rồi cho vào chiếc túi đang treo phía sau ghế lái.
Nguyên Nhị nhìn anh, rút kẹo que ra. “Đúng rồi, sao hôm nay anh không lái xe?”
Không chờ Mục Nghiên Chi trả lời chú Trương đang lái xe đã lên tiếng nói: “Thiếu gia bận việc! Cậu ấy có chuyện cần xử lý nhưng nghĩ đến chuyện đón cô cho nên đã bảo tôi lái xe còn cậu ấy thì ngồi ở phía sau làm việc.”
Nguyên Nhị ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Mục Nghiên Chi. “Anh bận như vậy sao? ”
Nói xong Nguyên Nhị cầm lấy văn kiện anh vừa cất, nhìn một cái thì đột nhiên nhớ tới gì đó. “A! Cái này có được xem là cơ mật quốc gia không? Em nhìn rồi thì có tính là phạm pháp không?”
Mục Nghiên Chi thấy vẻ mặt làm chuyện xấu của cô, cười nói: “Không tính, cũng chỉ là một ít báo cáo đơn giản và đơn xin tổ chức hoạt động của mấy tên nhãi ranh dưới trướng thôi.”
Nguyên Nhị bĩu môi, mở văn kiện ra xem, mới nhìn được hai hàng lập tức không có hứng thú, sau đó lại mở đơn xin tổ chức hoạt động ra xem.
“Giao lưu kết bạn?”
Nguyên Nhị kinh hô. “Đơn vị các anh muốn tổ chức buổi giao lưu kết bạn hả?”
Mục Nghiên Chi cầm lấy văn kiện rồi cất đi, sau đó nắm lấy tay cô.
“Ừm! Nhưng anh vẫn chưa nghĩ xong.”
Anh cầm lấy tay Nguyên Nhị muốn đưa lên miệng hôn.
Nguyên Nhị đảo mắt nhìn chú Trương đang lái xe, kinh hoảng đẩy khuôn mặt Mục Nghiên Chi ra, nháy mắt ra dấu với anh.
Chú Trương ở phía trước đấy!
Lúc trước khi hai người chưa xác lập quan hệ thì vẫn luôn có những hành động thân mật với nhau, nhưng hôn hôn gì đó thì không có. Tuy rằng chỉ là hôn tay nhưng cũng rất ái muội.
Mục Nghiên Chi sửng sốt, sau đó mới hiểu ý cô, nhịn không được cười nhạo một tiếng.

Nguyên Nhị trừng mắt nhìn anh, quay trở lại đề tài cũ. “Vì sao lại chưa nghĩ xong? Có phải là sợ khi anh xuất hiện thì các cô gái sẽ chỉ nhìn anh, như thế thì những người khác đều không cơ hội?”
Lời này của Nguyên Nhị cũng không phải là nói bậy, từ nhỏ đến lớn con gái thích Mục Nghiên Chi còn thiếu sao? Là một người từng chứng kiến hết thảy cô có thể khẳng định sẽ phát sinh tình huống như vậy.
Chỉ cần nói tới dịp Tết Âm Lịch đi!
Tết Âm Lịch mỗi năm người đến Mục gia thăm hỏi nối liền không dứt, có không ít nhà còn mang theo con gái. Bọn họ mong Mục gia lão gia tử hoặc là Mục Nghiên Chi sẽ coi trọng con gái nhà mình, có thể gả vào Mục gia chính là nguyện vọng của biết bao nhiêu cô gái.
Huống hồ, Mục Nghiên Chi còn đẹp trai lại ưu tú như vậy, có cô gái nào mà không thích cơ chứ.
Nghĩ vậy Nguyên Nhị lập tức lắc đầu, bỗng dưng thốt ra một câu. “Không được.”
Mục Nghiên Chi cười như không cười nhìn cô, giơ tay nắm lấy mũi của cô rồi nhẹ nhàng kéo lại gần đối diện với mình. “Không được cái gì? Hửm?”
“Anh thông minh như vậy chẳng lẽ còn không biết.” Nguyên Nhị hỏi ngược lại.
Mục Nghiên Chi giả ngu, lộ ra biểu tình vô tội. “Anh thật sự không biết.”
Nói xong chính anh cũng muốn cười.
Nguyên Nhị mới không tin lời anh nói, trực tiếp bỏ qua vấn đề này: “Vì chuyện chung thân đại sự, vì hạnh phúc các anh em của anh, anh hẳn là nên cho bọn họ cơ hội được làm quen với các cô gái, anh nói đúng không nào.”
Nguyên Nhị sờ sờ cằm. “Em miễn cưỡng tham dự cùng anh, đến lúc đó bổn tiên nữ sẽ động thân mà ra tay, giúp ngăn cản yêu nữ đến từ bốn phương tám hướng. Không phải nha, phải là mỹ nữ mới đúng.”
Mục Nghiên Chi cười. “Vậy thì xin hỏi vị tiểu tiên nữ xinh đẹp động lòng này, em lấy thân phận gì để đi ngăn cản những yêu nữ đó?”
“Mỹ nữ.” Nguyên Nhị nghiêm túc sửa lời của anh.
Mục Nghiên chi nhỏ giọng cười. “Ừ! Mỹ nữ.”
Lấy thân phận gì?
“Đương nhiên là bạn…” Giọng nói thình lình im bặt. Nguyên Nhị che miệng nhìn chú Trương, thấy ông không nhìn qua mới nhẹ nhàng thở ra.
Mục Nghiên Chi nhịn cười, cố ý hỏi: “Bạn gì?”
“Đương nhiên là…bạn tâm giao!”
“Ồ? Vậy xin hỏi người bạn tâm giao này, em muốn ngăn cản những mỹ nữ đó bằng cách  nào?”
Haha! Ngăn cản bằng cách nào hả?
“Đương nhiên là dùng trí thông minh của em rồi. Đàn ông các anh sẽ không hiểu được đâu, con gái bọn em…”
Nguyên Nhị thao thao bất tuyệt phát biểu ngôn luận vĩ đại về con gái, lúc đang nói hưng phấn cô không ngừng dùng tay ra hiệu. Mục Nghiên Chi dùng khuỷu tay chống đùi, bàn tay chống cằm, một cái tay khác lười biếng đặt ở trên lưng ghế phía sau lưng Nguyên Nhị, nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc của cô. Khóe miệng anh ngậm ý cười, hai mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, tầm mắt lưu luyến dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tinh xảo kia.
Tầm mắt cuối cùng dừng ở đôi môi phấn nộn lúc đóng lúc mở. Anh nheo đôi mắt, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Mẹ nó, thật muốn hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK