• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn phòng lâm vào yên tĩnh, hai người đối diện nhau không nói một lời.

Nguyên Nhị dùng sức cắn răng, thu liễm cảm xúc khiếp sợ.

Cô nhìn thiệp mời trong tay Mục Nghiên Chi ngây người một lúc, sau khi lấy lại tinh thần cô vội vàng nghiêng đầu sang một bên không dám nhìn thẳng vào anh, cố ý che dấu sự chột dạ nơi đáy mắt.

Nguyên Nhị kiềm chế xúc động muốn nhào về phía Mục Nghiên Chi, đôi tay ở sau lưng run nhè nhẹ, hai tay dùng sức nắm lấy nhau, bởi vì dùng sức các khớp xương cũng trở nên trắng bệch.

Nguyên Nhị làm ra vẻ trấn định, cằm hơi hơi giơ lên, quật cường nói: “Em muốn kết hôn.”

Trong lời nói không có chút tự tin nào.

Mục Nghiên Chi không phát hiện ra. Anh kìm nén tức giận nơi đáy lòng, cầm tấm thiệp ném thật mạnh trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Hầu kết lăn lộn, âm thanh phát ra giống như cổ họng bị chặn lại, thấp đến có chút âm trầm. “CMN anh còn chưa có chết đâu! Em còn muốn kết hôn với ai?”

Cơ thể Nguyên Nhị bất giác run rẩy, nhưng cô vẫn không thèm nhìn anh như cũ, nhàn nhạt nói: “Phía trên không phải đã viết rõ ràng rồi sao? Anh không có mắt để nhìn à!”

Mục Nghiên Chi giống như nghe xong một chuyện cười, đột nhiên thần sắc thay đổi, khóe miệng giương lên, cười nhạo một tiếng.

Anh không lập tức trả lời, mà lại nheo đôi mắt đánh giá sườn mặt cô gái nhỏ. Mãi một lúc sau anh tựa như đã nhìn ra điều gì đó từ hàng mi đang rung động của cô.

A! Cô gái này chơi cũng thật lớn nha!

“Tiêu Kỳ?” Mục Nghiên Chi bật cười một tiếng, tiếp tục cố ý trào phúng. “Nguyên Nhị à Nguyên Nhị, phẩm vị của em từ khi nào thì trở nên kém như vậy, đã quên lúc trước em có bao nhiêu chán ghét cậu ta rồi sao?”

Nguyên Nhị hung dữ trừng mắt nhìn anh, mạnh miệng nói: “Sau này em mới phát hiện ra anh ta rất tốt, như vậy không được hả! Vừa cao vừa soái, còn có tiền, chủ yếu là anh ta rất thích em.”

“Hả?” Mục Nghiên Chi mang theo áp bức tiến về phía trước một bước. “Có soái, có cao bằng anh không?”

Nguyên Nhị lui về phía sau một bước. “So…so với anh thì có tiền hơn.”

Mục Nghiên Chi cười lạnh một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước một bước. “CMN có tiền thì có gì đặc biệt hơn người, luận về đánh nhau cậu ta có thể đánh thắng được anh sao? Cậu ta cũng chỉ là một con gà bệnh, em có tin anh sẽ vặn đầu của cậu ta xuống không.”

Nguyên Nhị lui về phía sau một cái, rốt cuộc cũng chịu quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

Người đàn ông trước mặt vẫn là người của ba năm trước đây, chỉ là càng thêm thành thục hơn.

Ngũ quan càng thêm thâm thúy, hai mắt càng thêm sắc bén, mũi giống như cao hơn so với trước…

Nguyên Nhị bỗng nhiên cảm thấy anh trở nên thành thục như vậy giống như càng hấp dẫn cô.

Ý thức được chính mình thất thần Nguyên Nhị rất nhanh khôi phục lại.

Cô vươn ngón trỏ, hung hăng chọc vài vào lồng ngực rắn chắc của Mục Nghiên Chi. “Đúng vậy! Anh so với anh ta thì đánh nhau giỏi hơn, nhưng mà CMN là ai bỏ mặc em ba năm chẳng thèm quan tâm tới? Dù sao anh cũng chưa bao giờ xem em là vị hôn thê của mình.”

Nếu có thì vì sao một chữ cũng không nhắc tới cô?

Nói xong cô chật vật quay mặt đi, hốc mắt nóng lên.

Mục Nghiên Chi sửng sốt, tầm mắt dừng ở sườn mặt của cô, lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Anh biết mình nợ Nguyên Nhị rất nhiều, cũng biết giữa hai người từ nay về sau sẽ có khúc mắc trong lòng.

Anh sẽ không nói bản thân có bao nhiêu vĩ đại, vì quốc gia mà phải trả giá bao nhiêu. Anh cũng sẽ không nói cô không hiểu chuyện, không bảo cô nên làm như thế này nên làm như thế kia. Đối với quốc gia anh là một người quân nhân và anh đang làm những gì mình nên làm, nhưng đối với cô mà nói anh chỉ là người đàn ông bình thường, khi cô mềm yếu cũng chỉ mong anh có thể ở bên làm chỗ dựa vững chắc, khi cô gặp nguy hiểm cũng chỉ mong anh có thể bảo vệ chu toàn.

“Nguyên Nhị…” Ngữ khí ôn nhu.

Mục Nghiên Chi gọi cô một tiếng, trong lòng tràn ngập cảm xúc hỗn loạn phức tạp. Anh chậm rãi duỗi tay về phía cô, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào cổ tay của cô.

Nguyên Nhị hừ lạnh một tiếng, dùng sức hất ra. “Anh tránh ra, đừng chạm vào em.”

“Lỗ tai nhỏ…” Mục Nghiên Chi chưa từ bỏ ý định, lại kêu một tiếng.

Trong căn phòng yên tĩnh, thanh âm trầm thấp gần như nghẹn ngào.

Cực kỳ mỏng manh.

Nguyên Nhị nghe anh cầu xin, lạnh mặt nói. “Đừng gọi em như vậy, em đã không phải Nguyên Nhị của trước kia, không phải chỉ cần anh nói hai câu thì sẽ ngoan ngoãn thỏa hiệp.”

Ba năm, thời gian thấm thoát trôi qua, có rất nhiều chuyện đã không còn như năm xưa.

“Anh biết.” Mục Nghiên Chi tiếp tục đi lên phía trước đi, anh nói: “Anh cũng thay đổi, trở nên càng yêu em hơn. Chính là có một việc vĩnh viễn sẽ không thay đổi, đó chính là yêu em, bất kể thế giới này biến hóa ra sao anh cũng chỉ yêu một người.”

Lời thâm tình tựa như câu thần chú chui vào tai Nguyên Nhị rồi từ từ đánh vào trái tim.

Nguyên Nhị gắt gao nhéo vạt áo. Cô hít sâu một hơi, kìm nén chua xót nơi đáy mắt, trong lòng nghĩ muốn cách anh thật xa, đôi chân cũng vô thức di chuyển.

Cô vẫn luôn lui về phía sau, thẳng đến khi lưng chạm vào mặt tường lạnh băng mới dừng lại, không đường thối lui.

Tiếng bước chân gần như không thể nghe thấy vang lên. Nguyên Nhị thật cẩn thận ngước mắt, lúc này Mục Nghiên Chi đã đi tới trước mặt.

Bỗng dưng, anh lại tiến lên phía trước một bước.

Trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người tựa hồ đã sắp dán vào nhau, góc áo đong đưa đụng chạm.

Nguyên Nhị bất an nhìn anh. “Anh…anh muốn làm gì?”

Nói xong cơ thể của cô chuẩn bị dịch sang một bên, ai biết động tác của người đàn ông trước mặt lại càng nhanh hơn.

Mục Nghiên Chi nâng đôi tay, hai bàn tay chống trên vách tường, dễ như trở bàn tay đem người vây ở trong lòng. Anh rũ mắt nhìn cô, mím môi tựa hồ đang suy nghĩ sâu xa gì đó.

Sau một lúc lâu đôi tay anh đột nhiên hạ xuống. Đôi tay ấy chuẩn xác bắt lấy tay Nguyên Nhị, đầu rũ thấp xuống, mặt vùi vào chiếc cổ thơm mát của cô.

Anh hít sâu một hơi, nỗ lực hưởng thụ mùi hương nhàn nhạt trên người Nguyên Nhị, mùi hương kia vẫn giống ba năm trước, tươi mát lại ngọt ngào.

Đây là sữa tắm hương cam mà cô thích nhất.

Nguyên Nhị luống cuống tay chân, vừa định tránh thoát thì nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông.

“Không cần kết hôn với người khác có được không? Anh cầu xin em, lỗ tai nhỏ của anh.”

Mặc dù biết đó là giả nhưng anh vẫn muốn cầu xin cô.

“Đời này chỉ gả cho một người là anh thôi có được không? Anh cầu xin em…”

……

Mục Nghiên Chi đứng ở lối đi nhỏ, một tay chống mặt tường, hơi hơi khom lưng, cặp đùi rắn chắc kẹp chặt lại. Ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cánh cửa bị khóa chặt ở trước mặt, bỗng dưng đấm một quyền thật mạnh lên vách tường.

Trên mu bàn tay gân xanh nhô lên.

Nhớ tới vừa rồi Nguyên Nhị công kích vào chỗ yếu ớt của mình sắc mặt anh lại trầm thêm một ít, ẩn ẩn tức giận, cuối cùng đều bị anh đè ép xuống.

Ai bảo anh mắc nợ cô chứ!

Cơn đau giữa hai chân giảm hơn phân nửa, Mục Nghiên Chi một lần nữa thẳng lưng, mặc kệ người trong phòng có nghe thấy không, nói: “Lỗ tai nhỏ, anh sẽ chờ em hết giận, bất kể là bao lâu anh vẫn sẽ chờ.”

Nói xong, anh đứng lại một lát rồi mang theo tâm trạng uể oải rời đi.

……

Mục Nghiên Chi đột nhiên trở về khiến tất cả mọi người hoảng sợ. Minh Du còn không dám tin tưởng nhéo mình rất nhiều lần. Mục Nghiên Chi bất đắc dĩ đè tay bà mới ngừng lại được.

Minh Du đỏ mắt, tiến lên ôm lấy con trai mấy năm không thấy. Bà lẳng lặng ôm anh trong chốc lát, bao nhiêu lời răn dạy đều nói không nên lời.

Cuối cùng, bà chỉ nói bốn chữ.

Trở về thì tốt.

Sau đó Mục Quốc Phong gọi Mục Nghiên Chi vào thư phòng, hai người ở bên trong gần một giờ, cuối cùng chỉ có Mục Nghiên Chi đi ra. Lúc ra vẻ mặt anh mỏi mệt, tay ở huyệt thái dương xoa xoa vài cái, rồi thở dài một tiếng.

Mục Quốc Phong đã biết chuyện anh tự ý trở về, đầu tiên là giáo huấn một trận sau đó lại bảo anh nói chuyện thật tốt với Nguyên Nhị, nhanh chóng bàn chuyện hôn sự.

Chỉ là Mục Nghiên Chi càng đau đầu hơn. Nguyên Nhị bây giờ đang tức giận như vậy, bao giờ mới tha thứ anh cũng không biết càng miễn bàn tới chuyện hôn sự.

Đây chính là một vấn đề khó khăn không nhỏ!

So với vấn đề gặp phải khi chấp hành nhiệm vụ còn muốn khó hơn!

……

Bởi vì Mục Nghiên Chi trở về các trưởng bối tập trung ở nhà chính Mục gia ăn một bữa cơm, tiếp đó là một trận hỏi han ân cần, cuối cùng các mọi người mới rời đi.

Vốn dĩ bởi vì chuyện của Nguyên Nhị mà phải gấp gắp trở về suốt đêm, lúc ở trên máy bay thì lo lắng đến không ngủ được, tiếp đó lại ở trong phòng ngồi một đêm chờ cô người yêu của mình tỉnh lại, lúc này đã là 3 giờ chiều. Mục Nghiên Chi đã không chợp mắt suốt 20 giờ, đôi mắt mệt mỏi không thôi.

Mục Nghiên Chi trở về tòa nhà phía đông, nằm ở căn phòng xa cách ba năm. Trong không gian quen thuộc anh cảm thấy thoải mái hơn, nhắm mắt lại không đến một lát đã ngủ rồi.

Chờ Mục Nghiên Chi tỉnh lại đã là 7 giờ tối. Bên ngoài là một mảnh đen nhánh, trong phòng cũng không có ánh đèn, đồng dạng một màu đen. Anh nằm ở trên giường một lát, đưa tay sờ soạng.

Mục Nghiên Chi nghiêng người, duỗi tay mở đèn đầu giường.

Bóng tối trong phòng nháy mắt bị ánh đèn màu vàng ấm áp thay thế. Anh thấy được cửa phòng bị người từ bên ngoài chậm rãi đẩy ra.

“Ai?” Vẻ mặt anh cảnh giác.

Bên ngoài, dì Vương đẩy cửa tiến vào, thấy Mục Nghiên Chi đã tỉnh, cười hỏi: “Thiếu gia, cậu muốn ăn cơm bây giờ luôn không?”

Mục Nghiên Chi xoa xoa mũi, ừm một tiếng. “Cháu đi rửa mặt đã.”

“Được, tôi xuống lầu chuẩn bị một chút.”

Mục Nghiên Chi xốc chăn xuống giường, ở tủ quần áo tìm một chiếc áo len màu đen, một cái quần dài thay vào, lại cầm thêm áo khoác.

Dưới lầu, dì Vương đã chuẩn bị xong đồ ăn. Anh đi qua ngồi xuống, tùy tiện ăn một chút rồi buông đũa.

Dì Vương từ trong phòng bếp ra tới vừa vặn nhìn thấy. “Thiếu gia, cậu chỉ ăn một chút như vậy là đủ rồi sao?”

Mục Nghiên Chi ừm một tiếng, nhàn nhạt nói. “Đủ rồi.”

Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài.

Dì Vương đứng ở bên cạnh bàn, nhìn bóng dáng anh tựa hồ đã nhận ra gì đó.

Bà nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Sao tôi lại có cảm giác thiếu gia không quá thích hợp nhỉ?”

Mục Nghiên Chi đi tòa nhà phía bắc, chẳng qua vẫn phải ăn canh bế môn.

Anh mặc áo khoác ngồi ở cửa, lúc sờ sờ túi áo mới nhớ tới di động vẫn đang ở căn cứ cách xa ngàn dặm, được bảo quản ở phòng thiết bị thông tin. Lúc đi quá vội vàng cho nên anh đã quên trộm di động trở về.

Nhưng mà lấy về cũng không biết có thể dùng được hay không, dù sao cũng đã để ở đấy nhiều năm, còn số điện thoại thì có lẽ không có vấn đề gì. Mỗi tháng anh đều nhờ người nạp tiền điện thoại hộ mình, cho nên dãy số chắc vẫn dùng được.

Ngồi một lát Mục Nghiên Chi đứng lên nhìn căn phòng sáng đèn trên lầu, cười khẽ rồi xoay người rời đi.

Anh đi ra khỏi đại viện Mục gia, đang định đi tìm đám Lục Giai Minh thì một chiếc xe hơi màu đen đã đi về phía anh, dừng lại ở trước mặt.

Cửa xe bốn phía mở ra, phía trước là Phó Tân An và Lục Giai Minh, phía sau là Dịch Thần và Hạ Hàn mới về nước không lâu.

Anh em tốt tuy rằng mấy năm không gặp nhưng phần tình nghĩa một chút cũng không giảm bớt, ngược lại giống như càng nặng hơn.

Năm người đàn ông nào là ôm ấp, nào là vỗ tay, chào hỏi qua rồi lên xe.

Xe hơi quay đầu chạy ra khỏi quân khu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK